Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 293: Rằm Tháng Bảy 8

Cập nhật lúc: 2025-05-19 15:02:44
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Các ngươi nhìn xem lớp da này, làm cứ như thật ấy, để du khách nhìn vào thấy ghê tởm!"

"Xoẹt ~"

Một mảng da đen lớn bị xé xuống, lộ ra lớp thịt đỏ sẫm bên dưới và những mạch m.á.u bị cháy đen.

"Ối!"

Gã quản lý béo ghét bỏ ném mạnh miếng da xuống đất, xua tay đuổi người đi như xua ruồi:

"Các ngươi quay về đường cũ, đi gọi đội Âm binh đến!"

"Còn không mau đi, đừng cản đường!"

Tôi khó nói nên lời nhìn ông ta, trong lòng âm thầm thắp cho ông ta một nén nhang.

Đêm nay, khu vui chơi này thật náo nhiệt.

Con chuột rơi ra từ người con quỷ lao phổi kia, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Khu vui chơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể diễn ra một màn khủng hoảng sinh học.

Bạch Vô Thường đang tận tâm tận lực lay chiếc chiêu hồn phiên trong tay.

Tôi liếc nhìn phía sau, quả nhiên, đội hình phía sau ngày càng dài ra.

Vô số quỷ hồn đang tập trung về phía này.

Một khi Hắc Vô Thường vung chiếc gậy khóc tang lên, kích thích đến quỷ hồn, chúng ta sẽ được chứng kiến phiên bản trực tiếp của "Quỷ dữ xuất chuồng".

À, đúng rồi, còn có cả gã tà thuật sư phụ trách đạo cụ nữa.

Lúc này người này vẫn đang ẩn mình, có lẽ đang lén lút nhìn trộm trong bóng tối.

Còn chúng ta, đến giờ vẫn không biết, hắn rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?

"Á, chuột! Chuột!"

"Hắc Vô Thường, chuột bò lên eo rồi kìa!"

Đi kèm với tiếng la hét chói tai, sự náo loạn bắt đầu.

Hắc Vô Thường nghe thấy tiếng hô, cúi đầu nhìn, lập tức giật mình hoảng sợ.

Anh ta liều mạng vung chiếc gậy khóc tang trong tay, cố gắng hất con chuột ra khỏi người.

Con chuột đó rất lớn, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, nhảy nhót trên người Hắc Vô Thường, chốc lát đã bò lên cổ anh ta.

Sau đó, nó cắn mạnh một phát vào xương quai xanh của anh ta.

Hắc Vô Thường không còn tâm trí đâu mà biểu diễn nữa, vứt thẳng chiếc gậy khóc tang trong tay, đưa tay túm lấy con chuột, dùng sức ném ra ngoài.

Một cú ném này, vừa hay ném con chuột vào đội hình của chúng tôi.

Mà chúng tôi đây, mới là Bách quỷ dạ hành thực sự.

Con chuột vừa hay rơi trúng người con quỷ bị thiêu c.h.ế.t dẫn đầu.

Lúc này, gã quản lý béo vẫn đang thao thao bất tuyệt mắng mỏ anh ta:

"Một chút tinh ý cũng không có, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi!"

"Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi tát cho một cái không!"

"Tiền lương hôm nay đừng hòng lấy!"

"A!"

Con quỷ bị thiêu c.h.ế.t bị chuột cắn, lập tức hung tính đại phát.

Nó dùng sức túm lấy miệng của gã quản lý béo, lại xoẹt một cái xé rách nửa môi ông ta.

Gã quản lý béo kêu thảm thiết lùi lại, m.á.u tươi phun tung tóe khắp nơi, rất nhanh đã nhuộm đỏ chiếc áo POLO màu xám của anh ta.

Nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này, đám du khách cũng bùng nổ một trận kinh hô:

"Aaaaaaa! Sợ quá đi!"

"Trời ơi, kỹ xảo và kỹ thuật hóa trang này, đỉnh quá đi!"

"Quá kích thích, tiền vé tối nay, thật sự đáng đồng tiền bát gạo!"

"Phi Phi! Bắt chuột!"

"Biết rồi!"

