Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 125: Tính Toán.

Cập nhật lúc: 2025-06-25 01:10:01
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Với tính khí của Thẩm cô nương, nếu nổi giận mà đốt luôn thư phòng của Tứ Hoàng Tử, cũng tin là nàng thực sự làm .

Chẳng mấy chốc, lò sưởi mang , Khánh An đích sắp xếp thỏa mới lui .

Ấm bên cạnh Thẩm An An vơi một nửa. Khi cửa thư phòng một nữa khép , nàng mới chậm rãi ngẩng đầu, đặt chén trong tay xuống bàn.

Mặc Hương đang xổm bên lò sưởi, nướng quả khô. Nàng sát mặt đất, bóng dáng phản chiếu lên khung cửa sổ.

Khi nãy Khánh An cũng nhận điều đó, chỉ cần cái bóng ghế động đậy, Khánh An sẽ nghi ngờ.

Thẩm An An khẽ ngoắc ngón tay.

Mặc Hương lập tức hiểu ý cô nương, khẽ khàng di chuyển, nhanh chóng đổi chỗ với nàng.

Nhìn cô nương cúi , từng bước lặng lẽ đến án thư, giả vờ đang xem tấu chương, Mặc Hương cảm thấy khó hiểu.

Nàng thì thầm nhỏ: "Cô nương, chẳng Khánh An ? Sách và tấu chương trong thư phòng của Tứ Hoàng Tử, thể tùy ý xem mà. Vì còn lén lút như ?"

Thẩm An An lật xong một quyển, đặt chỗ cũ, tiếp tục lấy quyển khác, thản nhiên đáp: "Bởi vì thể để xem qua."

Mặc Hương nhíu mày, khó hiểu hơn. Đã cho phép xem, tại thể để Tứ Hoàng Tử ?

Thẩm An An giải thích thêm.

Nàng thể làm trắc phi. Cũng thể đặt hy vọng bất kỳ ai. Lại càng rõ ràng trong lòng Tiêu Uyên, Đoan Mộng Mộng chiếm vị trí thế nào.

Nghĩ kỹ, hẳn là thực sự cưới nàng .

Vậy nên, nàng thể để Tiêu Uyên hoặc bất cứ ai sinh nghi về . Nếu , kế hoạch tiếp theo sẽ hủy hoại.

Nàng tin ai cả.

Buông bỏ là một chuyện, nhưng đặt trọn niềm tin, giao phó cả tương lai lẫn sinh mạng cho một là chuyện khác, chuyện thể xảy .

Mặc Hương cầm chén , giả vờ uống nhưng cả cứng đờ, chỉ khiến cái bóng hắt lên cửa sổ trông giống như đang uống thật.

Thẩm An An lật xem một nửa tấu chương bàn.

Cuối cùng, nàng cũng tìm thứ cần.

Nàng nhanh chóng lướt qua nội dung, ngón tay lướt nhẹ mặt giấy, trong đầu ghi nhớ thời gian đó.

Mặc Hương thò đầu thoáng qua, nhíu mày khó hiểu. Lại là nạn lũ lụt ở Từ Châu? Cô nương dường như đặc biệt quan tâm đến chuyện .

"Nữ tử, Từ Châu gì khác biệt ?"

Đại Lương là một nước rộng lớn, năm nào chẳng thiên tai nhân họa? Lũ lụt ở Từ Châu cũng gì lạ, chỉ là cứu trợ kịp thời mà thôi.

Thực đây, nào triều đình cũng cứu trợ. Càng là kẻ quyền cao chức trọng, càng quý trọng mạng sống. Nếu dịch bệnh lan rộng, việc từ bỏ cả một ngôi làng cũng từng xảy .

Thẩm An An thời gian giải thích, ánh mắt nàng lướt nhanh tấu chương.

Thế lực của Tiêu Uyên chủ yếu trong quân đội, đặc biệt là ở phía Nam, mà Từ Châu cũng ở phía Nam. Nếu về việc thu thập tin tức, Tiêu Uyên chắc chắn sẽ triều đình.

Quan địa phương vì sợ trách phạt, ngay cả khi trình tấu xin cứu trợ, thời gian xảy thiên tai cũng sẽ chỉnh sửa đôi chút. Chỉ thông tin của Tiêu Uyên là đáng tin hơn cả.

