Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 150: Hồi Môn.
Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt nàng dừng lại trên văn thư trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì, tiếp tục mài mực, nhưng tốc độ lại chậm hơn hẳn, đôi môi đỏ khẽ mím lại.
Nàng biết rõ, đây là ý đồ của Tiêu Uyên. Đặc biệt là những cái tên được liệt kê trên văn thư kia, đều là các đại thần đang ủng hộ hắn trong triều.
Ngọn nến dần mờ nhạt, đến khi Thẩm An An đã mài mực đến mức mệt mỏi, bỗng cảm giác được một đầu ngón tay thô ráp lướt qua cổ tay nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, rồi bất ngờ nắm chặt lấy tay nàng, kéo mạnh một cái khiến nàng ngã thẳng vào lòng hắn.
"Trời không còn sớm nữa, phu nhân, nên nghỉ ngơi rồi."
Nàng bị hắn ôm cả đoạn đường trở về Ngô Đồng Viện, đám ta tớ trên đường thấy vậy đều thức thời quay lưng đi, giả như không nhìn thấy gì.
Tim Thẩm An An như sắp nhảy ra khỏi lồng ng-ực, không dám động đậy. Cũng may Tiêu Uyên không đến mức quá đáng, biết nàng ngày mai phải xuất môn, nên không làm khó.
Thẩm An An thu mình vào bên trong, nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, giả vờ như đã ngủ say.
"An An, nàng thực sự không muốn biết vị thư sinh kia đã tặng chúng ta lễ vật gì sao?"
"……"
Nàng giả điếc, coi như không nghe thấy.
Ngày hôm sau, cảm giác đau nhức do bị hành hạ suốt đêm đã vơi bớt đi nhiều, ít nhất nàng không cần phải lê bước từng chút một nữa. Nhưng chỉ cần nhấc chân lên, cơn đau lại bất ngờ lan đến, khiến nàng khẽ nhíu mày.
Nàng mở mắt ra, thẫn thờ nhìn lên trần nhà một lúc.
Rèm giường bất ngờ bị Mặc Hương vén lên, ánh sáng chói chang từ bên ngoài đột ngột tràn vào, khiến nàng theo phản xạ hơi nheo mắt lại, không kịp thích ứng.
"Chàng ấy đâu rồi?"
"Cô gia đang ở thư phòng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi cô nương thức dậy thôi."
Mặc Hương mang đến y phục, hầu hạ nàng thay đồ, rửa mặt.
Đến giờ dùng bữa sáng, Thẩm An An sai Mặc Nhiên đến thư phòng gọi Tiêu Uyên.
Thế nhưng, khi Tiêu Uyên bước vào, nàng đã ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi uống cháo trắng.
"Mặc Nhiễm bảo nàng đang đợi ta cùng dùng bữa sáng."
Hắn nhướng mày, nghiêng mắt nhìn nàng đầy ẩn ý.
"… Ta tưởng giờ này chàng đã ăn xong rồi."
"Vậy nên phu nhân gọi ta chỉ là khách sáo thôi sao?"
Tiêu Uyên thẳng thừng vạch trần, khiến Thẩm An An có chút lúng túng. Nàng lập tức sai Mặc Hương dọn thêm một bộ bát đũa, còn tự tay múc cho hắn một bát cháo.
Hắn ngồi xuống, nhưng đũa lại không động đến. Muốn ăn gì, hắn chỉ cần liếc mắt ra hiệu cho nàng, chờ nàng gắp cho rồi mới chịu đưa vào miệng.
Chỉ cần nàng có chút không vừa lòng, hắn lập tức bày ra ánh mắt u oán, khiến nàng bất lực.
Thẩm An An uống xong một bát cháo, mặt không biểu cảm đặt đũa xuống: "Giờ không còn sớm nữa, phải đi thôi."
