Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 155: Lễ Nạp Phi Náo Nhiệt.

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:39:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chúng ta sắp rời thành, hai huynh có đi cùng không?" - Thẩm An An hỏi.

Sắc mặt Thẩm Trường Hách nghiêm túc hơn, hắn trầm giọng đáp: "Ta sẽ ở lại thêm hai ngày, đợi khi mọi chuyện sáng tỏ rồi mới đi."

"Vậy cũng tốt. Nếu người được phái đi có tin tức, đại ca có thể lần theo manh mối mà tìm ra Cố Đàm."

Thẩm Trường Hách gật đầu: "Những kẻ đó dù có tìm ra kẻ đứng sau giật dây gây chuyện, thì cũng chỉ có thể làm chứng rằng Lâm Hằng Sinh đã bán mạng cho Cố Đàm. Quan trọng nhất vẫn là bắt được Cố Đàm, phải nhanh chóng khống chế hắn mới được."

Tiêu Uyên đặt một đĩa tôm hấp trong suốt trước mặt Thẩm An An, rồi mới lên tiếng: "Ta đã phái người đi từ tối qua. Nhưng Cố Đàm không có ở Đông Thành, thậm chí còn chẳng ở gần kinh thành."

Nếu không bắt được người, sẽ không có bằng chứng để giúp Lâm gia minh oan. Đó mới là điều khó khăn nhất.

Lâm Vũ Nhu lén lườm đại ca mình một cái. Đến nước này rồi, mọi người đều đang vất vả chạy đôn chạy đáo giúp đỡ Lâm gia, vậy mà hắn vẫn còn chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?

Lâm Diệp thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Ta sẽ ở lại cùng Thẩm huynh, có chuyện gì cũng có thể hỗ trợ nhau."

Tiêu Uyên gật đầu: "Vậy cũng được. Nếu có gì cần, cứ sai người báo tin về kinh cho ta."

"Chủ tử!"

Khánh An vội vã bước vào, sắc mặt nặng nề: "Đã điều tra ra rồi… nhưng người ch-ết rồi."

"Chi tiết thế nào?"

Tiêu Uyên đặt đũa xuống, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Khánh An.

Khánh An chắp tay thi lễ, hạ giọng báo cáo: "Hôm qua thuộc hạ dẫn người đi điều tra, cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối, liền lần theo đó đến nhà một hộ dân. Nhưng đến nơi thì đã muộn, cả nhà họ… đều ch-ết cả rồi."

"Ch-ết như thế nào?" - Thẩm Trường Hách hỏi.

"Bề ngoài có vẻ là t-ự sá-t. Nhưng thuộc hạ kiểm tra kỹ, phát hiện họ thực chất bị gi-ết bằng ám khí, sau đó bị dàn dựng thành một vụ t-ự sá-t."

"Như vậy xem ra, Cố Đàm hẳn đang ở gần đây." - Lâm Diệp trầm giọng.

"Không nhất thiết."

Thẩm An An lắc đầu, phân tích: "Hắn có thể sai Lâm Hằng Sinh làm việc cho mình, chắc chắn cũng có thêm nhiều tay sai khác. Nếu là kẻ thông minh, vào thời điểm này, hắn đã rời khỏi Đông Thành từ lâu, chứ không dại gì mà đợi chúng ta đến bắt."

Thẩm Trường Hách nhìn bát cơm trước mặt, đột nhiên mất cả khẩu vị. Hắn đặt đũa xuống: "Mọi người cứ ăn đi, ta phải đi xem tình hình."

"Ta cũng đi!" - Lâm Vũ Nhu đứng bật dậy.

Lâm Diệp không nói gì, nhưng Thẩm Trường Hách đã lắc đầu từ chối: "Nàng là nữ nhi, không quen nhìn những cảnh đó. Để ta và đại ca nàng đi là được. Một lát nữa nàng cùng An An về kinh, đừng ở lại đây nữa."

