Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 124: Tứ Hoàng Tử Không Có Ở Đây.

Cập nhật lúc: 2025-06-25 01:09:59
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cô nương, chúng định ngoài ?"

Thẩm An An khẽ gật đầu, dậy rời khỏi Hải Đường Viên, Mặc Hương lập tức theo .

Tuyết ngừng rơi, nhưng lớp tuyết đọng kịp tan hết, thời tiết vẫn vô cùng lạnh giá. Thẩm An An ôm lò sưởi tay, khuôn mặt thanh tú lộ chút cảm xúc nào.

Biết rõ cô nương nhà đang vui, Mặc Hương suốt dọc đường dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ theo nàng.

Trên đường khỏi phủ, hai bất ngờ gặp Thẩm Trường Hách đang trở về.

"An An, trời lạnh thế , định ?" - Thẩm Trường Hách bước nhanh tới hỏi.

Thẩm An An khẽ : "Hoàng Thượng ban hôn, đương nhiên nên gặp Tứ Hoàng Tử một , rõ vài chuyện."

Lúc , Thẩm Trường Hách nàng ngoài: "Hắn sẽ đến khi hạ sính lễ, lúc đó gì chẳng ?"

Huống hồ, thánh chỉ ban, ngay cả Tiêu Uyên cũng thể kháng chỉ. Trong mắt Thẩm Trường Hách, An An dù đến gặp cũng chẳng thể đổi gì.

Thẩm An An nhẹ nhàng lắc đầu, tranh luận thêm mà hỏi ngược : "Đại ca... chẳng còn triều sớm nữa ? Sáng sớm thế ?"

"Ta đón phụ ."

Thẩm Trường Hách nhíu mày: "Phụ điều đến bộ Binh nhậm chức, nhưng mãi vẫn về, mẫu lo lắng nên bảo đến cửa cung xem chuyện gì."

"Vậy phụ ?"

Thẩm An An phía , thấy bóng dáng Thẩm Văn.

"Vẫn ở trong cung, lũ lụt ở Từ Châu nghiêm trọng, Hoàng Thượng giữ bộ văn võ bá quan để bàn bạc đối sách."

"Lũ lụt ở Từ Châu?" - Đôi mày Thẩm An An thoáng nhíu .

Sao xảy sớm như ? Trong ký ức của nàng, lũ lụt ở Từ Châu đến cuối năm mới bùng nổ triều đình.

Bộ Hộ xuất ngân lượng, văn võ bá quan cũng ai nguyện ý đến cứu trợ, khiến nơi đó từng thời gian đói khát khắp nơi. Vì chuyện , hoàng đế từng mất ăn mất ngủ, nổi trận lôi đình.

Là ai dâng tấu chương đẩy nhanh sự việc ?

"An An, thế?"

Thẩm Trường Hách vẫy tay mắt nàng, ánh mắt đầy lo lắng.

"Không gì, chỉ là từng và phụ nhắc đến, đột nhiên chuyện nên chút bất ngờ, kịp phản ứng."

Thẩm An An điềm nhiên đáp lời, tiếp: "Mùa hè mưa nhiều là chuyện khó khăn, mùa đông tuyết rơi dày, thêm khí hậu Từ Châu rét buốt, bách tính e rằng khó mà tìm cái ăn. Nhất là già, trẻ nhỏ, bệnh tật... mùa đông chắc hẳn khó khăn."

Thẩm Trường Hách gật đầu: " ."

Bởi , quan viên trong triều ai tiếp nhận việc .

Vì thời điểm , dù cũng chỉ thể cứu trợ tạm thời, thể giải quyết tận gốc. Mà dù giúp đỡ cũng chẳng bao nhiêu công trạng, chẳng lợi lộc gì.

Thẩm An An cụp mắt, đang suy nghĩ điều gì. Thẩm Trường Hách thấy nàng tâm tư bất định, liền thêm về chuyện đó nữa, chỉ dặn dò: "Đừng ở bên ngoài quá lâu, về sớm một chút. Còn về Tứ Hoàng Tử... đừng xung đột với , cứ từ từ mà . Nếu , phụ ..."