Tống Phi Phi hét lớn một tiếng, nhét con thi trùng trong tay trở lại miệng con quỷ nữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-293-ram-thang-bay-8.html.]

"Cô giữ lại tự ăn đi!"

Tôi thì quay người, nhanh chóng chạy về phía Hắc Vô Thường.

Anh ta bị chuột cắn, cả người ngây ngốc đứng đó không nhúc nhích.

Bạch Vô Thường Trình Nguyên vô cùng lo lắng, vội vàng kéo cổ anh ta xem xét kỹ vết thương:

"Trời ơi, chảy cả m.á.u rồi."

"Chúng ta mau đến bệnh viện, phải đi tiêm phòng, miệng chuột toàn là vi khuẩn!"

"Diệp Bạch, cậu đừng ngây người ra nữa, đi thôi!"

Trình Nguyên kéo Diệp Bạch một cái, không kéo được.

Anh ta có chút sốt ruột, đưa tay muốn đẩy Diệp Bạch, lại bị anh ta túm chặt lấy cổ tay.

Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào anh ta, trong ánh mắt lộ ra sự khao khát và điên cuồng.

Toàn thân Trình Nguyên cứng đờ, vẻ mặt có chút không tự nhiên:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Cậu làm gì vậy, nhìn người ta thấy rợn cả tóc gáy…"

Diệp Bạch vẫn không nói gì, Trình Nguyên bị anh ta nhìn đến mức nghiêng mặt đi, không dám đối diện với anh ta.

Tôi sốt ruột không thôi, vừa vẫy tay về phía Trình Nguyên, vừa la lớn:

"Anh chạy đi! Mau chạy đi!"

Mặt Trình Nguyên đỏ bừng, liều mạng xua tay giải thích: "Chúng tôi là bạn tốt, sao tôi có thể bỏ mặc cậu ấy được?"

Mơ mơ màng màng, anh ta đang nói cái gì vậy!

Đúng lúc này, Diệp Bạch đột nhiên túm lấy vai anh ta, nghiêng đầu về phía cổ của Trình Nguyên cắn tới.

Trình Nguyên kinh hô một tiếng, sau đó, nhắm mắt lại…

Không phải, anh ta nhắm mắt làm gì!

Tôi đạp chân như gió cuốn, cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh Diệp Bạch trong gang tấc.

"Răng rắc!"

Răng của Diệp Bạch cắn vào chiếc gậy khóc tang tôi tiện tay đưa ra, phát ra tiếng cắn răng rắc.

Đợi Trình Nguyên mở mắt ra, thì thấy khuôn mặt dữ tợn của Diệp Bạch.

"Má ơi!"

Anh ta giật mình hoảng sợ, lảo đảo lùi lại hai bước:

"Diệp Bạch, cậu đừng dọa tôi!"

Tôi vòng ra sau lưng Diệp Bạch, để ngang chiếc gậy khóc tang trước miệng anh ta, ngăn không cho anh ta cắn người.

Diệp Bạch quả không hổ là sinh viên thể thao, sức lực khỏe như trâu.

Thêm vào đó là sát khí và thi độc của con quỷ lao phổi, suýt chút nữa đã hất tôi bay đi.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đến giúp!"

Trình Nguyên như vừa tỉnh mộng, xông tới tách mạnh cánh tay của tôi ra.

"?"

Tôi ngây người:

"Anh làm gì vậy!"

Trình Nguyên vô cùng hùng hồn:

"Tôi và Diệp Bạch là bạn học, đương nhiên tôi phải giúp cậu ấy rồi!"

Bị Trình Nguyên nhúng tay vào như vậy, Diệp Bạch khuỵu gối xuống, giống như cá trạch tuột khỏi vòng tay tôi.

Anh ta thoát khỏi tôi, lập tức dang hai tay ra nhào về phía Trình Nguyên.

"Hỏng rồi!"

Tôi thầm mắng một tiếng, hận không thể ngay lập tức đ.ấ.m nát đầu Trình Nguyên.

Thấy Diệp Bạch lại bất chấp tất cả nhào về phía mình, Trình Nguyên thẹn thùng "ưm" một tiếng:

"Diệp Bạch, đông người thế này mà…"

"Có gì, hai chúng ta về trường rồi nói."

Loading...