Lâm Vũ Nhu thực sự không muốn đi, nhưng nàng cũng hiểu với thân phận nữ nhân, mình chẳng giúp ích được gì. Nếu lỡ chọc giận bọn chúng, chưa chắc nàng đã không trở thành gánh nặng cho bọn họ.

"Vậy hai huynh cẩn thận một chút, an toàn là trên hết, đừng liều mạng."

"Được."

Thẩm Trường Hách mỉm cười với nàng, Lâm Diệp cũng đứng dậy theo, hai người cùng rời đi.

Thẩm An An có chút lo lắng.

Chuyện này dường như phức tạp hơn bọn họ tưởng. Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này, lẽ nào hôn sự của đại ca và Lâm cô nương lại xảy ra biến cố nữa sao?

"Có ta ở đây, nàng đừng lo."

Tiêu Uyên múc cho nàng một bát cháo, đặt trước mặt, dịu dàng nói: "Mau ăn đi, lát nữa chúng ta cũng phải lên đường trở về, đừng để lỡ bữa tiệc."

Thẩm An An gật đầu. Nàng còn phải về kinh tham dự lễ nạp phi của Nhị Hoàng Tử nữa.

Ban ngày đi đường nhanh hơn ban đêm, đến giờ Tỵ đã về đến kinh thành. Nhưng Lâm Vũ Nhu trong lòng chất chứa tâm sự, cả dọc đường đều thẫn thờ.

Thẩm An An ngỏ ý mời nàng cùng đến phủ Nhị Hoàng Tử, nhưng nàng từ chối. Vì vậy, Thẩm An An liền bảo xa phu đưa nàng về Lâm phủ trước.

Khi đến phủ Nhị Hoàng Tử, trước cổng đã chật kín xe ngựa. Tiếng chào hỏi, chúc mừng rộn ràng hòa vào nhau. Tiêu Trạch trên mặt mang theo nụ cười khách sáo, đang trò chuyện cùng các quan viên.

Đây đâu phải lễ nạp thiếp, rõ ràng là cái cớ để lôi kéo quan viên, kết bè kết phái.

Thẩm An An liếc nhìn dải lụa đỏ treo trên tấm biển, khẽ hỏi Tiêu Uyên: "Nạp một trắc phi mà long trọng thế này, còn dùng cả sắc đỏ chính thống. Nhị Hoàng Tử phi không có ý kiến sao?"

"Có."

Tiêu Uyên cười nhạt đầy châm biếm: "Lúc đầu nàng ta còn làm ầm lên, nhưng có lẽ bây giờ đã quen rồi, chẳng buồn phản kháng nữa."

Nàng ta không quản nổi Tiêu Trạch, có khi còn phải chịu đòn roi. Hơn nữa, đến giờ vẫn chưa có con nối dõi, nên địa vị trong phủ vốn đã không vững, đứng trước Tiêu Trạch lại càng yếu thế, chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì.

"Hắn lần nào nạp thiếp cũng long trọng như vậy sao?"

"Ừ."

Tiêu Uyên nắm tay nàng bước vào, vừa đi vừa nói: "Không phải ai cũng tốt như ta đâu, nàng phải biết trân trọng đấy."

"…."

"Hình như chúng ta quên mang lễ vật rồi."

Vừa nói dứt câu, hai người đã bước qua cổng phủ Nhị Hoàng Tử.

Tiêu Trạch đang trò chuyện cùng một vị đại thần, thấy hai người liền lập tức bỏ mặc đối phương mà tiến lại gần, cười cợt nói: "Tứ đệ, đúng là hiếm có khó tìm."

Hắn đã nạp thiếp mấy lần rồi, đây là lần đầu tiên Tiêu Uyên tới.

"Lễ vật đang trên đường đến, lát nữa sẽ có."

Tiêu Trạch phất tay: "Đệ tới đây đã là món quà lớn nhất dành cho ta rồi."

Hắn quay sang nhìn Thẩm An An, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đệ muội vào cửa, Tứ đệ liền khác hẳn, trông có vẻ khí thế hơn nhiều."