Tiêu Uyên chậm rãi đứng dậy, bất ngờ nói: "Đến phủ nhạc phụ, phu nhân đừng giở mặt với ta nữa. Nếu không, nhạc phụ và nhạc mẫu sẽ nghĩ nàng sống ở phủ không hạnh phúc, rồi lại lo lắng cho nàng."
Thẩm An An nghiêng đầu liếc hắn một cái, không thể hiểu nổi sao một nam nhân lạnh lùng như hắn lại có thể trở nên mặt dày vô sỉ như vậy!
Quà hồi môn đã được chuẩn bị đầy đủ, chất đầy hai cỗ xe ngựa. Quản gia đứng ở cửa kiểm tra, thấy Thẩm An An và Tiêu Uyên bước ra liền lập tức tiến lên hành lễ: "Chủ tử, Hoàng Tử phi."
"Tất cả đã sẵn sàng."
Danh sách quà tặng, Thẩm An An đã xem qua, có thể nói là vô cùng hậu hĩnh. Tiêu Uyên dìu nàng lên chiếc xe ngựa đặc biệt chỉ có Hoàng Tử mới được phép dùng, chậm rãi tiến về Thẩm phủ.
Đột nhiên, nàng nhớ đến một người, liền nói: "Người đánh xe có võ công mà phụ thân sắp xếp cho ta, ta muốn mang hắn về phủ Hoàng Tử."
"Được."
Chuyện nhỏ này, Tiêu Uyên tất nhiên không phản đối, chỉ cần không phải nạp thiếp cho hắn.
Ngày 26 tháng Chạp, năm mới đã cận kề. Trời vẫn rất lạnh, nhưng trên đường người qua lại tấp nập, các thương nhân tranh thủ những ngày cuối năm để buôn bán thêm chút bạc.
Người dân lo sắm sửa Tết, gánh trên vai những món hàng mới mua, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ.
Khắp nơi tràn ngập không khí vui vẻ và sắc đỏ của năm mới.
Thẩm An An vén một góc rèm xe, chống tay lên cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên, Tiêu Uyên chậm rãi cất giọng: "Nơi này... hình như là chỗ phu nhân lần đầu gặp gỡ tên thư sinh kia."
"…"
Nàng không đáp, hắn liền bắt đầu giọng điệu châm chọc: "Phu nhân không để ý đến ta, là vì đang hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, hay là nhìn cảnh nhớ người?"
Bộp!
Nàng thả mạnh rèm xe xuống, tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không rõ là thực sự chợp mắt hay chỉ là không muốn tiếp tục để ý đến ai đó.
"Phu nhân bị ta nói trúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận sao?"
"Chàng nói mãi không chán à?"
Thẩm An An mở mắt, không nhịn nổi nữa: "Nếu chàng để tâm đến vậy, sao lúc trước còn đồng ý cưới ta? Hay thực ra, người chàng để ý không phải ta, mà là Trương Nghiệp Dương?"
"Nếu chàng muốn, ta có thể điều hắn trở lại, để hai người ngày ngày sớm tối bên nhau, cũng đỡ cho chàng khỏi phải ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nghĩ đến hắn."
"..."
Thẩm An An vừa nổi giận, Tiêu Uyên lập tức im bặt, không nói thêm lời nào cũng chẳng châm chọc nữa. Hàng mi cụp xuống để lại một mảng bóng mờ trên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của hắn.
Trông hắn chẳng khác nào một đứa trẻ vừa nói sai điều gì, bị người lớn trách mắng, bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Một lúc lâu cũng không dám giở trò nữa.
Thẩm An An trừng mắt lườm hắn một cái thật sắc.
Nếu không phải ngày nào hắn cũng nhắc đi nhắc lại, có lẽ nàng đã sớm quên mất sự tồn tại của người kia rồi. Vậy mà hắn thì hay lắm, cứ luôn nhớ mãi trong lòng, thỉnh thoảng lại lôi ra chọc nàng vài câu.
Xe ngựa lăn bánh một cách êm ái, bầu không khí trong khoang xe trở nên vô cùng yên tĩnh. Thẩm An An cuối cùng cũng có thể tận hưởng chút thanh tịnh, chậm rãi nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
Một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, tràn ngập khứu giác, đánh thức mọi giác quan của nàng.
