Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 156: Đoan Trắc Phi.

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:39:39
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một hồi giằng co, Tiêu Trạch bước tới. Khuôn mặt u ám của hắn hơi dịu đi một chút, rồi nói với Tiêu Uyên: "Tứ đệ không vào tiệc ngồi, chẳng lẽ lưu luyến không rời với phu nhân của mình đến mức này sao? Không sợ để người khác nhìn vào rồi chê cười à?"

Tiêu Uyên cười mà như không cười, chậm rãi đáp: "Hôm nay có người còn đáng cười hơn ta, nếu có cười thì cũng chẳng đến lượt ta đâu."

Hắn nhướng mày nhìn Tiêu Trạch, giọng điệu mang theo chút chế giễu: "Ta thật không biết, lễ nạp thiếp của Nhị ca lại thú vị hơn cả trên sân khấu kịch. Sau này nếu còn chuyện vui như vậy, nhất định ta sẽ đến góp vui."

Sắc mặt Tiêu Trạch trầm xuống, trong lòng đầy bất mãn với Chu thị, thậm chí ngay cả Đoan Oánh Oánh cũng không ngoại lệ.

"Nhị ca đã mời, vậy chàng cứ qua đó đi."

Thẩm An An lên tiếng, muốn nhanh chóng đẩy Tiêu Uyên rời đi.

Tiêu Uyên liếc nhìn nàng, chậm rãi gật đầu: "Được thôi, đợi ta về rồi kể chuyện vui cho nàng nghe."

Thẩm An An khẽ liếc Tiêu Trạch, hiểu ngay rằng "chuyện vui" mà Tiêu Uyên nhắc đến chính là mấy câu mà Nhị Hoàng Tử phi vừa dùng để dạy dỗ Đoan Oánh Oánh. Ban ngày phóng đãng? Nàng ta quả thật gan lớn.

"Được." - Nàng khẽ gật đầu.

Tiêu Trạch không rõ hai phu thê họ đang ngầm trao đổi điều gì, nhưng nhìn ánh mắt đầy ẩn ý mà họ dành cho hắn, có tám phần là liên quan đến hắn.

Hắn không muốn tự chuốc phiền phức nữa, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho nha hoàn đưa Thẩm An An đến khu vực dành cho nữ khách, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.

Thẩm An An nhìn nha hoàn đang dẫn đường phía trước, hạ giọng hỏi: "Ngươi có biết vị trắc phi nhà các ngươi ở viện nào không?"

Nha hoàn cung kính hỏi lại: "Ý Tứ Hoàng Tử phi là vị trắc phi nào?"

"...Vị trắc phi vừa mới cưới hôm nay, Đoan trắc phi."

"Thưa Tứ Hoàng Tử phi, nô tỳ biết. Đoan trắc phi ở tiểu viện phía Tây."

Nàng ta dừng bước, quay lại nhìn Thẩm An An: "Tứ Hoàng Tử phi muốn đến đó sao?"

"Ta muốn mang một ít lễ vật tặng nàng ta."

Mặc Hương lập tức lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm, đưa cho nha hoàn rồi nói: "Hôm Tứ Hoàng Tử phi xuất giá, Đoan trắc phi đã từng đến tặng lễ vật chúc mừng. Hôm nay, đây là lễ đáp lễ của chủ tử ta."

Nha hoàn liếc nhìn hộp gấm, không hề nghi ngờ gì. Dù sao trước khi xuất giá, các cô nương giao hảo với nhau, cùng chơi đùa cũng là chuyện bình thường. Chỉ là sau này, một người gả cho Nhị Hoàng Tử, một người gả cho Tứ Hoàng Tử, quan hệ tất nhiên không còn thân thiết như trước.

"Nô tỳ sẽ dẫn đường cho Tứ Hoàng Tử phi."

Thẩm An An khẽ gật đầu, đi theo nha hoàn. Qua một khúc ngoặt, nàng nhận ra viện của Đoan Oánh Oánh cách tiền viện khá xa, vị trí còn có phần hẻo lánh, không biết là do Tiêu Trạch sắp đặt hay do Nhị Hoàng Tử phi Chu thị cố tình làm khó.