Thẩm An An chỉ mỉm cười mà không nói gì, không muốn dây vào cuộc đấu đá giữa huynh đệ bọn họ.

Nhưng lời của Tiêu Trạch thực sự khó mà lọt tai: "Trước đây ta đã nói rồi, bên cạnh không có nữ nhân là không được. Người biết chuyện thì bảo đệ thanh tâm quả dục, người không biết còn tưởng đệ có vấn đề. Tứ đệ muội, nếu Tứ đệ có chỗ nào không tốt, muội đừng ngại nói ra. Nhị ca có quen mấy đại phu giỏi lắm, đặc biệt am hiểu phương diện này."

Hắn vẫn canh cánh chuyện Tiêu Uyên từng ba lần bốn lượt nói hắn "không được". Hôm nay có cơ hội, hắn liền muốn nhân lúc này mà làm nhục Tiêu Uyên trước mặt Thẩm An An.

Mi mắt Thẩm An An giật nhẹ, trong lòng càng thêm chán ghét Tiêu Trạch. Đường đường là huynh trưởng, vậy mà lại nói mấy lời này với đệ phụ mới cưới. Dù huynh đệ có bất hòa, thì cũng quá mức hèn hạ và ghê tởm.

Nàng đặt tay lên cánh tay Tiêu Uyên, mỉm cười nói: "Nhị ca đùa rồi. Phu quân của muội là người biết giữ mình, thân thể rất tốt. Ngược lại, Nhị ca hậu viện đông mỹ nhân, lúc nào cũng có đại phu bên cạnh mới phải, có người quen thuộc càng tốt. Như vậy sẽ đỡ phải ra ngoài nói năng bừa bãi, làm tổn hại danh tiếng của Nhị ca."

"…"

Tiêu Trạch không ngờ một nữ nhân như nàng lại có thể bình thản đáp trả chuyện ẩn ý như vậy.

Cũng đúng thôi, phu thê bọn họ, quả nhiên một giuộc như nhau.

Gân xanh trên trán hắn giật giật, tức đến nỗi không tìm được lời nào phản bác. Cả đời này, hắn kém Tiêu Uyên nhất chính là cái miệng khéo léo cứng rắn ấy.

Lúc này, một gia nhân vội vã chạy đến bẩm báo: "Nhị Hoàng Tử, giờ lành đã đến, nên làm lễ rồi ạ."

Trắc phi không cần hành đại lễ, nhưng vẫn phải dâng trà cho chính phi, làm vài nghi thức đơn giản.

Sắc mặt Tiêu Trạch âm trầm, gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-155-le-nap-phi-nao-nhiet.html.]

Thẩm An An cười nói: "Vẫn chưa chúc mừng Nhị ca. Có thể cưới được Đoan Nhị cô nương làm trắc phi, mà Đoan gia lại vừa có Đoan Tam cô nương, thiên mệnh chi nữ, vậy thì những nữ tử khác trong nhà chắc chắn cũng không tầm thường."

Tiêu Trạch nghe vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, nhếch môi mà không nói gì.

Đoan Oánh Oánh chỉ là khởi đầu. Thiên mệnh chi nữ, cuối cùng cũng sẽ là của hắn.

Hôm nay có không ít khách khứa đến dự lễ. Trong phủ trang hoàng có phần vượt quá quy tắc, nhưng may mắn là y phục của Đoan Oánh Oánh vẫn còn phù hợp, không làm ảnh hưởng đến chính phi. Nếu không, sắc mặt của Chu thị, người đang ngồi ở vị trí cao nhất, e rằng sẽ càng thêm khó coi.

Mọi người từ lâu đã quen với cảnh tượng này, chẳng ai còn để tâm đến sắc mặt của Nhị Hoàng Tử phi, chỉ mong nghi lễ mau chóng kết thúc để nhập tiệc rồi rời đi.

