Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 135: Điều Kiện.

Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:09
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ký ức không thể bị lãng quên, nhưng có thể trở thành một đoạn quá khứ mà khi nhớ lại cũng chẳng còn gợn sóng, gọi là buông bỏ.

Hắn chậm rãi đặt tay lên vai của Thẩm An An, hơi cúi người xuống. Cơ thể nàng dần trở nên cứng ngắc nhưng không hề né tránh, chỉ khẽ cúi mắt, đáp nhẹ một tiếng.

Bề ngoài trông như thể nàng đã nghe lọt từng lời của Tiêu Uyên, nhưng trong lòng thực sự nghĩ gì, chỉ có nàng mới biết.

Nàng muốn quyền lực, muốn vươn lên, trước tiên phải học cách nhẫn nhịn. Nàng hiểu rõ hơn ai hết về hình mẫu Tứ Hoàng Tử phi mà Tiêu Uyên mong muốn.

Kiếp này, nàng sẽ làm đúng theo những gì hắn thích, sẽ trở thành vị Hoàng Tử phi hoàn hảo trong mắt hắn. Dù chỉ là phu thê hòa hợp trên bề mặt, chỉ cần giữ vững vị trí Tứ Hoàng Tử phi, nàng mới có thể bảo vệ được Thẩm phủ, sau đó mới tính chuyện khác.

Con đường phía trước còn dài, nàng không thể nóng vội. Trong tương lai, ở Tứ Hoàng Tử phủ, sẽ còn vô số đêm dài.

Lúc này, suy nghĩ của Tiêu Uyên cũng giống nàng.

Nữ nhân trước mặt cúi đầu, trông như đang e thẹn, nhưng quanh người lại toát ra sự lãnh đạm. Bộ dáng ấy, rõ ràng không phải vì động tình.

Không sao cả, ngày tháng sau này còn dài. Chỉ cần nàng bước chân vào Tứ Hoàng Tử phủ, hắn sẽ có vô vàn cơ hội.

Mặc Hương đẩy cửa phòng, rót thêm một bình trà nóng. Vừa bước vào, nàng đã trông thấy tư thế thân mật giữa hai người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vội cúi đầu. Đặt bình trà xuống, nàng khẽ phúc thân, nói: "Cô nương, Mặc Nhiễm đã trở về."

"Ừm, ta biết rồi. Có gây ra động tĩnh gì không?"

Nàng hỏi thẳng, không hề né tránh Tiêu Uyên.

Mặc Hương hạ giọng đáp: "Đại công tử vốn định dạy dỗ Trần công tử, nhưng bị Lâm cô nương ngăn lại. Đại công tử tức giận, kéo Lâm cô nương vào một con hẻm nhỏ nói chuyện rất lâu. Cụ thể nói gì thì Mặc Nhiễm không rõ, nhưng sau khi Lâm cô nương rời đi, đại công tử trông như người mất hồn, thần trí không còn tập trung nữa."

"Ừm, ta hiểu rồi. Ngươi bảo Mặc Nhiễm mấy ngày tới đừng xuất hiện trước mặt đại ca, tránh để huynh ấy phát hiện ra điều gì."

Thẩm An An suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Vâng."

Mặc Hương nhận lệnh xong liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Thẩm An An dường như hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Tiêu Uyên, chỉ nhíu mày trầm tư suy nghĩ về chuyện này.

Tiêu Uyên thản nhiên cất lời: "Muội không sợ đại ca muội biết muội đã liên thủ với Lâm cô nương để bày kế cho huynh ấy sao?"

Thẩm An An chẳng mấy bận tâm, chỉ nhàn nhạt đáp: "Chu Du đánh Hoàng Cái, một người tình nguyện đánh, một người cam tâm chịu, cũng không phải ta ép huynh ấy phải lựa chọn."

Cho dù có ép buộc thì cũng là Lâm cô nương ép, còn nàng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Dù sao thì trong mắt nàng, đại ca sớm đã bị Lâm cô nương nắm chắc trong tay rồi.

Trên đời này, những cô nương chân thành như Lâm Vũ Nhu quả thực không còn nhiều. Nàng thực sự không muốn đại ca bỏ lỡ, huống hồ nàng ấy còn khóc thê lương như vậy, nàng sao có thể thờ ơ cho được.

Ngay từ khi lan truyền lời đồn, con đường lui duy nhất nàng chừa lại chính là đại ca. Nàng tự nhận rằng, cả đời này e rằng sẽ không bao giờ có đủ can đảm và quyết đoán như lần này nữa.

