Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 130: Thiên Mệnh Chi Nữ.
Cập nhật lúc: 2025-06-25 01:10:13
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế nhíu mày, sắc mặt khó coi, im lặng một lúc lâu gì.
phe của Nhị Hoàng Tử thì thể yên nữa: "Hoàng Thượng, ngay cả Đại sư Văn Âm cũng như , thể thấy chuyện đơn giản, ngài thể khoẻ mạnh, làm thể để Thiên mệnh chi nữ gả cho Tứ Hoàng Tử, điều sẽ làm lung lay nền tảng quốc gia."
" ."
Càng ngày càng nhiều phản đối.
Đại sư Văn Âm mặt đỏ bừng, giữa điện, ngừng xoay tràng hạt Phật, Hoàng đế cảm thấy như đống lửa, ánh mắt bỗng rơi ông .
"Đại sư Văn Âm nghĩ , trẫm nên làm thế nào?"
Tràng hạt trong tay Đại sư Văn Âm ngừng , ông niệm một câu "A Di Đà Phật", mới lạnh nhạt mở miệng: "Những lời của vị thí chủ lý, Hoàng Thượng đang trong độ tuổi sung sức, Thiên mệnh chi nữ gả cho khác thật sự sẽ ảnh hưởng đến thể của ngài. Lão tăng một đề nghị, thể mời cô nương Khâm Thiên Giám làm quan nữ chuyên lo về mệnh trời, khi vị vua tiếp theo chọn, ban hôn cho nàng ."
Đây là cách nhất .
Hoàng đế gả nàng , chỉ trích là cướp con dâu, thể nhân cơ hội hủy bỏ hôn sự , đợi khi Hoàng Tử kế vị lựa chọn, sẽ quyết định hôn sự.
"Đề nghị , là cách giải quyết nhất." - Hoàng đế gật đầu tán thành.
Tuy nhiên, câu "Thiên mệnh chi nữ gả cho khác sẽ ảnh hưởng đến thể của ngài" khắc sâu trong lòng Hoàng đế.
Hoàng đế quyết định, lập tức sai thái giám đến Đoan phủ chỉ dụ, Đoan Mộng Mộng từ vị hôn thê của Tứ Hoàng Tử, bỗng nhiên trở thành thê tử của kế vị tương lai và còn phong làm nữ quan.
Cả Đoan phủ vui mừng rộn ràng, duy chỉ nàng, ngơ ngẩn đó, như thể linh hồn rút .
Đoan lão phu nhân chỉ an ủi nàng , chờ khi Tứ Hoàng Tử vượt qua khó khăn, lên ngôi, nàng vẫn sẽ là Hoàng Hậu. Nếu , nàng cũng cần mạo hiểm với việc cướp chính thất.
Sự thất vọng chỉ là thoáng qua, dù là Đoan Mộng Mộng Đoan Oánh Oánh đều sẽ chọn phía lợi cho , dù nàng cũng là Thiên mệnh chi nữ, nếu Tứ Hoàng Tử ngôi vị hoàng đế, chắc chắn sẽ đến cưới nàng .
Ngày hôm đó, Đoan Mộng Mộng đưa cung, Hoàng đế ngay lập tức chỉ dụ, ngoài những lễ nghi quan trọng, cho phép nàng bước khỏi Khâm Thiên Giám dù chỉ một bước.
Miệng của Tiêu Uyên nhếch lên một nụ mỉa mai, ánh mắt đầy ý vị Hoàng đế, lẽ ngài đang lo lắng về chuyện Thiên mệnh chi nữ của Đại Lương và khác thể liên lạc bí mật, dù thì tâm tư của Đoan Mộng Mộng đối với ai ai cũng rõ.
Tiêu Uyên nhếch mép nhạt, đợi đến khi chuyện lắng xuống, mới từ từ lên tiếng: “Ngự viên của con chuẩn xong, như đều con sẽ lấy chính thê, phụ hoàng nghĩ chuyện giải quyết thế nào?”