Là hương hoa quen thuộc đến lạ.
Nàng sững sờ trong thoáng chốc, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Uyên.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ai oán.
Một nam nhân cao lớn, chẳng biết từ bao giờ lại trở nên lắm lời như vậy. Đang yên đang lành, sao lại mọc ra một cái miệng chọc tức người khác chứ?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Thẩm An An hơi sững lại.
Kiếp trước, hắn trầm lặng ít nói, nàng không hài lòng. Bây giờ nói nhiều một chút, nàng lại thấy phiền.
Vậy rốt cuộc là do hắn hay do chính nàng có vấn đề?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-150-hoi-mon.html.]
Két—
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, vừa hay cho nàng một cơ hội thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Nàng vừa mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra thì bên ngoài đã vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
"Không có tiền mà cũng đòi thuê xe ngựa, định làm bộ làm tịch gì chứ!"
Một giọng nói thô lỗ, đầy tức giận, dường như nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó, một giọng nói uể oải vang lên: "Chỉ có một quãng đường ngắn như vậy, ta trả ba đồng tiền đã là quá nhiều rồi. Cái xe ngựa rách nát của ngươi mà còn đòi giá trên trời à?"
"Giờ là cuối năm, cái gì chẳng tăng giá! Ngươi đi mua miếng thịt cũng còn đắt thêm mấy đồng đấy!"
"Bọn họ là đồ ngốc mới chịu trả, ta thì không. Ba đồng, ngươi có lấy hay không?"
Nghe giọng điệu lười biếng nhưng đầy ngang ngạnh này, Thẩm An An vén rèm xe lên.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên quần áo tả tơi, mái tóc bết lại vì bụi bẩn.
Có lẽ… vẫn còn là một thiếu niên. Dù đen nhẻm, gầy gò, nhưng đôi mắt hổ phách lại trong veo đến lạ.
Hai người bên ngoài tiếp tục giằng co.
Thiếu niên kia bị nam nhân thô lỗ ấn xuống đất dạy dỗ, rõ ràng không phải đối thủ, nhưng vẫn không chịu thua, ưỡn cổ cứng đầu chống đối.
"…"
Thẩm An An liếc nhìn ánh mặt trời đang lên cao, liền dặn dò Mặc Hương: "Đưa tiền cho người xa phu, bảo họ mau đi đi, đừng cản đường."
"Vâng."
Mặc Hương lập tức tiến lên.
Gã đánh xe vừa nghe có người chịu trả thêm tiền thì lập tức buông thiếu niên ra. Nhưng thiếu niên kia lại không chịu: "Đừng có đưa cho hắn! Hắn rõ ràng đang giở trò tăng giá, ta nhất quyết không trả!"
"Ngươi muốn ch-ết à?" - Nam nhân thô lỗ lại giơ nắm đ.ấ.m lên.
Mặc Hương vội ngăn lại: "Khoan đã, thời gian không còn sớm, phu nhân nhà ta còn phải về thăm nhà, hai người đừng chắn đường nữa, mau rời đi đi."
Hai người kia theo ánh mắt của Mặc Hương nhìn về phía xe ngựa.
Đồng tử lập tức co rút.
Là dân lăn lộn trong kinh thành, chỉ cần nhìn qua, họ liền biết cỗ xe này không phải của người tầm thường, ít nhất cũng phải là thân thích hoàng thất.
Nam nhân thô lỗ hậm hực lườm thiếu niên kia một cái, nhanh chóng nhận tiền rồi rời đi.
Thiếu niên cũng vọt vào một con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Đi tiếp thôi."
Thẩm An An hạ rèm xe xuống.
Tiêu Uyên ngồi đối diện, cổ tay đặt hờ trên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.
"Chàng cứ nhìn ta như vậy làm gì?"
