Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 143: Trắc Phi?
Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:19
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếp tục trên đường đến hoàng cung, Tiêu Uyên không khoác áo choàng. Thẩm An An liếc nhìn đôi tay rắn rỏi của hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu bị lạnh như tay nàng. Dù nàng mặc rất dày nhưng vẫn đỏ ửng vì rét. Không hiểu hắn làm thế nào mà có thể chịu lạnh giỏi đến vậy.
"Nàng lạnh à?"
Tiêu Uyên ngồi bên cạnh, nắm lấy tay nàng, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.
"Không lạnh. Chắc chỉ do lúc rời khỏi phủ bị gió thổi qua."
"Lần sau ra ngoài, bảo hạ nhân chuẩn bị lò sưởi tay cho nàng."
"Ừm."
Thẩm An An hơi quay mặt đi, vẫn chưa quen với sự chu đáo này của Tiêu Uyên.
Xe ngựa đi được một đoạn, cơ thể nàng dần ấm lên, lòng bàn tay hai người cũng bắt đầu rịn mồ hôi, vậy mà hắn vẫn không có ý định buông tay.
Bất đắc dĩ, Thẩm An An khẽ động cổ tay, rút tay ra, rồi bất ngờ nhận ra trên trán Tiêu Uyên lấm tấm mồ hôi, khiến nàng hơi sững lại.
"Chàng nóng lắm sao?"
"Không."
Hắn vừa định nắm tay nàng lại, nhưng Thẩm An An đã đưa cho hắn một chiếc khăn tay.
Hắn không nhận, chỉ nghiêng người về phía trước, ý tứ đã quá rõ ràng.
Thẩm An An mím môi, cuối cùng vẫn giơ tay giúp hắn lau mồ hôi.
"Hoàng huynh hôm qua bị ta chọc tức, e là hôm nay tâm trạng không tốt. Nàng không cần để ý, có chuyện gì cứ đổ hết lên đầu ta. Nếu không nhịn nổi thì quay người bỏ đi cũng được."
"...?"
Hắn chắc chắn không phải đang muốn nàng bị Hoàng đế xử trảm chứ?
"Hoàng Thượng có thể nể mặt chàng, nhưng chưa chắc đã tha cho ta. Ngài vốn đã có thành kiến với Thẩm gia, nếu ta vô lễ chẳng phải sẽ tạo cớ để ngài trừng phạt sao?"
"Yên tâm, có ta ở đây."
Tiêu Uyên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, đặt lên đùi mình, giọng nói trầm ổn đầy tự tin.
Câu này, Thẩm An An đã nghe hắn nói không biết bao nhiêu lần.
"Giống như chàng nói, đường đường là một vị hoàng đế, chẳng lẽ lại làm khó một tân nương như ta ư?"
Một khắc sau, xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung.
Hai người xuống xe, bước vào trong, đón họ là một tiểu thái giám mà Thẩm An An chưa từng gặp qua.
Khi đang sánh bước đi, tiểu thái giám đột nhiên cung kính nói: "Tứ Hoàng Tử phi, theo quy tắc, người phải đi sau Tứ Hoàng Tử nửa bước, không được sóng vai cùng ngài ấy."
Thẩm An An cúi mắt, nhìn xuống cổ tay mình đang bị Tiêu Uyên nắm chặt, rồi giơ lên ngay trước mặt tiểu thái giám: "Hay là để ngài ấy dắt tay ngươi nhé?"
Những quy tắc này đúng là có thật, nhưng chỉ áp dụng trong các yến tiệc lớn. Bình thường, chẳng ai bắt bẻ cả. Rõ ràng, tên thái giám này cố tình muốn dằn mặt nàng.
Tiểu thái giám nghẹn họng, ngước lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đầy uy h.i.ế.p của Tiêu Uyên, lập tức sống lưng cứng đờ, một tầng mồ hôi lạnh rịn ra.
"Lương Tần nương nương nhà nô tài nhận thánh chỉ của bệ hạ, muốn dạy dỗ Tứ Hoàng Tử phi một chút quy củ trong cung. Nô tài chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi."
