13
Quản sự hỏi:
“Hổ tiểu thư quen  họ ?”
 
Ta gật đầu:
“Là ca .”
 
Khác với những  thích khác, quan hệ của Ưng ca ca với  càng gần hơn.
Ưng ca ca là nghĩa tử của cha Hổ.  
Chỉ là từ năm  đến giờ vẫn  gặp .
 
Quản sự :
“Vậy phiền Hổ tiểu thư   một tiếng, xem  thể cho đoàn xe qua .”
 
Hồ Tam tỷ bước  khỏi kiệu:
“Hồ đồ, để Đô Đô   chuyện, nếu gặp nguy hiểm thì ?”
 
Quản sự đáp:
“ giờ cũng  còn cách nào khác.”
 
Ta nhảy xuống xe:
“Không  , Ưng ca ca sẽ   hại .
Để    chuyện với Ưng ca ca.”
 
Quản sự theo sát phía .
 
Tiểu yêu canh gác quát vang như chuông đồng:
“Kẻ đến là ai, mau dừng !”
 
Ta :
“Người bay  trời  là ca ca .
Phiền gọi   xuống giúp , bảo là Hổ Đô Đô tìm  .”
 
Quản sự :
“Vị  là tiểu thư của Hổ Sơn Quân,  ơn thông báo một tiếng.”
 
Đám tiểu yêu  :
“Đợi ở đây.”
 
Không lâu , Ưng ca ca từ  trời lao xuống:
“Đô Đô,    ở đây?
Nghĩa phụ ?”
 
14
Ta :
“Cha Hổ  chuẩn  lễ vật cho Hồ Tam tỷ .
Muội  cùng đoàn xe của Hồ Tam tỷ đến Ngọc Hư.
Ca ca  thể cho bọn   qua ?”
 
Ưng ca ca nghĩ nghĩ:
“Nếu là bình thường thì   cho các   .
 bây giờ mà qua e sẽ rước họa.
Lần  công chúa Thanh Loan mất bảo vật, cả Phi Dực yêu quốc loạn hết cả lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-nhi-nu/chuong-13-14-15.html.]
 
Quản sự thất kinh:
“Thì  là Thánh điểu Thanh Loan,  thì quả thật khó .”
 
Ưng ca ca nháy mắt  hiệu với :
“Thấy ,   hiểu rõ đấy.
Trừ phi nghĩa phụ đích  đến, nếu  ca ca  thể cho các  qua.
 Giờ ca ca đang  việc  trướng họ, Đô Đô  hiểu cho sự khó xử của ca ca.”
 
“Ra  …”
Ta nghĩ nghĩ  :
“Ca bay cao, giúp  xem quanh đây   thích nào của nhà  ?”
 
Cha Hổ từng :
“Ở nhà dựa cha,  ngoài dựa .
Đừng thấy cha Hổ của con bình thường độc lai độc vãng.
Thật  bên ngoài  thích  nhiều.”
 
Ưng ca ca :
“Gần đây chỉ  vị ở Thiên Trụ Sơn.
 Muội chẳng lẽ  vì chuyện  mà thỉnh lão nhân gia   ?”
 
Ta  Ưng ca ca:
“Ca ca  xem?”
 
15
Tượng bá ở Thiên Trụ Sơn là trưởng bối lớn nhất.
Về tuổi tác, Tượng bá gấp mấy  cha Hổ.
Về thực lực, là  ít những  mạnh hơn cha Hổ.
 
Ưng ca ca đưa  đến Thiên Trụ Sơn:
“Hai  đến đây,  khi nào  lão nhân gia  đánh cho một trận ?”
 
Ta :
“Không  , ca ca.
Có đánh cũng đánh mỗi ca ca.
Tượng bá sẽ  đánh .”
 
Ưng ca ca :
“Thế thì chi bằng cùng  đánh,  bạn đồng hành   hơn.”
 
Trong lúc  , đỉnh Thiên Trụ Sơn  ở ngay  mắt.
Nơi  quanh năm tuyết phủ,  kịp hạ xuống đất,    trắng xóa sương tuyết.
Ta   liền thấy, Tượng bá đang ngủ trong băng thất.
 
Ta chạy đến bên ông:
“Tượng bá! Tượng bá!”
 
Lông vũ Ưng ca ca dựng ngược:
“Đô Đô, đừng  ồn!”
 
Tượng bá mở mắt, cả ngọn núi chấn động:
“Ai!”