"Những đào hoa rắc rối của nàng cũng từ việc lo chuyện bao đồng mà ra phải không?"
Thẩm An An lườm hắn một cái: "Ta có nhiều đào hoa rắc rối bằng Tứ Hoàng Tử chàng sao?"
Tiêu Uyên nhếch môi cười mà như không, chậm rãi nói: "Nhưng ta biết đâu là đào hoa thối, và ta sẽ tự mình xử lý. Nàng có được ý thức đó không?"
Bên cạnh hắn tuy hoa thơm cỏ lạ đủ màu sắc, nhưng chẳng ai có thể làm dậy lên một gợn sóng. Còn Trương Nghiệp Dương, lại khiến hắn mất ăn mất ngủ suốt mấy tháng, thậm chí còn phải hao tổn tâm tư để chia rẽ bọn họ.
Một nam nhân đường đường chính chính, lại bị nàng ép thành một kẻ oán phụ chốn thâm cung.
Thẩm An An chọn cách im lặng, dùng sự yên tĩnh để biểu đạt bất mãn của mình.
…
Xe ngựa cuối cùng cũng đến Thẩm phủ.
Lần này, nàng không chờ Tiêu Uyên xuống trước, mà vội vàng là người đầu tiên bước ra ngoài. Đón chào nàng là đôi mắt hoe đỏ của Thẩm phu nhân.
"Mẫu thân!"
Không hiểu sao, cổ họng Thẩm An An bỗng nghẹn lại, khiến Thẩm phu nhân giật mình. Bà vội vàng bỏ qua sự xuất hiện của Tiêu Uyên ngay phía sau, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Ở phủ Hoàng Tử không quen à? Hay có gì không tốt?"
"Phu nhân nghĩ nhiều rồi. Có Tứ Hoàng Tử chăm sóc chu đáo, An An sao có thể không tốt chứ?"
Thẩm Văn vừa chào Tiêu Uyên xong, liền quay sang trấn an thê tử.
"Phu quân nói đúng, là ta lo lắng thái quá rồi."
Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua Tiêu Uyên, trong mắt có chút ngại ngùng.
"Nhạc mẫu."
Tiêu Uyên cúi người hành lễ, dáng vẻ kính cẩn như vãn bối chào trưởng bối, khiến Thẩm phu nhân luống cuống tay chân.
"Vào bên trong rồi hãy nói tiếp, hôm nay huynh muội Lâm gia cũng đang ở đây, vừa hay náo nhiệt một chút."
Nghe vậy, Thẩm An An lập tức nâng váy dìu Thẩm phu nhân vào phủ. Thẩm Văn và Tiêu Uyên theo sát phía sau, quản gia cũng nhanh chóng cho người khiêng lễ vật vào.
"Đều là người một nhà, Tứ Hoàng Tử thực sự quá khách sáo rồi."
Lễ hỏi khi trước đã đủ hậu hĩnh, nay lễ ra mắt lại còn phong phú hơn, đến mức khiến ông cũng cảm thấy quá mức xa hoa.
"Chỉ là chút thành ý của hiền tế mà thôi."
Trong sảnh, Thẩm Trường Hách đang trò chuyện cùng Lâm Diệp, còn Lâm Vũ Nhu ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng hơi cúi, đoan trang hiền thục, hoàn toàn là hình mẫu tiểu thư khuê các tiêu chuẩn.
Thẩm Trường Hách thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa ý cười đầy sủng nịch.
"Chàng cười cái gì vậy?"
Lâm Vũ Nhu hạ giọng hỏi, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Thẩm Trường Hách lắc đầu, thì thầm: "Ta ngưỡng mộ Lâm cô nương diễn trò rất giỏi, thực sự bội phục."
"…"
Nét bối rối thoáng lướt qua gương mặt nàng.
Nàng nghiêng đầu lườm hắn một cái, nhưng hoàn toàn không có chút uy h.i.ế.p nào, ngược lại càng thêm đáng yêu.
"Cho dù chàng có hối hận cũng đã muộn rồi."