Trưởng công chúa ngồi bên dưới Chu thị, chán nản nhìn Đoan Oánh Oánh quỳ xuống hành lễ với Nhị Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử phi dưới lời hô vang của lễ quan.

Ban đầu, bà còn nghĩ rằng hôm nay Tiêu Uyên cũng sẽ nạp trắc phi, nếu không nhờ Lăng Thần Dật nói trước, bà có khi đã tốn công một chuyến.

Nhìn sắc mặt đắc ý của Tiêu Trạch, Trưởng công chúa thở dài. Cùng là huynh đệ, sao khác biệt lại lớn đến vậy chứ?

Lễ nạp trắc phi vốn đơn giản. Đoan Oánh Oánh vận một bộ cung trang màu hồng nhạt, quỳ xuống đất, cung kính dâng trà cho Chu thị.

"Từ nay vào cửa, phải chuyên tâm hầu hạ Nhị Hoàng Tử, tránh qua lại với những kẻ không đứng đắn, đừng làm mất mặt Nhị Hoàng Tử."

Chu thị nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, trong lòng không ngừng mắng chửi đám tỷ muội Đoan gia, chẳng có ai ra hồn, toàn là hồ ly tinh cả. Nếu sớm biết Đoan Oánh Oánh có thể bò lên giường của Tiêu Trạch, thì hôm đó, khi ở phủ Thượng thư bộ Lại, nàng ta nhất định đã tìm cách hủy hoại Đoan Oánh Oánh.

Một Đoan Mộng Mộng đã khiến Tiêu Trạch ngày đêm nhớ nhung, giờ lại thêm một Đoan Oánh Oánh mặt dày không biết xấu hổ, Chu thị tức đến mức suýt nổ tung lồng ng-ực.

Đoan Oánh Oánh hiểu rất rõ, lời của Chu thị chẳng qua là đang ngấm ngầm chửi rủa nhà mẹ đẻ nàng. Nhưng nàng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu vâng dạ, không phản bác nửa lời.

Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn thể hiện dáng vẻ hiền lành dịu dàng, dung mạo tuy không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lại mong manh yếu đuối, khiến người khác nhìn vào không khỏi nảy sinh lòng thương tiếc.

Chu thị nhìn nàng ta, trong đầu liền tự động tưởng tượng ra cảnh Đoan Oánh Oánh và Tiêu Trạch thân mật với nhau trong xe ngựa, móng tay bấu chặt vào da thịt đến mức gần bật má-u.

“Phải đoan trang hiền thục, giữ gìn phẩm hạnh của nữ nhi, an phận thủ thường, không được tiếp tục làm những hành động quyến rũ mê hoặc, dụ dỗ phu quân người khác mà buông thả bản thân.”

Sắc mặt Đoan Oánh Oánh tái nhợt trong thoáng chốc.

Trước mặt bao nhiêu khách khứa, Chu thị nói thẳng như vậy chẳng khác nào xé rách mặt nàng, công khai cho mọi người biết lý do nàng có thể bước chân vào phủ Nhị Hoàng Tử.

Nàng ta dù sao cũng là trắc phi, sau này còn phải đứng vững ở kinh thành, vậy mà ngay ngày đầu đã bị bôi nhọ thế này, bảo nàng ta phải làm sao?

Đoan Oánh Oánh rưng rưng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Trạch, nhưng hắn chỉ nhíu mày rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, không nói lời nào.

Người Chu gia cũng có mặt hôm nay, hắn vốn đã đuối lý, không thể để sự việc rắc rối thêm.

Dù sao cũng chỉ là mấy câu nói mà thôi, nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao. Chờ Chu thị xả giận xong thì nàng ta sẽ không còn lý do than phiền với nhà mẹ đẻ nữa, hắn cũng bớt đi một phần phiền phức.

Đoan Oánh Oánh nghẹn nơi cổ họng, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lấy vạt váy, cắn răng nói: " Đoan gia chúng ta cũng là gia tộc danh giá, dòng dõi thư hương, không phải hạng tầm thường, Hoàng Tử phi không cần phải lo lắng quá."