"Ý tốt?"
Khí chất của Tiêu Uyên vốn đã lạnh lùng, nay ánh mắt lại càng sắc bén nguy hiểm, khiến người ta không khỏi run sợ.
"Hoàng Tử phi của bản vương, đến lượt một nô tài như ngươi dạy dỗ sao?"
"Nô tài không dám!" - Tiểu thái giám lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tiêu Uyên hờ hững, một cước đá hắn lăn ra đất.
Hắn lập tức bò dậy, run rẩy nói: "Tứ Hoàng Tử, nô tài phụng mệnh Lương Tần nương nương, dẫn Hoàng Tử phi đến Lạc Anh Điện."
"Một phi tần mà cũng dám..."
Thẩm An An đặt tay lên cánh tay Tiêu Uyên, ngăn hắn tiếp tục bộc phát cơn giận: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta thành thân, thôi bỏ đi. Thấy má-u không may mắn đâu."
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc nhìn thái giám, khẽ “ừm” một tiếng: “Nghe theo An An.”
Tiểu thái giám chỉ cảm thấy mình vừa đi dạo một vòng trước quỷ môn quan rồi may mắn sống sót trở về. Hắn co rúm người, quỳ dưới đất không dám nhúc nhích.
Thẩm An An khoác tay Tiêu Uyên tiếp tục bước vào trong cung, trong mắt những cung nhân xung quanh, hai người trông vô cùng tình cảm, như một đôi phu thê tâm đầu ý hợp.
"Đường đường là một hoàng đế thì đúng là không tiện đích thân lập quy củ với ta, nên đành đẩy cái việc vừa mất công lại chẳng được lợi này cho kẻ khác."
"Không muốn đi thì đừng đi."
Tiêu Uyên lạnh giọng nói: "Lương Tần không phải người có tâm cơ, chuyện gì cũng nghe theo Hoàng Thượng. Trước đây bị Ninh Phi và Thẩm Quý Phi đè đầu cưỡi cổ, giờ cuối cùng cũng có cơ hội vùng lên, e là đã quên cả chừng mực."
Thẩm An An lắc đầu: "Không đi e là không được, chẳng khác nào lại cho hoàng đế một cái cớ để làm khó. Cứ bị người ta nhắm vào mãi cũng không hay, chi bằng sớm dứt điểm."
"Nghe nàng vậy."
Tiêu Uyên vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: "Một lát nữa nàng cứ qua đó trước, nếu nửa canh giờ vẫn chưa ra, ta sẽ đến tìm nàng."
"Được."
Trong mắt những cung nhân qua lại, hai người đang thì thầm tâm sự đầy thân mật.
Thái giám tổng quản bên cạnh ngự thư phòng đã chờ từ lâu, khi nhìn thấy Thẩm An An, thoáng sững người.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lập tức bước nhanh lên nghênh đón, khom người hành lễ: "Lão nô tham kiến Tứ Hoàng Tử, Hoàng Tử phi, bệ hạ đợi hai vị đã lâu, xin mời vào trong."
Thẩm An An không phải lần đầu vào ngự thư phòng. Nơi này với những xà nhà chạm trổ tinh xảo, long ỷ cao cao tại thượng, ở đâu cũng toát lên sự uy nghi tối thượng của bậc đế vương.
Quyền lực trong tay có thể tùy ý định đoạt sinh tử của bất kỳ ai!
"Hoàng Thượng."
Thẩm An An cụp mắt, theo Tiêu Uyên hành lễ.
Trước mặt hoàng đế là chồng tấu chương cao ngất, như thể ông bận rộn đến mức không có thời gian bận tâm đến họ, chỉ tiện tay phất nhẹ một cái, ra hiệu cho thái giám dâng lễ vật chúc mừng tân hôn.
Là một đôi vòng tay rồng phượng, chế tác tinh xảo, thiết kế chạm rỗng đầy vẻ tôn quý.
Thẩm An An thầm nghĩ, thứ này chỉ có hoàng đế và Hoàng Hậu mới xứng đeo, hoàng đế có ý gì đây?
