Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù sao thì cũng chẳng gì tệ hơn việc bị sếp mắng xối xả!
Bốn người xuống xe, mỗi người xách hành lý của mình, ban đầu còn đi dọc theo lề đường, nhưng khi phát hiện quãng đường xa hơn tưởng tượng rất nhiều, từ tản bộ chuyển sang đi nhanh, đến khi vất vả làm xong thủ tục lên máy bay mà lại biết cửa lên máy bay ở tận cuối cùng, đi nhanh trực tiếp biến thành chạy như bay! Bốn người vác theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ cứ thế hùng hùng hổ hổ chạy trong sân bay!
Bạch Quả thở hổn hển chạy, chỉ cảm thấy hai chân sắp mất cảm giác, khẩu trang và kính râm cũng liên tục bị xô lệch xuống vì xóc nảy. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi xuất phát, anh thấy may mắn vì mình đã không mang theo chiếc vali lớn đựng đầy dụng cụ bằng sắt, nếu không thì tiêu đời rồi!
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn, Bạch Quả đang chỉnh lại kính râm không kịp phản ứng: “rầm” một tiếng, đ.â.m sầm vào vai người kia, khẩu trang cũng rơi xuống đất vì va chạm bất ngờ, một mùi hương đàn hương thoang thoảng bay vào khoang mũi.
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
Bạch Quả không đợi người kia trả lời, vội vàng cúi đầu, quay người tiếp tục chạy, vừa chạy vừa không quên quay đầu lại xin lỗi.
“Thật sự xin lỗi! Vừa nãy không nhìn thấy!”
Có lẽ vì sự cố bất ngờ đó mà dù đã ngồi vào chỗ rồi, Bạch Quả vẫn chưa hết cơn đau tức ngực.
Đạo diễn thấy vậy liền gọi tiếp viên hàng không xin một cốc nước, lúc đưa cho anh cũng không quên cảm thán: “May mà chúng ta chạy nhanh, nếu không thì chắc chắn không kịp.”
Bạch Quả: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-tieu-cau-tu-vao-gioi-giai-tri-de-an-dua/39.html.]
Sao lại không nhanh cho được? Bỏ lại nửa cái mạng ở sân bay rồi đấy.
Đạo diễn: “Đã liên lạc rồi, sau khi xuống máy bay sẽ có người đến đón, lúc đó sẽ họp ngắn, giới thiệu cho mọi người về quy trình và nội dung cụ thể của chương trình, cũng để cho các khách mời gặp mặt nhau trước. Tổng đạo diễn sẽ có mặt, cậu có vấn đề hoặc đề xuất gì có thể trực tiếp nói với ông ấy trong buổi họp. Chúng tôi sẽ đến đảo đợi cậu trước.”
Bạch Quả gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.
Nói xong chuyện chính, đạo diễn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc bỗng trở nên hóng h chuyện. Cô ghé sát vào Bạch Quả, huých nhẹ vào anh bằng khuỷu tay, hỏi: “Này Tiểu Quả, cậu thật sự là fan của Ảnh đế Tống à?”
Bạch Quả: “...”
Bạch Quả: “Hả?”
“Tối qua tôi xem hết rồi. Cậu thật may mắn, là fan đầu tiên được anh ấy đáp lại đúng không?” Đạo diễn cười theo kiểu hùa theo: “Cậu cũng đừng ngại, ai mà chẳng có lúc hâm mộ thần tượng chứ? Cứ như tổ chương trình của chúng tôi này, số người hâm mộ anh ấy đếm không xuể.”
Bạch Quả: “...”