Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 162: Lễ Hội Hoa Đăng.

Cập nhật lúc: 2025-06-30 23:55:15
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bóng đen : "Thị vệ bí mật bên cạnh Tứ Hoàng Tử, Khánh Phong, cũng ch-ết. Thuộc hạ lo lắng bại lộ, dám tiếp cận quá gần."

Hoàng đế khẽ lạnh: "Nữ nhân quả thật an phận. Trẫm sớm nàng gả cho Uyên nhi với mưu đồ khác."

Ông sớm đoán Thẩm gia sẽ cam lòng chấp nhận cái ch-ết của lão phu nhân mà hành động gì. Cuối cùng, cũng uổng công phái giám sát suốt thời gian qua.

"Không cần để ý. Nếu nàng , cứ để nàng ."

Trong mắt hoàng đế lóe lên một tia thâm trầm, tựa như một hồ nước sâu đáy.

Nàng , thì ông cứ để nàng . Chỉ mong đến khi sự thật phơi bày, nàng thể chịu đựng nổi mà hối hận!

Cái lạnh lẽo dần tan , trong mắt hoàng đế thoáng hiện lên vẻ bi thương. Ông lẩm bẩm: "Trẫm cũng là bất đắc dĩ... Thục nhi, đừng trách trẫm!"

Thẩm Quý phi hiện đang ở một am ni cô cách kinh thành xa. Cuộc sống ở đây thanh đạm, nhưng nhờ sự sắp xếp của Thẩm gia, cũng đến nỗi quá khổ sở.

Hiện tại, hoàng đế đang sủng ái Lương tần, e rằng sớm quên mất còn một Thẩm Quý phi tồn tại.

Năm nay trời đặc biệt lạnh, nhất là núi, nhà cửa che chắn, gió rét hoành hành kiêng nể, khiến đến một ngón tay cũng đưa ngoài.

Khi quản sự của am ni cô dẫn Thẩm An An tìm Thẩm Quý phi, bà đang giặt quần áo trong chậu nước lạnh buốt. Đôi tay vốn trắng trẻo, mềm mại giờ đầy những vết cước, sưng đỏ, thậm chí chỗ còn rỉ má-u mủ.

"Cô mẫu." - Nàng liếc bà một cái, giọng điệu bình thản.

Thẩm Quý phi rõ ràng cứng đờ , hồi lâu mới từ từ đầu .

Gương mặt bà đầy dấu vết của thời gian và sự khắc khổ. Chỉ trong một, hai tháng ngắn ngủi, bà đổi .

Thẩm An An hề chút thương xót, vì bà ngày hôm nay là do gieo gió gặt bão.

Thẩm Quý phi rút từ túi áo vải thô một chiếc khăn tay sần sùi, lau khô nước tay.

Con thể đổi, nhưng thói quen, phong thái của một từng sống trong nhung lụa hề mất .

Quản sự vội vàng giải thích: "Thẩm đại nhân từng đặc biệt dặn dò chăm sóc thật cho Thẩm cô nương, nên trong am ai sai bảo bà làm việc gì cả. Đống quần áo cũng là của bà , chỉ vì Thẩm cô nương ưa sạch sẽ nên mới lạnh đến mức ."

Thẩm An An thậm chí còn buồn liếc chậu quần áo đó.

Thẩm Quý phi làm gì là chuyện của bà . cái ch-ết của tổ mẫu, quá nhiều trả giá, mà bà , càng đáng chịu tội hơn ai hết!

Thẩm Quý phi hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau sạch những vết bẩn tay, đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Dù cảnh khốn khó, bà vẫn giữ phong thái đoan trang, hề để lộ nửa phần chật vật.

Bà vươn tay về phía Thẩm An An, cứ thế xoay bước , chậm rãi dạo một vòng quanh hành lang bên ngoài am ni cô, cuối cùng mới tiến một gian phòng nhỏ trong dãy nhà phía .

Bên trong khá sạch sẽ, nhưng ẩm thấp và tối tăm. Có lẽ điều kiện ở đây , ngọn nến duy nhất cũng sắp cháy hết, Thẩm Quý phi nỡ đốt tiếp, chỉ đẩy hết cửa sổ để lấy ánh sáng tự nhiên.

gì, cũng đầu , chỉ lặng lẽ đến bàn, nhấc chiếc ấm nước cũ kỹ tróc sơn, rót hai bát , đặt lên bàn.

Thẩm An An đến, xuống bên cạnh bà. Thẩm Quý phi cũng xuống, nhưng chỉ lặng lẽ ôm chặt chén trong tay, một lời.

Không khí chùng xuống một lúc, cuối cùng, Thẩm An An lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Vài ngày nữa, sẽ lên đường Giang Nam. Cô mẫu dặn dò ?”

Lời dứt, Thẩm Quý phi bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vốn u ám bỗng chốc tràn đầy kinh ngạc, dám tin mà chằm chằm Thẩm An An.

Nàng mỉm nhạt: “Ngạc nhiên lắm ?”

Ánh mắt Thẩm Quý phi cụp xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giả vờ như chuyện gì, lặng lẽ dời ánh .