"Đại ca."

Thẩm An An ngẩng đầu, cắt ngang lời , khẽ : "Huynh yên tâm, tự chừng mực."

Ngoài những chuyện liên quan đến quyền lực, nàng sẽ đối đầu với Tiêu Uyên.

phủ Tứ Hoàng Tử, cùng sống một mái nhà, giữ quan hệ mới giúp nàng thể thoải mái làm những điều .

Thẩm Trường Hách cau mày theo bóng lưng nàng khuất dần, trong lòng chút bất an, luôn cảm thấy An An của hôm nay khác.

Không đúng, là từ tối qua, nàng còn như nữa.

"Cô nương, chúng đến phủ Tứ Hoàng Tử ?"

Mặc Hương dìu Thẩm An An lên xe ngựa, dặn dò Trung thúc chậm một chút, mới chui trong xe, hạ giọng hỏi.

Thẩm An An khẽ "Ừ" một tiếng, cúi đầu gì thêm.

Nàng động đậy, cũng chợp mắt, chỉ lặng lẽ xuống sàn xe, đôi mắt hạnh trong veo, chẳng đang suy nghĩ điều gì.

Mặc Hương hé môi định gì đó, nhưng cuối cùng nuốt xuống, chỉ lặng lẽ bên cạnh, dám quấy rầy.

Hai khắc , xe ngựa dừng phủ Tứ Hoàng Tử. Thẩm An An còn bước xuống, thấy tiếng quản gia trong phủ.

Ông ở trong phủ Hoàng Tử nhiều năm, năng hành xử vô cùng khéo léo.

"Có Thẩm cô nương đến ?"

Mặc Hương vén rèm xe, dìu Thẩm An An xuống.

Quản gia lập tức niềm nở: "Trên mặt đất đóng băng, lão nô sai dọn sạch, Thẩm cô nương cẩn thận một chút, kẻo làm ướt váy áo."

Ông luôn năng chu , Thẩm An An chỉ nhàn nhạt , ngước lên cổng phủ, hỏi: "Ta đến tìm Tứ Hoàng Tử, trong phủ ?"

"Không ạ."

Quản gia lắc đầu: "Chủ tử nhà rời phủ từ tối qua, đến giờ vẫn trở về."

Lông mày Thẩm An An nhíu , đoán Tiêu Uyên sẽ lúc .

rời từ đêm qua, sáng nay đến phủ Đoan Vương? Đôi mắt nàng sắc bén chằm chằm quản gia.

"Tứ Hoàng Tử ?"

Bị đôi mắt chằm chằm, quản gia bỗng cảm giác như đang đối diện với chủ tử của , vội vàng đáp: "Nghe là đến Hương Giác Tự, vội, nhưng cụ thể làm gì thì lão nô rõ."

Giọng điệu ông vô cùng chân thành, Thẩm An An mới tạm tin vài phần.

đến Hương Giác Tự làm gì? Lẽ nào là tìm Đại sư Văn Âm để hỏi về hai mối nhân duyên ?

Quản gia vẫn giữ nguyên nụ , len lén quan sát nàng.

Ông đoán tâm tư của Tiêu Uyên, nhưng rõ Thẩm An An sẽ trở thành trắc phi của phủ, vì thế chuyện vô cùng khách khí, lễ độ.

Đôi mắt cụp xuống của Thẩm An An khẽ lóe lên, nàng kéo chặt áo choàng, đôi môi đỏ gió lạnh thổi qua chút tái nhợt, nhưng đến chuyện rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-124-tu-hoang-tu-khong-co-o-day.html.]

Theo lễ, quản gia nên mời nàng trong phủ, dâng chờ đợi.

nghĩ đến hôn lễ sắp tới, chủ tử chỉ chuẩn một viện nhỏ trong phủ Hoàng Tử, Ngô Đồng Viện, quản gia đoán ý của chủ tử đối với vị Thẩm cô nương rốt cuộc là...