Nhưng còn Tiêu Uyên thì sao?

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi: "Còn chàng, làm sao chàng biết được?"

Tiêu Uyên kéo chiếc ghế đối diện đến gần, ngay khi nàng định lùi về sau thì hắn liền siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, khiến nàng không thể trốn tránh.

Thẩm An An nghiêng mặt sang một bên, đáy mắt tĩnh lặng. Lúc này, giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng: "Người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc lại sáng suốt. Đại ca nàng chỉ là vì quá căng thẳng nên tạm thời bị che mờ lý trí. Chỉ cần đặt tâm suy nghĩ một chút, mọi chuyện đều có thể đoán ra."

"Chỉ là Lâm cô nương đã quá quyết tuyệt, dù cho đại ca nàng có nhận ra thì e rằng cũng không thể thờ ơ mặc kệ, trơ mắt nhìn nàng ấy nhảy vào hố lửa."

Cho nên, chỉ cần trong lòng Thẩm Trường Hách có nàng ấy, Lâm Vũ Nhu chắc chắn sẽ thắng trong ván cược này.

Thẩm An An bỗng nhớ đến câu nói khi khóc của Lâm Vũ Nhu.

"Nay quân cờ lớn nhất của ta chính là sự không đành lòng của Thẩm Trường Hách."

"Nghĩ gì vậy?"

Tiêu Uyên đột nhiên tiến lại gần khiến Thẩm An An giật mình.

"Không có gì, ta chỉ nghĩ dù đại ca có đồng ý thì sợ rằng Lâm đại nhân cũng chưa chắc sẽ chấp thuận."

Tiêu Uyên không mấy để tâm: "Lâm cô nương đã tự dồn mình vào đường cùng, ngoài thuận theo thời thế mà đồng ý, Lâm đại nhân còn có lựa chọn nào khác sao? Hơn nữa, nàng sắp trở thành Tứ Hoàng Tử phi, nể mặt ta, ông ấy cũng không dám làm quá đâu."

Cùng lắm đến lúc đó, hắn sẽ đẩy thêm một bước, dọa dẫm Lâm đại nhân một chút là được.

Thẩm An An ngước mắt nhìn Tiêu Uyên trong chốc lát, nhưng ngay khi hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng lập tức cụp mắt xuống, nói: "Đúng là như vậy, nhưng sau chuyện của Đoan Mộng Mộng, không ít quan viên trong triều đoán rằng Hoàng Thượng không có ý định lập chàng làm Thái Tử. Lâm gia chắc chắn không dám vội vàng leo lên con thuyền của chàng vào lúc này đâu."

"Thế còn nàng, nàng có sợ không?"

Hắn đột nhiên hỏi, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt vào gương mặt kiều diễm của nàng.

Hôm nay nàng không ăn vận quá lộng lẫy, nhưng so với trước kia vẫn có chút khác biệt. Bên dưới vẻ ngoài ôn hòa ấy là sự sắc sảo thâm trầm, càng giỏi che giấu đi tính cách và suy nghĩ thật của mình.

Đặc biệt là đôi môi đỏ thắm ấy, khiến hắn chẳng thể dời mắt.

Thẩm An An quá hiểu ánh mắt u ám này của hắn đại diện cho điều gì. Nàng lập tức nhíu mày, thu người lùi lại, trong lòng thầm nghĩ, trước đây hắn lạnh nhạt thanh tâm quả dục bao nhiêu, sao kiếp này lại như con mèo đực động dục, chẳng phân biệt thời gian hay địa điểm thế này!

"Thẩm gia đã sớm như tượng bùn qua sông, bản thân còn khó giữ. Chỉ cần Tứ Hoàng Tử không sợ, ta lại càng chẳng có gì phải sợ."

Nói chuyện Lâm gia thì cứ nói chuyện Lâm gia, sao lại lôi nàng vào chứ?

Tiêu Uyên bật cười, ánh mắt thu lại vài phần. Hắn vẫn còn nhớ rõ, hôm đó trong cung, hắn lỡ không kiềm chế mà lại gần nàng, kết quả bị nàng thẳng tay tát cho một cái vang dội, không chút nương tình.

Nhưng nghĩ lại, cái tát ấy hắn cũng không thấy oan uổng chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-135-dieu-kien.html.]

