Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 394: Bốc Nhầm Mộ Thái Công 10
Cập nhật lúc: 2025-06-05 12:24:00
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trần Viễn Chương, cái tên ngu ngốc nhà anh!"
Lạnh, thật lạnh.
Khi chèo thuyền trên thuyền xương, không cảm thấy nước có vấn đề gì. Nhưng khi cả người tôi rơi xuống biển, mới phát hiện không ổn.
Đây là một loại lạnh thấu xương. Cái lạnh men theo tứ chi bách hài thẳng đến đại não, không chỉ cơ thể, mà ngay cả linh hồn cũng bị đóng băng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lần đầu tiên tôi ý thức sâu sắc rằng, nếu trong vài giây tới tôi không lên được thuyền, sẽ hoàn toàn bị đóng băng.
Tương truyền, nơi lối vào U Minh có một vùng biển vô tận.
Biển này vô biên vô tế, cũng không có đáy.
Chỉ có đi thuyền xương, mới có thể lái ra khỏi biển vô tận, thông tới U Minh giới. Người rơi xuống biển vô tận, sẽ không chết. Họ sẽ vĩnh viễn không ngừng chìm xuống trong nước biển, chìm xuống, chìm xuống.
Giống như tôi bây giờ.
Ừm?!
Toàn thân tôi run lên, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã cách mặt nước bốn năm mét.
Tôi trực tiếp cắn rách đầu lưỡi, dòng m.á.u tanh ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng. Cơn đau khiến tôi sinh ra chút sức lực, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng đen mờ ảo trôi bên chân mình.
Hình như là một chiếc hũ cốt.
Tôi dùng sức đạp lên hũ cốt, mượn lực liều mạng bơi lên trên.
Chỉ là chưa bơi được mấy cái, cơ thể lại bị đóng băng.
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể hung hăng cắn rách đầu lưỡi một lần nữa.
May mắn là, chiếc hũ cốt kia lại trôi đến bên cạnh tôi.
Tôi cứ như vậy dựa vào chân đạp hũ cốt, răng cắn đầu lưỡi, cuối cùng cũng nổi lên mặt nước.
Trần Viễn Chương thấy tôi, có chút không vui:
"Linh Châu, đến lúc nào rồi, cô còn nhảy xuống nghịch nước vậy?"
"Phì!"
Tôi phun một ngụm m.á.u vào mặt anh ta, vung nắm đ.ấ.m đấm mạnh vào anh ta:
"Tôi chơi ông nội anh ấy!!!"
Đấm cho Trần Viễn Chương một trận hả hê, tôi dần dần sinh ra chút cảm giác may mắn sống sót sau tai kiếp.
Vừa rồi, tôi thật sự cho rằng mình sẽ rơi vào biển vô tận mà không thể ra ngoài được nữa.
Ồ, tất cả là nhờ cái hũ xương đó.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng vớt chiếc hũ đang bám sát bên thuyền xương lên.
"Được rồi, ngươi giúp ta ta giúp ngươi, ta đưa ngươi ra khỏi U Minh."
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
Những vong hồn ở U Minh giới, không thể đầu thai, linh hồn của họ sẽ luôn bị giam cầm trong chiếc hũ cốt nhỏ bé.
Chỉ khi ra khỏi U Minh, linh hồn mới có thể từ trong hũ cốt chui ra.
Trần Viễn Chương vẫn còn lải nhải: "Không được, tôi không thể bỏ lại cụ tổ của tôi, chúng ta quay lại tìm cụ tổ của tôi đi."
Tôi nắm lấy cổ áo anh ta ấn cả người xuống biển vô tận, trong miệng lẩm bẩm:
"1, 2, 3... 9,"
"9.1, 9.2... 9.91, 9.92"
Cho đến khi Trần Viễn Chương không còn giãy giụa, bất động như chết, tôi mới kéo anh ta trở lại thuyền.
Đợi anh ta tỉnh lại, tôi liếc mắt khinh bỉ: "Còn muốn đi tìm cụ tổ không?"
Trần Viễn Chương lau mặt, nhặt chiếc hũ cốt bên cạnh ôm chặt vào lòng.