Tâm tư còn kịp xoay chuyển, Khánh An từ trong phủ bước , kinh ngạc tiến lên hành lễ.

"Thẩm cô nương, đến từ khi nào ?"

"Vừa mới đến."

Thẩm An An sắc mặt nhàn nhạt, liếc quản gia bên cạnh.

Có lẽ vì quá lạnh, nàng xoa xoa đôi tay lạnh buốt. Khánh An tinh ý, liếc mắt quản gia, đôi mày nhíu .

Quản gia lập tức lên tiếng: "Vừa lão nô cũng đang với Thẩm cô nương, chủ tử lúc ở phủ, vẫn trở về."

Khánh An gật đầu, mỉm : "Chắc giờ cũng sắp về . Chi bằng Thẩm cô nương thư phòng đợi một lát, bên ngoài gió lớn lắm."

Thẩm An An dường như chút do dự, mãi đến khi Khánh An một nữa lên tiếng mời phủ, nàng mới khẽ gật đầu đồng ý.

Khánh An lập tức dẫn đường phía , dù rằng Thẩm An An quá quen thuộc với bố cục của phủ Tứ Hoàng Tử.

Quản gia thấy thái độ ân cần của Khánh An, chân mày dần cau .

Thái độ của Khánh An chính là đại diện cho tâm ý của chủ tử. Ban đầu ông còn nghĩ Ngô Đồng Viện là để dành cho chính phi, chứng tỏ chủ tử quá để tâm đến vị Thẩm cô nương sắp trở thành trắc phi .

Huống hồ , Khánh An trực tiếp đưa nàng đến thư phòng của chủ tử, điều khiến ông thể cân nhắc thêm.

Lập tức, ông chạy phủ, sai gia nhân chuẩn điểm tâm, pha , bày biện hoa quả.

Trên đường , Khánh An cẩn thận liếc sắc mặt của Thẩm An An, hạ giọng giải thích: "Quản gia Triệu ít khi nội viện, chuyện ăn ở, sinh hoạt của chủ tử đều do và Khánh Phong lo liệu, vì ông rõ chuyện giữa cô nương và chủ tử, mong cô nương đừng để tâm."

Chuyện giữa nàng và Tiêu Uyên?

Thẩm An An khẽ ngước mắt Khánh An, nhưng gì, chỉ đáp một tiếng nhàn nhạt:

"Ừm."

Khánh An mím môi thành một đường thẳng, nhất thời cũng dám lên tiếng nữa.

Hắn nghĩ, hẳn là Thẩm cô nương đang vui vì tứ hôn làm trắc phi, nhỡ lỡ lời chọc giận nàng, phạt thì chủ tử chắc chắn sẽ lên tiếng bênh vực.

Một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, bỗng cảm thấy hôm nay thần thái của Thẩm cô nương giống chủ tử.

Có lẽ đây chính là cái gọi là "tướng phu thê" trong truyền thuyết? Tâm trí chút bay xa, nhưng vẫn dám lơ là.

Trên đường , hạ nhân trong phủ ai cũng bận rộn, ôm từng xấp lụa đỏ qua , trong đó ít là thái giám từ trong cung. Chỉ cần giọng , Thẩm An An bọn họ của phủ Tứ Hoàng Tử.

Chỉ là lúc , ai nấy đều bận rộn, ai để ý đến bên .

Thẩm An An nghĩ, xem hoàng đế thật sự coi trọng cuộc hôn nhân giữa nhà Đoan gia và Tiêu Uyên.

Khánh An nhận ánh mắt của nàng, khóe miệng giật giật mấy cái, cố gắng tìm lời an ủi.

"Chuyện đó... Chủ tử chỉ cho dọn dẹp mỗi Ngô Đồng Viện, khi còn dặn thuộc hạ đích giám sát việc sắp xếp."

Quản gia Triệu , nhưng thì hiểu rõ, nếu trong phủ chỉ chuẩn một viện, thì nhất định là dành cho Thẩm cô nương.