"Nếu ta có thể thúc đẩy chuyện này, nàng định đáp lại ta thế nào đây?"

Ánh mắt hắn một lần nữa dừng lại trên đôi môi nàng, trong con ngươi ánh lên một màu tối tăm nóng bỏng.

Thẩm An An nhíu mày, liếc hắn một cái nhưng không nói gì. Tiêu Uyên lại nghiêng người áp sát nàng hơn, giọng điệu nhẹ nhàng mà mang theo chút trêu chọc: "Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của đại ca nàng, nàng không đồng ý sao?"

"..."

Dù sao cũng phải gả cho hắn, Thẩm An An thầm nghĩ, rồi nhẹ giọng đáp: "Được."

Lời vừa dứt, hắn đột nhiên nghiêng người về phía nàng, ngay sau đó, trán nàng cảm nhận được một cái chạm lành lạnh.

"Ta thu trước chút lợi tức, làm việc mới có động lực gấp bội."

Thẩm An An mím chặt môi, thân thể cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào. Dù sao kiếp trước, hai người cũng chưa từng thân mật như vậy, ngay cả khi từng có phát sinh chuyện phòng the, cũng chỉ như một nghĩa vụ phải hoàn thành.

Nhưng nghĩ kỹ lại, lúc ban đầu hình như cũng không phải vậy. Mỗi khi gần gũi, tuy hắn không nói nhiều nhưng vẫn xem như dịu dàng, chỉ là do nàng quá mức lắm lời, lúc nào cũng phá hỏng hứng thú của hắn.

Hai người ở cùng nhau một lúc lâu. Nếu không phải Thẩm Trường Hách bị chuyện kia làm chậm trễ, có lẽ đã sớm đến Hải Đường Viên. Tiêu Uyên cũng coi như có tự giác, chủ động nói: "Không còn sớm nữa, lát nữa nếu có người không thấy ta, chắc lại sẽ bàn tán linh tinh. Ta ra tiền viện xem thử."

"Được."

Thẩm An An lập tức gọi Mặc Hương vào tiễn khách.

Trong mắt Tiêu Uyên hiện lên một tia ai oán.

"Ta đã chọn xong hỷ phục rồi, đã sai người đẩy nhanh việc may vá. Nàng không cần bận tâm, hai ngày nữa ta sẽ cho người mang đến. Chỉ có điều, mạng che mặt phải do tân nương tự tay thêu mới được."

Thẩm An An cảm thấy đây chỉ là một nghi thức đơn giản, không cần phiền phức như vậy.

Nhưng nếu hắn đã mở lời, nàng cũng không tiện phá hỏng hứng thú của hắn, chỉ gật nhẹ đầu, đáp: "Được."

Tiêu Uyên lại đột nhiên bảo Mặc Hương đi tìm một chiếc thước dây.

Mặc Hương liếc nhìn cô nương nhà mình, rồi vội vàng rời đi.

Quần áo lót của Thẩm An An đều do các nha hoàn bên cạnh tự tay may, vì vậy thước dây cũng luôn có sẵn. Tiêu Uyên cầm lấy, ánh mắt mang theo ý vị khó lường, quét về phía Mặc Hương, người đang không biết điều.

Mặc Hương chạm tay lên mũi, cúi người lui ra ngoài, không quên khép chặt cửa phòng lại.

Thẩm An An không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý đồ của Tiêu Uyên? Dù có bình tĩnh đến đâu, lúc này mặt nàng cũng đã đỏ bừng.

"Hỷ phục rộng hay chật một chút cũng không sao, đến lúc đó để Mặc Hương điều chỉnh lại là được."

Tiêu Uyên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng. Khi Thẩm An An bắt đầu lộ ra vẻ bực bội, hắn mới đặt thước dây xuống, gật đầu: "Được."

Mãi lúc này, Thẩm An An mới nhận ra, rõ ràng vừa rồi hắn chỉ đang trêu đùa nàng mà thôi. Đôi mắt hạnh trong veo ánh lên chút tức giận.

"Như vậy mới có chút hơi thở của người sống."

Tiêu Uyên khẽ nói. Từ sau khi Thẩm lão phu nhân qua đời, nàng tĩnh lặng như một mặt nước c/h/ế/t không tí gợn sóng nào.

Khi Thẩm An An còn đang sững sờ, hắn đã đẩy cửa bước ra ngoài. Một cơn gió lạnh ùa vào theo khe cửa mở, kéo tâm trí nàng trở về thực tại.