Điểm duy nhất có vẻ "náo nhiệt" chính là khắp nơi đều treo lụa hồng, nhưng thay vì tạo bầu không khí vui vẻ, nó lại giống như một sự nhắc nhở cho mọi người rằng nàng ta chỉ là một thiếp thất.

"Tứ Hoàng Tử phi, đến nơi rồi."

Nha hoàn đẩy cửa ra, trước mắt là cảnh mấy ma ma cùng nha hoàn ngồi tụ tập, vừa trò chuyện vừa cắn hạt dưa.

Vỏ hạt dưa bị họ tùy tiện nhổ đầy dưới đất, giọng điệu bàn tán mang theo vẻ mỉa mai. Có lẽ họ không ngờ rằng vào thời điểm này lại có người tới, nên khi nhìn thấy Thẩm An An, ai nấy đều ngẩn ra.

Sắc mặt nha hoàn hơi thay đổi, vội bước lên phía trước giới thiệu: "Vị này là Tứ Hoàng Tử phi."

Mấy ma ma và nha hoàn lập tức đứng dậy, có người còn đang ngậm hạt dưa trong miệng, vội vàng chào bằng giọng mơ hồ: "Thỉnh an Tứ Hoàng Tử phi."

Thẩm An An không cần đoán cũng biết những người này là do Chu thị phái đến để chèn ép Đoan Oánh Oánh, nàng lười đôi co với bọn họ.

Mặc Hương tiến lên một bước, nói rõ ràng: "Chủ tử ta đến tặng lễ vật cho Đoan trắc phi nhà các ngươi."

Dù Nhị Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử có mâu thuẫn đến đâu, thì Thẩm An An vẫn là chính phi danh chính ngôn thuận của Tứ Hoàng Tử, đám nha hoàn không dám vô lễ.

"Tứ Hoàng Tử phi, mời vào, trắc phi nhà nô tỳ đang ngồi trong phòng."

Ma ma cầm đầu cúi đầu cung kính nói, đôi mắt ti hí cụp xuống thật thấp, có lẽ lo sợ Thẩm An An và Đoan Oánh Oánh có quan hệ tốt, rồi sẽ ra tay trách phạt bọn họ.

Thẩm An An không hứng thú xen vào những chuyện vặt vãnh thế này, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng rồi khẽ nâng váy, bước lên bậc thềm.

Chỉ cần đẩy nhẹ, cánh cửa đã phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, như thể đã lâu không được tu sửa. Thẩm An An khẽ nhíu mày, thực sự không hiểu rốt cuộc Đoan Oánh Oánh đã hao tâm tổn sức gả vào đây vì điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-156-doan-trac-phi.html.]

"Ngươi đến đây làm gì?"

Đoan Oánh Oánh ngồi trên giường gỗ, nửa bên mặt bị Chu thị đánh sưng vù, khiến gương mặt vốn kiều diễm nay trở nên méo mó, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Nàng ta trừng mắt lạnh lùng, trong ánh nhìn tràn đầy oán độc: "Ngươi đến để cười nhạo ta sao?"

Thẩm An An thản nhiên đáp: "Chuyện nực cười nhất thiên hạ ai nấy đều đã xem đủ ở chính sảnh rồi, ngươi nghĩ ta nhàn rỗi đến mức phải chạy tới viện này chỉ để chế giễu ngươi sao?"

"Ngươi—!"

Sự nhục nhã, căm hận tràn đầy trên gương mặt Đoan Oánh Oánh, khiến môi nàng ta run lên không nói được lời nào.

Mặc Hương bước lên, đặt hộp gấm lên bàn, bình thản nói: "Đây là lễ vật chủ tử ta chuẩn bị để tặng Đoan trắc phi."

Đoan Oánh Oánh bật cười lạnh lùng: "Ngươi cố tình đến đây để khiến ta ghê tởm, để chế giễu ta đúng không?"

"Ngươi muốn nghĩ vậy cũng được thôi."