Nàng nhớ rõ, kiếp , mưa tuyết ở Từ Châu kéo dài hơn một tháng mới ngừng. Cộng thêm thời gian gửi tấu chương lên kinh thành, đối chiếu với ngày tháng tấu chương hiện tại…

Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt mặt giấy, ánh mắt sâu thẳm dần hiện lên một tia suy tư.

Trong hai ngày tới, mưa tuyết lẽ dừng .

Thiên tai nhân họa vốn thể kiểm soát, nhưng là nguyên nhân dễ dàng dẫn đến tin đồn và bất .

"Thẩm cô nương."

Khánh An gõ cửa , mới đẩy cửa bước .

Nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Thẩm An An từ tốn , lập tức cứng họng, nên gì. Gương mặt nhăn nhó, trông vẻ khó xử.

Thẩm An An đặt chén xuống bàn, nhận lấy quả khô nướng nóng mà Mặc Hương đưa cho.

"Chuyện gì ?" - Nàng cho miệng, hỏi.

"…"

Khánh An nghẹn lời, sắc mặt tái: "Điện hạ… điện hạ ngài …"

Thẩm An An nhướng mày, bỏ hết quả khô miệng, vị chua khiến nàng nhăn mặt.

"Chàng trở về ?"

"Vâng."

Khánh An cúi đầu, giọng chút thấp thỏm: " nhà Đoan gia mời ."

Thẩm An An khựng , lập tức hiểu vì Khánh An ấp úng. Thì Tiêu Uyên đến Đoan phủ tìm Đoan Mộng Mộng.

Nàng hạ mắt, lướt qua chồng tấu chương án thư, nhưng nhanh rời .

Không tức giận, cũng tỏ khó chịu, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Nàng khẽ "ừ" một tiếng, : "Không , thể đợi."

Vừa cũng thể thăm dò thái độ của Tiêu Uyên, để trong lòng sự chuẩn .

Hắn để Thẩm Trường Hách chuyển lời, và Thẩm Trường Hách làm . Chỉ là Thẩm An An hiểu ý tứ của . Hoặc lẽ nàng hiểu, mà là căn bản tin.

Khánh An co rút khóe miệng, biểu cảm đầy khó xử.

Dưới ánh mắt của Thẩm An An, đành sự thật: "Có tin báo về rằng, Đoan Tam cô nương sẽ đến chùa Hương Giác cầu phúc cho Đoan lão gia. Đoan lão gia từng tình cảm sâu đậm với điện hạ, vì … điện hạ cùng nàng ."

Thẩm An An nhíu mày, vội đáp.

Khánh An bên cạnh, lòng thấp thỏm yên. Hắn hiểu điện hạ đang ý gì, nhưng dám chắc trong lòng ngài , quan trọng nhất là Thẩm cô nương.

, cố gắng giải thích thêm.

những suy nghĩ trong đầu Thẩm An An chẳng liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ.

"Nơi đó gần đây nhiều nam thanh nữ tú đến xin hoa nhân duyên ?"

Nàng bỗng chuyển đề tài, khiến Khánh An sững sờ.

Hắn lắc đầu: "Chuyện thuộc hạ rõ, phủ Hoàng Tử từng quan tâm đến những thứ đó."

Thẩm An An nhẹ gật đầu.

Dựa theo thời gian mà tính, kiếp , khi đến chùa Hương Giác xin hoa nhân duyên, cũng là tháng Chạp, trùng với thời điểm Đoan lão gia qua đời.

Nàng nhớ rõ ngày chính x-ác.

tình hình hiện tại, ngoài những đổi do sự can thiệp của nàng, chuyện khác vẫn đang lặp theo quỹ đạo cũ.

Chỉ điều, kiếp , nàng sẽ đến chùa Hương Giác nữa.

Khánh An thấy Thẩm An An gì, càng lo lắng hơn, ngừng tìm cách biện hộ cho điện hạ.

Lúc , ánh mắt của Thẩm An An mới khẽ biến đổi.

Nếu đúng như lời Khánh An , kiếp Tiêu Uyên cũng chỉ cùng Đoan Mộng Mộng đến chùa để cầu phúc cho Đoan lão gia, đóa hoa nhân duyên chẳng qua chỉ là tiện tay hái ?

Xét về lý luận, cũng vẻ hợp lý.

thì chứ? Năm đó, cũng giải thích gì.

Bây giờ, nàng cũng chẳng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-125-tinh-toan.html.]