Hắn theo hầu Tiêu Uyên từ nhỏ, so với Lăng Thế Tử và Lý công tử Lý, còn hiểu rõ chủ tử của hơn.

Càng yên ả, càng là dấu hiệu báo giông bão sắp đến. Chủ tử e rằng dự tính trong lòng.

Cả hai nữ nhân đều nhập phủ ư? Chỉ cách chủ tử sắp xếp cũng điều đó là thể.

Trong lúc suy nghĩ, họ đến cửa thư phòng của Tiêu Uyên. Khánh An đẩy cửa, đưa Thẩm An An trong lập tức đóng hết cửa sổ .

"Chủ tử nhà chịu lạnh kém, quanh năm mở cửa sổ nên sẽ rét. Thuộc hạ lập tức sai mang lò sưởi đến."

"Phiền ngươi ." - Thẩm An An khách sáo xuống ghế.

Khánh An dám chậm trễ, quanh thư phòng một lượt, đó : "Trên thư án sách và tấu chương, nếu cô nương thấy buồn chán, thể xem qua để gi-ết thời gian."

Hắn nhớ rõ chủ tử từng , những thứ Thẩm cô nương thể tùy ý lật xem.

Thẩm An An liếc đống văn thư chồng chất bàn, khẽ gật đầu: "Được."

Khánh An xoa xoa hai tay, chút lúng túng. Chủ tử ở đây, thực sự tiếp đãi thế nào, chỉ sợ gì sơ suất.

thì Thẩm cô nương cũng dễ tính, mà chủ tử bênh vực nàng. Nếu chuyện gì xảy , trách mắng chắc chắn nàng, mà là .

"À... nếu cô nương thấy ở đây thoải mái, thuộc hạ thể dẫn đến phòng ngủ của chủ tử... một chút."

Ba chữ cuối, ánh mắt bình tĩnh gợn sóng của Thẩm An An, dần dần nhỏ , đến mức rõ.

Phòng ngủ của nam nhân, mà Thẩm cô nương vẫn xuất giá, thực sự tiện đó. Khánh An chợt nhận điều , gượng gạo kéo khóe môi, vội vàng chuyển chủ đề.

"Vậy... cô nương cứ tự nhiên, thuộc hạ sẽ chờ bên ngoài. Có việc gì, xin cứ dặn dò."

Thẩm An An khẽ gật đầu, mặt vẫn giữ nụ nhàn nhạt, gần xa.

lúc , gia đinh mang và điểm tâm . Khánh An lập tức đón lấy, đặt mặt Thẩm An An bàn thư án.

Sau đó, mới lùi ngoài, đóng cửa thư phòng .

Vừa bước ngoài, thở phào nhẹ nhõm, trán lấm tấm mồ hôi.

Hắn cứ tưởng Thẩm cô nương đến tìm chủ tử gây chuyện vì chuyện ban hôn làm trắc phi.

chủ tử ở đây, nếu xử lý khéo, chịu thiệt cuối cùng chẳng ?

May mà Thẩm cô nương kiểu vô lý, chủ tử ở phủ nên cũng làm khó .

Dù nàng luôn mỉm dịu dàng, nhưng khí thế lạnh lùng vô cùng rõ ràng, khiến Khánh An cảm thấy... nàng nhất định là đến để tính sổ với chủ tử!

Bên trong thư phòng, Thẩm An An vẫn yên ghế, hề động đậy. Mặc Hương một bên, bóc hạt dẻ cho nàng ăn.

Hạt dẻ mùa đông đều bảo quản trong hầm băng, cắn một miếng là đủ để răng ê buốt. Thông thường, sẽ đặt gần lò sưởi để hâm nóng khi ăn.

Chủ tớ hai đều im lặng, như thể thật sự đang chờ Tiêu Uyên về.

Khánh An ghé tai áp sát cửa, qua song cửa sổ, thấy bóng hai trong thư phòng, lúc mới thực sự yên tâm.

Loading...