Nhưng Tiêu Uyên lại chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp nhận lấy.
Hoàng đế xử lý xong các tấu chương trong tay, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía hai người, ánh mắt đầy sự chê bai rõ ràng: “Khó khăn lắm các ngươi mới biết đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-143-trac-phi.html.]
“Nhi tử đến để xin phép ăn cơm trưa.”
Tiêu Uyên đáp rất nhanh, rõ ràng là điều này đã trở thành thói quen.
“Hừ.”
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Thẩm An An.
“Không phải đã bảo ngươi đi cung Lương Tần sao, sao? Không muốn đi sao?”
“Nhi thần không dám.”
Thẩm An An cúi mắt, nhẹ nhàng nói: “Nhi thần thật sự định đi, nhưng tiểu thái giám dẫn đường nói năng không tốt, làm phật lòng phu quân, bị phu quân phạt rồi, con không biết đường, đành phải đi cùng phu quân.”
Hoàng đế rõ ràng không tin: “Nói năng không tốt, nhìn toàn bộ hoàng cung này, ai dám nói chuyện không hay với hắn?”
Hiển nhiên là đang muốn dọa cho ông già này một phen!
Vì một nữ nhân mà liên tiếp cãi lại, Hoàng đế vô cùng tức giận với Tiêu Uyên.
Họ đã thành thân, sao ông có thể khiến nàng gặp nguy hiểm?
Không khí căng thẳng, tiểu thái giám bước vào với bước chân vội vã: “Bệ hạ, người ở cung Lạc Anh đã đến, nói là mời Hoàng Tử phi qua đó nói chuyện.”
“Ừm.”
Hoàng đế vẫy tay: “Cũng tốt, ta có vài điều muốn nói với ngươi, để nàng qua đó với Lương Tần một lát đi.”
Tiêu Uyên nhíu mày, có phải ý này là muốn họ ở lại cung ăn cơm trưa không?
Bên cạnh, Thẩm An An đã cúi người đáp lời.
Nàng nói với Tiêu Uyên: “Vậy ta đi trước đây.”
“Nửa canh giờ sau, ta sẽ đến tìm nàng.”
Lời này Tiêu Uyên nói với tiểu thái giám, ánh mắt đầy sự cảnh cáo.
Tiểu thái giám lập tức cúi đầu, dẫn Thẩm An An ra ngoài.
“Ngươi còn sợ ta ăn nàng ấy sao?” - Hoàng đế tức giận nói.
“Hoàng cung của Hoàng Thượng, từ xưa đã là nơi nuốt người không nhả xương.” - Tiêu Uyên lạnh nhạt đáp lại.
Hoàng đế tức đến mức bật cười: “Vậy sao ngươi còn cố gắng hết sức muốn vào đây?”
“Ngài là ngài, nhi tử là nhi tử.”
Tiêu Uyên không vì việc mình thừa nhận tham vọng ngai vàng mà cảm thấy e ngại, chính thái độ thẳng thắn này khiến Hoàng đế bất giác giảm bớt cơn giận.
“Đừng nói quá sớm, nếu ngươi ngồi lên vị trí của ta, chưa chắc đã làm được như ta.”
Quyền lực, chính là thứ hấp dẫn con người đến mức làm họ thay đổi hoàn toàn, trở thành một con quái vật đáng sợ.
…
Cung Lạc Anh trồng đầy hoa anh đào, tên cung hoàn toàn tương xứng với cảnh sắc, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi, các cung nhân làm việc hết sức nghiêm túc. Chỉ riêng những chậu cây quý giá cũng đủ cho thấy vị Lương Tần này được sủng ái đến nhường nào.
Trong cung, lò sưởi đã được đốt, hơi ấm lập tức xua tan cái lạnh trong người.
Trên giường quý phi, có hai phụ nhân đang thì thầm trò chuyện. Thấy Thẩm An An vào, họ lập tức ngừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.
Thẩm An An bước vào, hành lễ.