Nếu xét về môn đăng hộ đối, khi còn tại thế, Đoan lão gia từng đứng đầu giới văn sĩ, chẳng hề kém cạnh gì so với Chu gia.

Sắc mặt Chu thị lập tức sa sầm. Nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì ma ma bên cạnh đã tiến lên, vung cánh tay giáng xuống một cái tát thật mạnh.

Một cái tát vang dội ngay giữa đại sảnh, trước mặt bao nhiêu quan khách, khiến khuôn mặt Đoan Oánh Oánh lệch hẳn sang một bên, khóe miệng rướm má-u.

Không gian im lặng đến đáng sợ, thậm chí tiếng hít thở của mọi người cũng chậm lại, dõi theo diễn biến trước mắt.

Đoan Oánh Oánh khẽ run lên, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt oán độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Chu thị.

Nàng đã lường trước việc Chu thị sẽ ra oai với mình, nhưng không ngờ nàng ta lại chẳng hề giữ thể diện đến mức này.

Chu thị cao ngạo nhìn nàng, đón lấy ánh mắt của nàng rồi lạnh lùng nói: "Cái tát này là để dạy ngươi quy củ! Hôm nay bước chân vào cửa, ngươi không còn là cô nương Đoan gia nữa. Phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, an phận hầu hạ bản hoàng phi và Nhị Hoàng Tử, không được tự xưng ‘ta’ nữa."

Trắc phi thì đã sao? Trước mặt nàng ta, cũng chỉ là một kẻ thấp hèn phải hành lễ như thiếp thất mà thôi.

Đoan Oánh Oánh siết chặt móng tay vào lòng bàn tay đến mức gần rỉ má-u, liếc nhìn Tiêu Trạch, người chỉ cúi đầu tránh ánh mắt nàng, im lặng không nói lời nào. Cắn chặt răng, nàng cúi đầu, khẽ đáp: "Thần thiếp xin tuân theo lời dạy bảo của Hoàng Tử phi."

Lúc này, Chu thị mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào cơn giận trong lòng.

Nàng ta muốn Đoan Oánh Oánh hiểu rõ, trong phủ Nhị Hoàng Tử này, ai mới là nữ chủ nhân thực sự. Sự sủng ái của Tiêu Trạch sao có thể so sánh với sự trợ giúp từ Chu gia dành cho hắn?

"Đứng đó làm gì nữa? Mau đỡ trắc phi về viện nghỉ ngơi!" - Tiêu Trạch phất tay sai bảo.

Nửa bên mặt của Đoan Oánh Oánh đã sưng đỏ, nàng cúi đầu rưng rưng như một con chim nhỏ đáng thương, nhưng trong lòng hắn lại chẳng có chút thương hại nào, chỉ cảm thấy phiền chán.

Tối nay, vẫn nên qua chỗ Lưu thị đi. Đối diện với gương mặt này, hắn thực sự chẳng có hứng thú, thậm chí còn thấy buồn nôn.

Với hắn, Đoan Oánh Oánh chẳng khác gì những kỹ nữ phong trần ngoài thanh lâu, điều duy nhất khiến nàng đặc biệt hơn là vì nàng là tỷ tỷ của Đoan Mộng Mộng, người đã từng khiến hắn day dứt.

Thẩm An An lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Đoan Oánh Oánh bị đám hạ nhân dìu đi, trong mắt không có lấy một tia thương xót. Tự làm tự chịu, thậm chí đến một chút đồng cảm cũng chẳng đáng.

Đám quan khách hôm nay được chứng kiến một vở kịch đặc sắc, lúc này có thể chưa lên tiếng, nhưng một khi rời khỏi phủ Nhị Hoàng Tử, e rằng chẳng mấy chốc toàn kinh thành sẽ biết chuyện này.