Hoàng đế thể phủ nhận cảm giác bối rối, lúc ép cưới, giờ chuyện xảy lập tức hủy hôn, ông cũng thấy ngượng ngùng.
“Để bồi thường, ngươi thể đưa một yêu cầu, trẫm sẽ đáp ứng.”
“Không cần.”
Tiêu Uyên lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng là sự mỉa mai đến cực điểm: “Vị hôn thê của con mất , con cần gì bồi thường nữa?”
Hoàng đế nghẹn , dù chút tức giận, nhưng cảm giác tội lấn át cơn giận .
“Vị hôn thê mất đủ nhục nhã , nếu như phủ Hoàng Tử của con lo lắng, vất vả mấy ngày, mà cuối cùng hủy bỏ hôn sự, thì con còn mặt mũi nào ngoài gặp khác nữa?”
“...”
Hoàng đế thở dài một , : “Trong triều nhiều cô nương từ các nhà quan , tùy ngươi chọn, trẫm sẽ chỉ dụ ngay lập tức.”
Nghe , ít quan viên Tiêu Uyên với ánh mắt ngóng chờ.
“Phủ Tứ Hoàng Tử của con, là hậu cung của ngài, ai cũng thể tùy ý .”
Câu khiến Hoàng đế tức giận đến mức thể kiềm chế, ông vung tay lệnh cho Đại thái giám thông báo kết thúc buổi triều.
Ông chỉ tay về phía Tiêu Uyên: "Đến thư phòng của trẫm."
Tên con nghịch tử chuyện thật là khiến tức giận, trong thư phòng của ông ai ngoài họ, dù cho hai phụ tử bọn họ cãi đến , cũng sẽ quan viên nào .
Tiêu Uyên liếc mắt một cái, vội vàng mà theo .
Thẩm Văn bước nhanh chóng, khóe miệng mím , mãi khi xa, ông mới nhanh chóng rời khỏi cung điện Phụng Thiên.
Chuyện quả thực kỳ lạ, ông tin những lời về thần linh và quái dị.
Trong thư phòng, Đại thái giám mồ hôi đổ xuống trán, khẽ với Tiêu Uyên đang vẻ mặt lạnh lùng: "Tứ Hoàng Tử, cửa thư phòng mới , ngài cẩn thận một chút."
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc thái giám, bước thư phòng, Hoàng đế đang ghế rồng, ánh mắt thẳng .
Ánh mắt đó, thể là tức giận, nhưng mang theo sự đánh giá, thấu, như thể rõ suy nghĩ thật sự của .
Tiêu Uyên bận tâm, ung dung xuống ghế.
Vị Hoàng đế nghi ngờ thứ, ông nên sớm nhận điều đó từ lâu.
Cung nữ bưng cho hai phụ tử, Hoàng đế hiếm khi tỏ ôn hòa: "Trẫm nhớ lúc ban hôn, con hề vui vẻ khi cưới Đoan Tam cô nương, nếu là… vì nàng là Thiên mệnh chi nữ nên con mới đổi ý định ?"
Tiêu Uyên khựng tay khi cầm chén , kịp đưa lên môi đặt xuống: "Phụ hoàng, trực tiếp rõ, cần gì vòng vo như thế?"
"Người hẳn nên hỏi con, tại đột nhiên cưới Đoan Mộng Mộng, vì phận của nàng , vì con đang ngấm ngầm nhòm ngó ngôi vị của ?"
Sắc mặt Hoàng đế bỗng nhiên lạnh : "Con chuyện, mãi cách khéo, giống như mẫu phi con ."
"Vậy nên phụ hoàng mới ghét chúng con ?"
Tiêu Uyên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của ông.
Hoàng đế hừ một tiếng, nữa: "Nếu trẫm ghét hai mẫu tử các ngươi, con thể sống đến ngày hôm nay, trẫm , ngoài cái c/h/ế/t của mẫu phi con , trẫm bao giờ thiếu nợ hai mẫu tử các ngươi nửa phần."
