19
Tên yêu khuyển thè lưỡi, đổ mồ hôi lạnh:
"Không hiểu , mũi  bỗng nhiên  ngửi thấy mùi gì cả.
Lúc nãy chắc hẳn gặp vấn đề."
 
Hắn  về phía các yêu vật khác:
"Các vị nghĩ ?"
 
Một vài tên yêu vật gật đầu, run rẩy :
"Thôi, chúng   đây   , mà ngươi cứ bảo là .
 Đây thật là một con hổ nhỏ đáng yêu mà."
 
Ta  bên cha Hổ, hất mặt  chúng.
 
Cha Hổ  hỏi:
"Các ngươi vẫn  , con  trông   nhỉ?"
 
Chúng bỗng đồng loạt quỳ xuống:
"Hổ đại vương, tha cho chúng  .
 Đời  chúng   từng thấy .
Lúc nãy chúng   bừa thôi."
 
Cha Hổ vỗ đầu chúng như vỗ dưa hấu:
"Chưa từng thấy  mà dám  bừa, thật là  sợ chết."
 
Tên khuyển yêu lạy :
"Đều là  của , xin Hổ tiểu  tha thứ."
 
Cha Hổ  :
"Đô Đô, con nghĩ ?"
 
20
Ta suy nghĩ một hồi:
"Hồ Tam tỷ  bên đó còn thiếu mấy tên yêu vật để  việc vặt, bắt chúng   công ."
 
Cha Hổ :
"Nhi nữ   gì, các ngươi  hết chứ?"
 
Chúng liền liên tục khấu đầu:
"Cảm tạ Hổ đại vương, Hổ tiểu  tha mạng."
 
Ta đặt bình trắng  túi nhỏ.
Nếu   cha Hổ đến, chắc bọn chúng   còn mạng sống.
 
Lễ thành  của Hồ Tam tỷ diễn  thuận lợi  nửa tháng.
Khách đến dự tấp  nập.
 
Ta  hoa nhi, dâng lên họ loài hoa Vĩnh Sinh tượng trưng cho tình yêu.
Hoa Vĩnh Vinh  luân hồi chuyển kiếp, từ sinh đến tử, chỉ nở một bông.
 
Ta   khỏi vị trí trung tâm, tới bên cha Hổ:
"Hồ Tam tỷ  vui quá."
 
Cha Hổ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-nhi-nu/chuong-19-20-21.html.]
"Vì tỷ tỷ con  gả cho yêu vật   gả.
Đô Đô, cha cũng đảm bảo, hôn nhân của con sẽ tự do.
Con  gả cho ai thì gả, dù là một thiếu niên nghèo khó cũng  ."
 
Ta :
"Đô Đô   gả, Đô Đô cả đời ở bên cha Hổ."
 
Cha Hổ ha ha :
"Được, Đô Đô  gả cũng .
Cha Hổ sẽ nuôi con cả đời."
 
21 (Ngoại truyện)
Ta là đại yêu trong giới yêu, Hổ Sơn Quân, uy danh chấn bốn hải.
Hôm nay,  quyết định xuống nhân gian ăn chơi một trận.
 
Ta  ăn tổng cộng tám mươi hai , đều là cướp.
Ta     để trừ gian diệt ác, chỉ đơn giản chọn kẻ gần nhất thôi.
 
Ai bảo làng  núi   chính chúng cướp g.i.ế.t sạch.
Khi  ngang qua ngôi làng trống, họ hẳn sẽ  hối hận.
Dù   nữa, trại cướp  cuối cùng cũng trống rỗng.
 
Ta ăn no, thích ngủ trưa,   đất là ngủ.
 tiếng  'oái oái'   tỉnh giấc.
Ta  kỹ, là một đứa trẻ sơ sinh.
 
Nó đang cố chui  ngoài từ bụng một nữ nhân loài .
Ta  ăn xác chết, chỉ hứng thú với sinh vật sống.
Ta rạch bụng nữ nhân loài  , cắt dây rốn, nhưng vẫn  đói.
 
Một giọng  từ  vang lên:
“Mang theo bên  ,  lương khô.”
 
Thật đúng ý .
Từ đó,   thêm một 'lương khô' theo , cho đến khi nó gọi  là cha Hổ.
 
Lúc đó,  mới nhận , nuôi một chút, lương khô  thành thú cưng.
Ta  dám thừa nhận, cô bé   trở thành nhi nữ .
 
Cô bé ngốc nghếch, mềm mại, sẽ  trong lòng ,  tin ai ngoài .
Cô bé quyết tâm thành đại yêu, chăm sóc  khi  già.
Cô bé sẽ như sâu xanh bò,  hỏi :
Chống đẩy  chuẩn .
 
Buồn  quá!
Nói cũng  rõ ràng.
 cô bé học theo ai?
 
Ta cuối cùng nhận , dường như cô bé là một phần của .
Ta vẫn thấy  ,  hiểu sai ở bước nào.
Ta  cô bé mà dò xét.
 
Trời lạnh, cô bé chui  lòng :
"Cha Hổ, mai sáng nhớ gọi con dậy nhé."