Người đến xem trò vui đều đã rời đi, bọn họ cũng không muốn nán lại lâu, liền di chuyển đến đại sảnh, chờ ăn xong bữa tiệc rồi nhanh chóng rời đi.

Dù Tiêu Trạch không hề có tình cảm với Đoan Oánh Oánh, nhưng hành động của Chu thị hôm nay thực sự đã đi quá giới hạn, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt hắn.

Sắc mặt u ám, hắn đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Chu thị một cái, sau đó phất tay áo rời đi.

Trưởng công chúa dường như đã quá quen với cảnh này, liền bước đến bên cạnh Thẩm An An, người đang chuẩn bị ra về, cười nói: "Có phải bị bất ngờ không?"

Thẩm An An chớp chớp mắt, chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Trưởng công chúa thở dài, rồi nhân cơ hội này lại bắt đầu khen ngợi Tiêu Uyên: "Không phải nam nhân nào cũng tốt như Uyên nhi đâu."

"Năm nay các buổi lễ nạp thiếp diễn ra năm sáu lần, mà chẳng lần nào suôn sẻ cả. Ta vốn chẳng còn thấy lạ nữa. Nhưng như hôm nay, náo nhiệt đến mức này thì đúng là lần đầu tiên được chứng kiến. Nhị Hoàng Tử phi dường như cực kỳ ghét vị trắc phi Đoan gia kia, sau này e rằng nàng ta sẽ không có ngày tháng dễ chịu đâu."

"Nhân quả tự chuốc lấy, tốt hay xấu đều là lựa chọn của Đoan trắc phi." - Thẩm An An thản nhiên đáp.

Nàng ta hận Chu thị đến tận xương tủy, mà Chu thị cũng căm ghét Đoan gia thấu xương. Trước khi lựa chọn Tiêu Trạch, Đoan Oánh Oánh lẽ ra phải hiểu rằng cuộc sống sau này sẽ chẳng dễ dàng gì.

"Nàng nói đúng."

Trưởng công chúa cũng chỉ cảm thán đôi câu, chứ không hề có chút thương cảm nào dành cho Đoan Oánh Oánh.

Lúc này, Chu thị vẫn còn ngồi trong đại sảnh phủ đầy hỉ trướng đỏ thẫm, mắt dần đỏ hoe, cả người run lên vì tức giận, nhưng trong lòng lại tràn ngập bi ai.

"Hoàng Tử phi, bên ngoài vẫn còn khách khứa." - Một nha hoàn nhẹ giọng nhắc nhở.

Chu thị hít sâu, hung hăng lau sạch nước mắt, rồi đứng dậy: "Đi thôi."

Nàng ta là chính thất, bất kể có bao nhiêu nữ nhân bước vào phủ, người duy nhất có tư cách đứng bên cạnh Tiêu Trạch vẫn chỉ có nàng ta.

Chỉ cần Chu gia không sụp đổ, sẽ chẳng ai có thể thay thế được vị trí của nàng!

Trưởng công chúa bị các phu nhân khác kéo đi trò chuyện, còn Thẩm An An thì bị Tiêu Uyên quấn lấy, không chịu để nàng rời đi.

Không ít người muốn bước đến bắt chuyện với Tiêu Uyên, nhưng chỉ cần bị hắn liếc mắt lạnh lùng một cái là lập tức sợ hãi mà lùi lại.

"Đến giờ khai tiệc rồi, chẳng lẽ chàng muốn ta cùng chàng sang bàn tiệc của nam nhân?"

"Hãy bảo Tiêu Trạch chuẩn bị riêng một bàn cho chúng ta." - Tiêu Uyên mặt dày nói.

Khóe miệng Thẩm An An giật giật: "Chàng không sợ hắn bỏ độc vào sao?"

"Hắn không dám." - Tiêu Uyên tự tin đáp.

Thẩm An An khẽ nhếch môi, Tiêu Uyên nghĩ hắn không dám? Sợ là hắn mơ cũng muốn bóp ch-ết Tiêu Uyên thì có!

Loading...