Tiêu Uyên nhếch mép một cách chế giễu, cúi đầu nhấp một ngụm , tiếp lời.
Dù đúng sai, đương nhiên sẽ điều tra, khi sự thật phơi bày một ngày nào đó, trong lòng sẽ câu trả lời rõ ràng.
"Trẫm hỏi con một câu, con vẫn trả lời?"
Tiêu Uyên nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu ông, : "Nếu con hề nhòm ngó ngôi vị của phụ hoàng, tin ?"
Ánh mắt của Hoàng đế sắc lạnh, gương mặt nhăn đầy tức giận: "Dù là như , con cũng nên một cách thẳng thừng như ."
"Đó là vì con giống , lạnh lùng và giả dối, chỉ riêng con , bất cứ vị Hoàng Tử nào thực lực tranh giành, ai mà ao ước, chỉ là..."
Giọng chợt dừng , thêm.
"Chỉ là gì..."
Hoàng đế hỏi với vẻ bực bội.
"Hiếu thuận là đức tính quan trọng nhất, nếu cưới Thiên mệnh chi nữ sẽ tổn hại đến thể của phụ hoàng, con sẽ cưới."
Cuối cùng cũng một câu lý từ , nhưng sắc mặt Hoàng đế vẫn dịu , Tiêu Uyên tiếp tục lạnh lùng .
" con cưới là một chuyện, các ép con cho cưới là một chuyện khác, nếu chỉ thế mà cho qua, con sẽ còn thể vững trong triều đình , chẳng sẽ thành trò cho cả Kinh thành ?"
Sau khi hủy hôn, sẽ rằng Tiêu Uyên , Hoàng đế yêu thương, cũng kế hoạch truyền ngôi cho . Những quan viên trong triều, nhất là những lưỡng lự, sẽ càng chịu phục tùng .
Cuối cùng, khi mà hôn ước với Đoan Tam cô nương ban cho , hủy bỏ khi nàng là Thiên mệnh chi nữ, Hoàng đế nổi giận, tình hình thực sự trở nên rõ ràng.
Hoàng đế hiếm khi nổi giận, mà im lặng một lúc lâu.
"Con tìm chỗ trong triều, điều chẳng phù hợp với tính cách của phụ hoàng, luôn công bằng với ."
Hoàng đế ngẩng lên, trừng mắt , đứa con miệng luôn chẳng bao giờ điều gì ho.
"Hoàng của con bao giờ dám hành xử như mặt trẫm."
Tiêu Uyên căn bản đáp câu đó, cũng ý định dậy rời , chỉ đó uống , một chén hết rót thêm một chén nữa.
Hoàng đế nhíu mắt, cuối cùng cũng lên tiếng: "Vậy thì , rốt cuộc con gì?"
"Binh lính một vạn đóng ở phía Đông thành." - Hắn trả lời dứt khoát.
Hoàng đế lập tức biến sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-130-thien-menh-chi-nu.html.]
Việc một Hoàng Tử nắm quyền binh lính là điều cực kỳ kiêng kỵ, huống chi trong tay Tiêu Uyên ít binh lực, mà giờ đây dám yêu cầu một cách thẳng thừng như .
"Vừa con còn đoạt lấy ngai vàng của trẫm, giờ dám mở miệng xin quân quyền ?" - Hoàng đế lạnh lùng .
Tiêu Uyên bận tâm, mỉm nhẹ nhàng: "Phụ hoàng hiểu rõ, binh lính của con chủ yếu đóng ở phía Nam, nếu biến cố ở Kinh thành, dù con vội vàng cũng kịp, lực lượng ở Tây Đại Doanh còn đủ để tự bảo vệ.”
"Binh lính của Nhị hoàng quân gấp đôi của con, con chỉ cần một vạn binh lính để tự vệ, là quá đáng."
Hắn yêu cầu nhiều, một vạn binh lính, cộng thêm Tây Đại Doanh cũng chỉ đủ để cân bằng với Tiêu Uyên.