Nàng chậm rãi dậy, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua chồng tấu chương án thư.

lường , nhưng chuyện hai họ đến chùa Hương Giác trở thành niềm vui bất ngờ đối với nàng, giúp nàng đạt mục tiêu một cách hiệu quả hơn.

Thấy Thẩm An An định rời , Khánh An vội vàng tránh đường, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối: "Thuộc hạ xin tiễn Thẩm cô nương. Đợi điện hạ trở về, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo rằng cô nương đến."

Thẩm An An hờ hững đáp một tiếng.

Khánh An dám thẳng sắc mặt nàng, chỉ lén liếc một cái, đó cúi đầu cung kính dẫn nàng khỏi phủ Hoàng Tử.

Suốt dọc đường, Thẩm An An một lời. Sự im lặng của nàng khiến lòng Khánh An càng thêm bất an.

"Cô nương cẩn thận." - Đến cổng phủ, chắp tay hành lễ.

Mặc Hương đỡ Thẩm An An lên xe ngựa, Trung thúc đánh xe rời . Lúc , Khánh An mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó, lập tức sai chuẩn ngựa, chạy thẳng đến Đoan phủ bẩm báo.

Chuyện , tuyệt đối dám chậm trễ. Nếu để Thẩm cô nương phật ý, điện hạ khó tránh khỏi sắc mặt lạnh lùng, mà cũng đừng mong yên .

Thẩm An An suy nghĩ của Khánh An.

Từ khi lên xe, nàng đặc biệt trầm mặc, cũng Mặc Hương gì.

Tấm rèm dày che khuất cơn gió lạnh bên ngoài. Thẩm An An dựa vách xe, ánh mắt cụp xuống, thần sắc khó dò.

Không ai nàng đang nghĩ gì.

Giọng Trung thúc vang lên từ bên ngoài: "Cô nương, chúng về phủ ?"

Lúc , nàng mới hồn, vén rèm xe ngoài, nhẹ giọng căn dặn: "Chưa vội, tìm một con hẻm vắng dừng , việc giao cho ông."

Trung thúc hỏi thêm, đánh xe men theo phố lớn. Một nén nhang , xe ngựa dừng ở một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Nơi bốn bề tường cao vây kín, ngõ cụt chật hẹp, một bóng .

"Cô nương gì dặn dò?"

Trung thúc theo hiệu lệnh của nàng, nhảy lên xe ngựa.

Ông theo hầu trong Thẩm phủ nhiều năm, khi Thẩm Văn giao cho Thẩm An An, ông luôn tận tâm tận lực, trung thành tuyệt đối.

Thẩm An An liếc Mặc Hương, hiệu cho nàng xuống xe chờ, đó mới với Trung thúc:

"Có một việc thể sẽ mất đầu, Trung thúc dám làm ?"

Trung thúc gần như chút do dự: "Cô nương cứ căn dặn, mạng lão nô là của Thẩm gia. Chỉ cần cô nương cần, lão nô hề sợ hãi."

"Được."

Thẩm An An nhếch môi , giọng thấp xuống, đến mức Mặc Hương bên ngoài cũng rõ hai gì.

Chỉ một lát , Trung thúc nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ.

"Cô nương, Trung thúc ?"

Thẩm An An đưa ngón trỏ lên môi, hiệu im lặng. Mặc Hương lập tức hỏi thêm gì nữa.

Hai chủ tớ trong xe chờ gần nửa canh giờ, Trung thúc mới , nhưng đổi sang một bộ y phục khác.

Mặc Hương lén Thẩm An An, liếc Trung thúc, thông minh hé răng hỏi han.

Xe ngựa rời khỏi hẻm, chạy về Thẩm phủ.

đến phố Hoa An, bỗng nhiên một cỗ xe ngựa từ phía tới, đối diện trực tiếp với bọn họ.

Con đường vốn hẹp, nhưng bên phủ đầy băng tuyết. Đừng xe ngựa, ngay cả bộ cũng khó vững.

Thẩm An An tranh giành qua , định lệnh cho Trung thúc nhường đường. đúng lúc đó, một giọng mềm mại quen thuộc vang lên.

"Là Thẩm cô nương ?"

Thẩm An An nhíu mày, theo động tác vén rèm của Mặc Hương, thấy trong xe đối diện.

"Đoan Nhị cô nương." - Thẩm An An khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

"Thật là trùng hợp, hôm nay còn lâu gặp Thẩm cô nương. Cô nương định ? Chẳng đến phủ Thượng thư bộ Lại dự yến tiệc ?"