“Dậy đi, không trách được sao có thể khiến Tứ Hoàng Tử cứ mãi nhớ nhung, đúng là một mỹ nhân.”
Câu này không phải để khen ngợi, Thẩm An An ngẩng lên, đối diện với nụ cười giả tạo của Lương Tần.
Lương Tần có đôi mắt phượng, nhìn ai cũng mang theo vẻ quyến rũ và thân thiện.
“Thân hình như cây liễu, đương nhiên là không thể so với phu nhân.”
Khuôn mặt Lương Tần thoáng khựng lại một chút, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười: “Đến đây, ngồi xuống đi, hạ nhân vừa mới pha trà, là trà làm từ hoa anh đào phơi khô rồi xay thành bột, ngươi thử xem, vị thế nào?”
“Đa tạ nương nương.”
Thẩm An An ngồi xuống ghế thấp phía dưới, nâng chén trà lên và nhấp một ngụm nhẹ.
Trong cung này, nàng không sợ Lương Tần bỏ thuốc vào trà, giống như những gì Tiêu Uyên đã nói, nàng đoán có lẽ Hoàng đế chỉ coi mình là con d-ao trong tay, cảnh cáo nàng mà thôi.
“Vị thế nào?”
“Có chút đắng, nhưng cũng chấp nhận được.”
Lương Tần cười: “Ta rất thích hoa anh đào, Hoàng Thượng đã cho người trồng đầy hoa anh đào trong vườn, còn tên cung điện này cũng do Hoàng Thượng tự đặt.”
“Hoàng Thượng thật sự rất yêu thương nương nương, khiến ta rất ngưỡng mộ.”
Lời nói là của cô nương bên cạnh Lương Tần, nàng ta đáng yêu và dễ thương, làm mặt hờn dỗi với Lương Tần.
Thẩm An An liếc nhìn cô nương đó, ngón tay thon dài nắm chặt chén trà.
“Nha đầu này, sao lại không biết xấu hổ thế?”
Lương Tần vỗ nhẹ lên cổ tay nàng ta, rồi đột nhiên chỉ về phía Thẩm An An.
“Xem cái trí nhớ của ta này, đây chính là Tứ Hoàng Tử phi, còn không mau qua hành lễ đi.”
“Vâng.”
Cô nương kia không phải xinh đẹp xuất sắc, chỉ có thể nói là dễ thương, nàng ta xuống giường quý phi, hành lễ với Thẩm An An.
“Tham kiến Tứ Hoàng Tử phi, tiểu nữ họ Lý, là nữ nhi của Tả Thị lang Bộ Binh.”
Bộ Binh? Thẩm An An không biểu lộ cảm xúc gì, đặt chén trà xuống, mỉm cười đáp lại: “Lý cô nương.”
Lương Tần nói: “Hoàng Thượng biết hôm nay ngươi sẽ đến, sợ ngươi trong cung cảm thấy buồn bực, đặc biệt cho Tĩnh Nhi vào cung để làm bạn với ngươi, các ngươi tuổi tác gần giống nhau, chắc là có thể hòa hợp.”
Thẩm An An nghĩ thầm, không trách được Tiêu Uyên nói Lương Tần là người không mưu mô, ngay cả việc sắp xếp thiếp thất cũng thẳng thừng như vậy, chẳng biết chút nào về cách thức khéo léo.
Nếu nàng đồng ý, chẳng phải sẽ làm người ta nghĩ mình dễ bị bắt nạt sao?
“Hoàng Thượng thật sự yêu thích nương nương, một năm ta cũng không vào cung mấy lần, Hoàng Thượng chắc chắn là sợ phu nhân cảm thấy buồn, mới cho Lý cô nương vào cung bầu bạn với nương nương.”
“…”
Khuôn mặt Lương Tần có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Ta nghĩ rằng Thẩm đại nhân cũng làm việc ở Bộ Binh, Tĩnh Nhi lại có người thân là cấp trên của Thẩm đại nhân, nếu các ngươi kết giao tốt, sau này cũng có lợi cho Thẩm đại nhân.”