Hoàng đế nhíu mày suy nghĩ một hồi, Tiêu Uyên làm phiền, thời gian từng chút trôi qua, ấm cũng cạn, cuối cùng Hoàng đế mới lên tiếng.
"Được, nhưng trẫm một điều kiện, quân đội phía Nam phép tiến Kinh thành hình thức, nếu vi phạm, trẫm sẽ lệnh c/h/é/m đầu."
Tiêu Uyên gật đầu: "Được, nhưng khi cho con, quyền điều động tướng lĩnh trong quân cũng do con quyết định."
Hoàng đế phất tay: "Tùy con, lát nữa trẫm sẽ sai đưa lệnh bài cho con."
Tiêu Uyên đặt chén xuống, nhưng vẫn ý định rời . Hoàng đế cảm thấy kiên nhẫn: "Không là cho con , còn ?"
"Ngày đại hôn hai mươi ba tháng ...?"
"Con thế nào thì tùy con."
"Vậy thì phụ hoàng hãy ban chỉ , con cưới Thẩm cô nương làm chính thất."
Hoàng đế khẽ nhíu mắt, ngẩng lên Tiêu Uyên với ánh mắt lạnh lẽo.
Tiêu Uyên hề sợ hãi.
"Con cố tình đối đầu với trẫm ?"
"Con dám."
Tiêu Uyên đáp với giọng điệu bình thản: "Con thích Thẩm cô nương, xin phụ hoàng cho phép."
Lời của vẻ thành khẩn, Hoàng đế im lặng một hồi lâu, đó kiên nhẫn phẩy tay: "Được , về phủ chờ ."
"Đa tạ phụ hoàng."
Lần trò chuyện là cuộc đối thoại bình tĩnh nhất giữa hai phụ tử họ, ít nhất Hoàng đế ném đồ đạc.
Sau khi Tiêu Uyên rời , khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đế mới dần dần dịu , còn chút bất mãn nào, sai Đại thái giám mài mực.
Đại thái giám tờ chỉ thánh mới , mắt giật giật, hiểu Tiêu Uyên làm thế nào mà Hoàng đế đồng ý, với mức độ chán ghét của Hoàng đế đối với Thẩm gia, lẽ thể đồng ý mới .
sự tò mò chỉ dừng ở Đại thái giám, Lăng Thần Dật cũng chằm chằm chỉ thánh gửi đến, mãi một lúc lâu mới lấy bình tĩnh.
Cuối cùng, khi thánh chỉ rút khỏi tay, mới nhẹ nhàng hồn : "Tiêu Uyên, làm mà thuyết phục ?"
Hoàng Thượng đồng ý để Thẩm An An làm chính thất, điều thật sự là thể tưởng tượng .
Dù cảm thấy hối , ban chỉ phong Thẩm An An làm chính thất, thì cũng thể nào chuyện đó.
Tiêu Uyên lấy tờ chỉ thánh từ tay , cẩn thận cất , đặt giá phía .
Ngồi ghế, mới trả lời câu hỏi của Lăng Thần Dật: "Trước tiên xin phụ hoàng cấp quân lính Đông Thành, mới nàng làm chính thất, ông đương nhiên sẽ đồng ý."
Trong mắt lấp lánh một nụ châm chọc.
Với quân lính Đông Thành, đối với mà , thêm gì cũng như hổ mọc thêm cánh, đây là một sự hỗ trợ lớn và bảo đảm. Lúc , nếu tiếp tục yêu cầu lấy nữ nhi của một vị quan nào đó, Hoàng đế chắc chắn sẽ đồng ý.
Với Thẩm gia, hiện giờ thể là sa sút, đến việc giúp đỡ, thậm chí còn khiến lo lắng. Vào lúc , nếu cưới một thê tử chính thất sự hỗ trợ nào, sẽ khiến Hoàng đế cảm thấy trong lòng yên .
Không còn lo sợ nữa!!
Ít nhất, khi ông sẽ lấy Thẩm An An làm chính thất, hẳn là thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự hiểu rõ tâm tư của Hoàng đế!