Thẩm An An liếc vẻ dịu dàng của nàng , nhàn nhạt đáp: "Không ."

"Ồ."

Đoan Oánh Oánh dường như lúc mới nhận lời phần , liền vội nhẹ: "Ta quên mất, mong cô nương đừng để bụng."

Quên mất cái gì? Chẳng là quên mất tình cảnh hiện tại của Thẩm gia ? Ai mà còn gửi thiệp mời đến cho Thẩm gia nữa chứ.

Ánh mắt Thẩm An An trầm xuống, nàng chẳng hứng thú lãng phí lời lẽ với .

"Đoan Nhị cô nương còn dự tiệc, nên sớm thì hơn."

Đoan Oánh Oánh vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn, lễ độ: "Không vội, là Thẩm cô nương cứ ."

Nàng hiệu cho xa phu nhường đường, Thẩm An An cũng khách khí, bảo Trung thúc đánh xe rời .

Khi hai chiếc xe ngựa lướt qua , Đoan Oánh Oánh cất giọng: "Xem Thẩm cô nương hôm nay ngoài, chắc cũng là đến chùa Hương Giác ? Tứ Hoàng Tử và Tam của e rằng vẫn rời , cô nương tới đó chắc vẫn kịp gặp."

Thẩm An An ngước lên, chạm ánh mắt vô tư, dịu dàng của Đoan Oánh Oánh, trong mắt nàng lóe lên tia lạnh lẽo.

Đoan Oánh Oánh vẫn giữ nụ môi, nhưng cơ thể nhanh chóng rụt về trong xe.

Thẩm An An chậm rãi mở miệng: "Nghe Đoan phu nhân đang khắp nơi tìm hôn sự cho Đoan Nhị cô nương. Trời lạnh thế mà còn tham dự yến tiệc, hẳn là mục tiêu ban đầu . Vậy thì chúc Đoan Nhị cô nương sớm tìm ý trung nhân."

Gương mặt Đoan Oánh Oánh lập tức cứng đờ.

Chuyện xem mắt vốn là do nam nhân chủ động tìm đến, nữ tử đích đến dự yến tiệc vì hôn sự chẳng khác nào hạ thấp phận.

Thẩm An An đang cố tình sỉ nhục nàng !

xe ngựa của Thẩm gia phóng nhanh rời , kéo theo bùn đất văng khắp nơi.

Người ngoài , chỉ thấy cuộc trò chuyện như hai cố nhân hàn huyên đôi câu mà thôi.

"Cô nương, Thẩm cô nương thật độc miệng! Rõ ràng Nhị cô nương chỉ ý nhắc nhở, thế mà nàng cắn ngược một cái."

Nha bên cạnh cau mày bất bình.

Trước đây khi thấy nàng chèn ép Tam cô nương, còn cảm thấy hả giận. hôm nay, nàng đả kích Nhị cô nương, thực sự khiến tức giận.

Đoan Oánh Oánh trầm mặt, trong lòng bực bội thôi.

Phản ứng của Thẩm An An quá nhanh, nàng còn nghĩ cách đối đáp, bỏ .

Lời kịp đắc ý, chặn họng ngay lập tức.

Giờ thì nàng hiểu tại Đoan Mộng Mộng nhắc đến Thẩm An An nghiến răng nghiến lợi đến .

Trên xe ngựa của Thẩm gia, Mặc Hương hậm hực: "Trước đây Đoan Nhị cô nương khá hiền hòa, cứ tưởng cũng tệ lắm. Giờ thì , mới lên chút thế lực trở mặt giẫm đạp khác."

Nghe , Thẩm An An nhếch môi nhạt, lười biếng dựa vách xe: "Nàng giẫm đạp, mà là đang châm ngòi thị phi."

Nàng thực sự để bất kỳ ai sống yên, kể cả Đoan Mộng Mộng. Sau đó chỉ cần yên câu cá, xem trò vui mà thôi.

"Vậy cô nương, chúng chùa Hương Giác ?"

Mặc Hương lo lắng, nếu tứ Hoàng Tử và Đoan Tam cô nương ở đó, liệu khiến tình cảm giữa hai họ sâu đậm hơn ?

"Không ."

Đoan Oánh Oánh nàng đấu với Đoan Mộng Mộng, nhưng nàng chẳng rảnh rỗi để chơi trò đó.

Loading...