Thẩm An An thản nhiên vén tay áo, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng ta.

"So với việc phải đối phó với những nữ quyến giả lả ngoài tiền viện, ta thấy ngồi đây đấu khẩu với ngươi còn thoải mái hơn nhiều."

"…"

Đoan Oánh Oánh trừng mắt nhìn Thẩm An An, nhưng không nói gì.

Hôm nay là ngày trọng đại của nàng ta, vậy mà Thẩm An An lại là người duy nhất đến thăm.

"Ngươi rõ ràng là đang trả đũa vì hôm ta đại hôn, ta đã cố tình gây khó dễ cho ngươi."

“Vậy ra ngươi cũng biết hôm đó đã gây khó dễ cho ta?”

Thẩm An An thản nhiên nhìn Đoan Oánh Oánh, khóe môi nở một nụ cười chế giễu.

“Chậc, Đoan Oánh Oánh, trời cao có bao giờ tha cho ai? Gieo gió gặt bão, làm thiếp có phải là cảm giác rất tuyệt không?”

“Hừ.”

Đoan Oánh Oánh cười lạnh, ánh mắt tràn đầy căm hận: “Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, bây giờ nói những lời này vẫn còn quá sớm.”

“Đúng vậy.”

Thẩm An An gật đầu, giọng điệu nhàn nhã: “Ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực đấu đá của ngươi. Nếu địa vị ngang nhau, Chu thị tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi. Nhưng đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc là ngươi không phải Tam muội của ngươi, cũng không có chút giá trị nào đối với Nhị Hoàng Tử.”

Thẩm An An ung dung nói tiếp: “Không có sự hậu thuẫn của Nhị Hoàng Tử, mà lại muốn đối đầu với Chu thị, người đang nắm quyền quản gia trong phủ? Chẳng khác nào cừu non xông vào miệng cọp.”

“Ngươi xem vừa rồi ở chính sảnh, bao nhiêu người đang nhìn, vậy mà Chu thị vẫn ngang ngược lộng hành, thẳng tay làm ngươi mất mặt. Nhị Hoàng Tử có nói một lời nào bênh vực ngươi không?”

Ánh mắt Đoan Oánh Oánh tối sầm lại, cơn phẫn nộ trong lòng bị kích động đến cực điểm, nàng ta lạnh lùng trừng Thẩm An An: “Ngươi đừng hòng ly gián ta, ta sẽ không mắc bẫy đâu.”

Thẩm An An bỗng cong môi cười: “Ly gián ngươi? Ta chỉ đơn giản đến đây để cười nhạo ngươi thôi, giống như cái cách ngươi đã gây khó dễ cho ta vào ngày đại hôn của ta vậy. Ta có gì cần phải ly gián chứ? Chẳng lẽ những gì ta nói không phải sự thật sao?”

Đoan Oánh Oánh nghẹn lời, cổ họng như bị nhét đầy bông gòn, không thể thốt ra nổi một câu.

“Trong lòng ngươi biết rõ, từng lời ta nói đều là sự thật. Dù ngươi đã hao tâm tổn sức để gả vào phủ Nhị Hoàng Tử, nhưng một nữ nhân không có giá trị thì sẽ nhận được cái gì chứ? Một viện tử hoang lạnh, đám nô tài xu nịnh kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu, một phu quân hờ hững, và một cuộc sống bị người đời quên lãng.”

Thẩm An An lạnh lùng nhìn nàng ta, ngữ khí bình thản, như thể đang kể lại một sự thật hiển nhiên.

“Cũng không hẳn, ít nhất vẫn còn một người luôn nhớ đến ngươi…”

Nàng chậm rãi cúi xuống, giọng nói đầy mỉa mai: “Chu thị chắc hẳn ngày đêm đều mong ngươi ch-ết sớm một chút.”

Nói xong, Thẩm An An chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống Đoan Oánh Oánh đang cứng đờ cả người.

“Ngươi có biết mục đích lớn nhất của Nhị Hoàng Tử khi cưới ngươi là gì không?”

Loading...