Đây chỉ là một hôn lễ, mà là lễ hội của những yêu thương họ. Tiếng , tiếng ly rượu chạm , khí tràn ngập sự vui vẻ và hạnh phúc.
Tạ Chính Thiên và Hoàng Gia Khánh uống đến đỏ bừng mặt, cả đám bạn bè náo nhiệt đến mức ai còn nhớ uống bao nhiêu.
"Hứa Yểu ?" Hoàng Gia Khánh ngơ ngác hỏi.
Quản gia mỉm đáp: "Phu nhân nhà chúng về phòng nghỉ . Các vị thể sang đảo bên cạnh nghỉ ngơi."
"Hiểu , hiểu . Đi ngủ thôi!" Hoàng Gia Khánh ôm vai Tạ Chính Thiên, lảo đảo rời .
Trên đảo, dần dần chỉ còn sự yên tĩnh.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Hứa Yểu cuối cùng cũng thả lỏng. Cô tháo trang sức, ngâm trong bồn tắm ấm áp, tận hưởng khoảnh khắc thư giãn.
Giữa làn nước ấm, cô chợt thấy tiếng động bên ngoài. Nhắm mắt một lúc, mở mắt, cô khẽ gọi:
"Chính Khanh?"
"Ừ, là ." Giọng trầm thấp đáp .
Hứa Yểu yên tâm hơn, nhưng phát hiện bên ngoài còn tiếng động nào khác. Cô cẩn thận sấy tóc, chậm rãi bước ngoài.
Quý Chính Khanh tắm xong, mái tóc đen ướt, mặc một bộ áo ngủ màu xám đơn giản. Anh giường cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Cô vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng tinh thần phấn chấn hơn . Bước đến gần, cô định gì đó thì mặt tối sầm—Quý Chính Khanh tiến gần.
Hơi thở phả nhẹ lên trán cô, mang theo mùi hương dễ chịu của sữa tắm hòa cùng hương thơm cô. Không gian yên tĩnh đến mức thể thấy nhịp thở của cả hai.
"Ngủ sớm , ngủ ngon." Quý Chính Khanh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, xong liền xoay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/667.html.]
Hứa Yểu ngẩn ngơ .
Hả? Chỉ thôi ?
Cô chớp mắt mấy , trong đầu hiện lên một suy nghĩ hoang đường—chẳng lẽ là do lớn tuổi nên…?
Bên cạnh, Quý Chính Khanh dường như nhận ánh mắt đầy nghi hoặc của cô. Anh nhếch môi khẽ, chậm rãi vươn tay kéo cô lòng.
"Hứa Yểu, em đang nghĩ gì ?"
Mộng Vân Thường
Hứa Yểu cứng đờ trong giây lát, đó lúng túng vùi mặt lồng n.g.ự.c .
"Không gì…"
Hứa Yểu cuộn trong lớp chăn mềm mại, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, cô chống cự nổi nữa mà dần chìm giấc ngủ.
Lúc đầu, cô còn nghĩ ngủ cùng một khác sẽ chút quen, nhưng hóa đêm nay ngủ ngon, đến tận sáng mới tỉnh.
Hứa Yểu dậy, bộ váy ngủ mỏng ôm lấy hình mềm mại, mái tóc đen rối tung phủ bờ vai. Cô xoay đầu ngoài cửa sổ, lắng tiếng sóng vỗ đá.
Một vòng tay ấm áp từ phía bất chợt ôm lấy eo cô, giọng trầm thấp của Quý Chính Khanh vang lên, chút ngái ngủ nhưng dần tỉnh táo hơn: "Em ngắm biển ?"
Hứa Yểu gật đầu, định tắm bộ đồ ngủ, nhưng Quý Chính Khanh ngăn cô : "Vẫn còn sớm, thể ngủ thêm một chút."
Mặt trời ở quần đảo Lan Nạp mọc khá sớm, nhưng thực tế lúc trời vẫn quá muộn.
Cô cau mày, khó hiểu. Chẳng lẽ định để hai mặc đồ ngủ bãi biển? Quý Chính Khanh giải thích, chỉ kéo cô thang máy, bấm nút xuống tầng .
Cửa thang máy mở, đôi mắt Hứa Yểu lập tức sáng bừng. Cô chân trần bước , giấu nổi kinh ngạc: "Trời đất… tầng hầm biển ?!"