"Đáng chết, tôi vừa nhìn đã nhận ra đây là cụ tổ của tôi."
Sớm biết điều như vậy thì đã tốt rồi.
Tôi nghĩ đến chuyện vừa rồi, lửa giận bốc lên, chuẩn bị đ.ấ.m anh ta một trận nữa để xả giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-394-boc-nham-mo-thai-cong-10.html.]
Tống Phi Phi túm lấy tôi: "Linh Châu, mau nhìn!"
Một cái cây khổng lồ hiện ra trước mắt, thân cây đen như mực, cành cây trắng như tuyết.
Tôi đột nhiên nhớ đến ghi chép trong cổ tịch.
"Trên biển vô tận, có âm dương mộc."
"Cây uốn lượn ba ngàn dặm, giữa các nhánh cây, phía tây bắc gọi là Cửa Tử, phía đông nam gọi là Cửa Sinh."
"Cửa Tử thông tới cõi u minh, Cửa Sinh dẫn vào địa phủ."
Vào Địa phủ, sẽ có cách trở về dương gian.
"Kế hoạch là như vậy."
"Bước thứ nhất, tìm được Sinh môn."
"Bước thứ hai, vào Địa phủ."
"Bước thứ ba, ở Địa phủ tìm được Quỷ thị, từ Âm Dương lộ của Quỷ thị trở về dương gian."
Tống Phi Phi và Trần Viễn Chương ra sức gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Tống Phi Phi hít sâu một hơi, cổ ngửa ra 180 độ.
"Xin hỏi, phải làm thế nào để tìm được Sinh môn?"
Cái cây này, thật sự là quá lớn.
Theo tôi ước tính, chỉ riêng thân cây, đã cao mấy trăm mét.
Hơn nữa trên thân cây mọc vô số lỗ sâu lớn nhỏ.
Trong lỗ sâu lờ mờ, không biết ẩn chứa bao nhiêu thứ đáng sợ.
Quỷ dữ vong linh gì đó, ở trong đó chắc chỉ có thể làm món khai vị, ngay cả tư cách làm món chính cũng không có.
Trần Viễn Chương không biết nên không sợ, xung phong muốn là người đầu tiên lên cây.
"Hồi nhỏ tôi còn leo cây dừa nữa cơ, cái cây đó cao lắm, tôi ba hai cái là leo lên"
"A!"
Anh ta mới leo ba hai bước đã ngã xuống.
Âm Dương mộc đâu phải gọi suông, thân cây nóng như lửa, cành cây lạnh như băng.
Muốn leo lên, quả thực là người si nói mộng.
Trần Viễn Chương nửa sống nửa c.h.ế.t nằm trên thuyền xương, dang rộng hai tay, che kín cả thuyền.
Nếu nhìn từ xa, còn tưởng là một cái xác c.h.ế.t trôi.
Xác c.h.ế.t trôi?
Tôi chợt nảy ra chủ ý.
"Leo thì không leo được, nhưng chúng ta có thể bay lên."
Đối với những yêu ma quỷ quái ở U Minh giới này, thịt tươi m.á.u sống đúng là đại bổ.
Tôi ấn Trần Viễn Chương xuống, rút d.a.o găm không chút do dự rạch mạnh một đường trên cánh tay anh ta.
Trần Viễn Chương quả không hổ là thanh niên trai tráng.
Máu phụt một cái, phun cao lên trời.
Tiếp theo, chỉ cần tĩnh lặng chờ đợi là được.
Không bao lâu, một bóng đen liền từ trên cao lao xuống.
Bóng dáng ngày càng rõ ràng, là một con chim mọc đầy lông dài màu nâu, cổ thon dài, hai mắt đỏ ngầu.
Trên đỉnh cánh của nó mọc hai cái móng vuốt vô cùng sắc bén.
Dưới móng vuốt, là một đôi tay trắng như ngọc.
Kỳ dị nhất là trước n.g.ự.c nó, mọc một cặp zú vô cùng đầy đặn.
Nó rít lên khi bay lượn trên đầu Trần Viễn Chương, khi nhìn thấy bộ râu lún phún xanh xao trên cằm Trần Viễn Chương, đôi mắt nhỏ của nó dường như thoáng lộ vẻ ghét bỏ.