Cảm xúc xao động trong lòng dần lắng xuống khi Mặc Hương vội vàng bước vào.

"Cô nương."

Nàng đỏ mặt, đánh giá Thẩm An An một lượt.

Thẩm An An thản nhiên đáp, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng: "Khách khứa chắc cũng gần tàn tiệc rồi, chúng ta cũng nên ra ngoài đi một vòng."

Người vẫn là người đó, dù có chút thay đổi, e rằng cũng chỉ vì dòng chảy của sự việc đã khác. Nếu nàng lại động lòng, thì chẳng khác nào đang lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.

Nàng là người có lòng dạ hẹp hòi, không thể chấp nhận bất kỳ tạp chất nào trong tình cảm. Huống hồ, hắn là người của hoàng gia, mà với hoàng tộc, chuyện tình ái chẳng qua cũng chỉ là những nét chấm phá trên con đường tranh quyền đoạt vị. Vậy thì, cớ gì nàng phải tự chuốc khổ?

Thẩm An An không lớn lên ở kinh thành, vì vậy hầu như không có tiểu thư khuê các nào đến chúc mừng. Những người miễn cưỡng đến dự cũng chỉ là cô nương của những gia đình thuộc phe cánh của Tiêu Uyên. Bọn họ vây quanh nàng, lời lẽ toàn là tâng bốc, xu nịnh.

Nàng giữ nụ cười chuẩn mực, xã giao vừa đủ, cho đến khi có một cô nương cất tiếng hỏi: "Không biết Thẩm phu nhân có chuẩn bị nha hoàn hồi môn cho cô nương không?"

Trong giới hào môn kinh thành có một quy tắc ngầm: nếu cô nương gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, nhà mẹ đẻ sẽ chuẩn bị một hoặc hai nha hoàn có dung mạo xuất chúng theo hầu, để sau này, khi mang thai không tiện chăm sóc phu quân, sẽ tránh được cảnh thiếp thất trong phủ chiếm được sủng ái.

Còn nếu là gả cao, đặc biệt như Thẩm An An sắp tiến vào hoàng gia, thì thậm chí có thể đưa theo thứ nữ trong nhà làm thiếp, nhằm củng cố địa vị và thịnh vượng cho gia tộc.

Thẩm gia không có thứ nữ, nhưng vị cô nương kia rõ ràng không thực sự muốn hỏi về nha hoàn hồi môn, mà là dò xét xem Thẩm An An có độ lượng hay không, liệu sau khi vào phủ Tứ Hoàng Tử có chấp nhận để Tiêu Uyên nạp thiếp hay không.

Là người thuộc phe cánh của Tiêu Uyên, muốn đưa nữ nhi của mình vào phủ Hoàng Tử là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhưng ngay trong bữa tiệc này mà nhắc đến chuyện đó thì thật quá đáng. Dù sao nàng đường đường là chính phi, ngay cả giường ở Phượng Hoàng Uyển còn chưa đặt chân lên, mà đã có người vội vã muốn tranh sủng.

Có cô nương bên cạnh khẽ đẩy người vừa lên tiếng, có lẽ cũng cảm thấy nàng ta đã quá đáng.

Nhưng đối phương lại chẳng hề để tâm.

Phụ thân nàng ta là trọng thần dưới trướng Tứ Hoàng Tử, chuyện nàng ta bước chân vào phủ là điều hiển nhiên. Hỏi một câu như vậy thì có gì đáng để ý? Hơn nữa, Thẩm gia bây giờ đã không còn như xưa.

Nụ cười dịu dàng trên môi Thẩm An An dần trở nên lạnh lẽo.

Ngay trên địa bàn của nàng mà còn dám bắt nạt, nếu không lên tiếng, chẳng phải sẽ để người ta nghĩ rằng vị Tứ Hoàng Tử phi này dễ bị chèn ép hay sao?

Hơn nữa, bất kể tình cảm giữa nàng và Tiêu Uyên thực chất ra sao, thì trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn phải là một đôi phu thê tôn trọng, hòa hợp.

Nàng nhìn thẳng vào vị cô nương kia, khóe môi cong lên một nụ cười ôn hòa: "Tính ta xưa nay không thích nói vòng vo. Không biết cô nương hỏi câu này, có phải muốn thăm dò xem ta có ý định nạp thiếp cho Tứ Hoàng Tử hay không đúng không?"

Loading...