Lăng Thần Dật thở dài: "Nếu nàng yêu thương nàng như , mà nàng đối xử với , sẽ tha cho nàng ."
Tiêu Uyên khẽ mỉm , tâm trạng vui vẻ từng .
Lăng Thần Dật trừng mắt : "Nếu đem tâm tư mà đặt đại nghiệp, khi chúng thành công ."
Hắn cũng cần suốt ngày loanh quanh trong những chức vụ vô nghĩa, phủ Vĩnh Ninh hầu cũng cần luôn dè dặt, như thể băng mỏng.
"Không vội, đợi nàng cửa ."
Khi nàng cửa, thể yên tâm bắt tay việc lớn, những chuyện tạm gác sẽ thể tiếp tục thực hiện.
Lăng Thần Dật nhướng mày: "Huynh nghĩ lắm, nhưng mà nàng đồng ý ? Đừng nhắc nhở , ngày đại hôn chỉ còn bốn ngày nữa thôi."
Nói nhíu mày: " mà nghĩ , nàng cũng sẽ từ chối , dù cũng từ phi tần thành chính thất , hy sinh nhiều như , nếu nàng đồng ý, chậc chậc, cũng quá đáng thương ."
Tiêu Uyên khẽ mỉm , nhưng nụ môi nhanh chóng tắt ngấm, ánh mắt lạnh lùng Lăng Thần Dật.
“Còn ?”
Lăng Thần Dật hai tay khoanh : "Ngoài việc lo lắng trong phủ của , còn thể ?"
Tiêu Uyên liếc , nụ mặt lan tỏa từ trong ngoài: “Kiểm tra một chút sính lễ trong kho, còn nữa, nhớ thông báo cho mẫu ngươi, ngày mai sẽ hạ sính lễ.”
Hắn Trưởng công chúa tự hạ sính lễ.
Lăng Thần Dật gật đầu.
Hắn, một thiếu gia của Hầu phủ, giờ gần như trở thành hầu nhỏ của Tiêu Uyên, chuyện linh tinh gì cũng lo liệu.
Sau khi Lăng Thần Dật , Tiêu Uyên phòng, gương đồng chăm chút trong chốc lát.
Khánh An và Khánh Phong bên ngoài, chủ tử trong phòng làm gì, mãi hai khắc , cửa phòng mới mở.
Hai thấy chủ tử bước , đều ngẩn , miệng suýt nữa quên khép .
"Chủ... chủ tử?"
Họ chủ tử còn thể mặc những bộ đồ lòe loẹt như .
Tiêu Uyên luôn ưa thích những màu tối, kể là y phục màu sắc phụ kiện đều là đen hoặc xanh lam thẫm, nhưng hôm nay bộ đồ mặc lên, ừm...
Rất , phong thái tuyệt vời, giống như những thiếu gia thường xuyên lui tới thanh lâu sòng bạc phố, nhưng mà chủ tử khí chất hơn hẳn, chỉ riêng bộ đồ cũng bỏ xa mấy đó mấy con phố.
Điểm hảo duy nhất chính là nụ ôn hòa mặt , khiến cảm thấy sợ.
"Thế nào?" - Tiêu Uyên nhếch miệng hỏi.
Nhìn kỹ, thể thấy vành tai đỏ lên.
"Đẹp, lắm, thật sự ."
Xin tha cho bọn họ, những đơn giản như bọn họ, dùng từ ngữ tao nhã, nhịn nửa ngày mới nghĩ câu khen .
Tiêu Uyên nhíu mày, chút hài lòng với cách khen ngợi của bọn họ.
Khánh Phong xoa xoa mũi: "Chủ tử ngày mai sẽ hạ sính lễ , hôm nay thời gian cũng còn sớm, nên đến Thẩm gia để bàn bạc cụ thể ?"
"Ừ."
Hắn xuống bộ y phục .
Có lẽ cũng vấn đề gì.
Dù , cô mẫu thường , ở độ tuổi của , đúng là sống phóng khoáng một chút, thể cứ mãi u ám như .