Thẩm An An khẽ nhấp một ngụm ấm, đột nhiên hỏi: “Hôm đó, khi ch-ết, Ninh phi gì với cô mẫu ? Hay là… cô mẫu vô tình cuộc trò chuyện giữa hoàng đế và Ninh phi?”

Ngón tay Thẩm Quý phi siết chặt lấy hàng khuy áo vải thô, nhưng vẫn im lặng đến mức phát một tiếng động nào.

“Cái bí mật mà tổ mẫu cho cô mẫu tiết lộ… là liên quan đến cái ch-ết của Thục phi, đúng ?”

Nàng dừng một chút, chậm rãi tiếp: “Còn nữa, năm đó, nữ nhân từng hoàng đế sủng ái nhất, nhưng đó trở mặt với Thục phi, cũng chính là đến từ Giang Nam.”

Đầu Thẩm Quý phi càng cúi thấp hơn, dám thẳng Thẩm An An. Chiếc khuy áo trong tay bà bứt , siết chặt trong lòng bàn tay.

Thẩm An An thoáng động tác đó, khẽ nhếch môi: “ một điều thấy kỳ lạ. Nếu hoàng đế yêu chiều bà đến , tại trong cung hề lưu dấu vết gì về sự tồn tại của bà ? Ngay cả một danh phận cũng ?”

Ngay cả Thẩm Trường Hách khi điều tra cũng tốn ít công sức mới lờ mờ tìm chút manh mối về .

Còn về Thục phi, rốt cuộc giữa bà và nữ nhân xảy chuyện gì? Nữ nhân … cuối cùng ch-ết như thế nào?

Từ đầu đến cuối, Thẩm Quý phi vẫn hề thốt lên một lời nào, giống như cả đôi tai lẫn cổ họng đều vô dụng. qua từng động tác của bà, Thẩm An An thể thấy rõ sự chột và hoảng loạn trong đáy mắt bà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-162-le-hoi-hoa-dang.html.]

Nàng vốn dĩ cũng trông mong Thẩm Quý phi sẽ điều gì. Chuyến chẳng qua chỉ để x-ác nhận sự thật. Nhìn thái độ của bà , lẽ điều đó là chính x-ác chút nghi ngờ.

Hướng của nàng, hề sai.

Chén trong tay chút chát, lẽ là do chất lượng . Thẩm An An vẫn chậm rãi uống hết, đó đặt chén xuống, dậy, sâu mắt Thẩm Quý phi.

“Cô mẫu cứ yên am ni cô, tuân theo di mệnh của tổ mẫu mà sống. Nếu một ngày chuyện giải quyết xong, sẽ sai đến báo tin cho cô mẫu.”

Dứt lời, nàng xoay rời .

bước vài bước, Thẩm Quý phi bỗng vội vã tiến lên, nắm lấy tay áo nàng.

Thẩm An An đầu , bà lập tức buông tay.

Thẩm Quý phi khẽ giơ tay hiệu, trong mắt ngập tràn lệ, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Thẩm An An mỉm nhạt: “Cô mẫu yên tâm, sẽ làm liên lụy đến Thẩm gia. Còn về sự an nguy của … từ ngày tổ mẫu rời , điều đó còn quan trọng nữa.”

Nếu sự tồn tại của nàng chỉ khiến bi kịch của Thẩm gia càng thêm trầm trọng, khiến tổ mẫu sớm hơn, thì mạng … giữ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nói xong, nàng xoay bước . Sau lưng, tiếng nức nở nghẹn ngào của Thẩm Quý phi vang lên, nhưng nhanh liền cơn gió lạnh cuốn trôi.

Nàng đến vội vàng, rời cũng nhanh. Mặc Hương vén rèm xe, đỡ nàng lên, hỏi gì thêm, lập tức đánh xe về phủ.

Thẩm An An tựa lưng thành xe, mắt mở to, lặng lẽ xuất thần. Nửa canh giờ , xe ngựa dừng cửa phủ Tứ Hoàng Tử.

Khánh An đang trò chuyện với quản gia, thấy nàng xuống xe thì lập tức cúi hành lễ.

Nàng khẽ gật đầu, bước về hướng Ngô Đồng viện. Đợi nàng xa, Khiến An mới nhẹ nhàng thở phào một .

Hôm nay, Ngô Đồng viện yên tĩnh đến lạ thường. Những nha , bà tử thường lui tới quét dọn dường như đều tránh mất, trong sân một bóng .

trong lòng Thẩm An An vốn đang suy nghĩ chuyện khác, nàng để ý nhiều, cứ thế đẩy cửa .

Trời vẫn còn sớm, trong phòng đốt đèn, chút tối tăm. Nàng bước , ánh mắt chợt bắt gặp một bóng dáng cao lớn, lạnh lùng.

Người đó tựa ghế dựa, cổ tay buông lỏng tự nhiên ở một bên, đôi chân dài vắt lên chiếc ghế đẩu nhỏ. Mi mắt hờ hững nâng lên, lười biếng nhưng đầy lạnh nhạt, nàng chăm chú.

Đây là đầu tiên Thẩm An An thấy trong trạng thái tùy ý đến , nhưng hề chút gì khiến cảm thấy thất lễ bất hòa.

"Chàng hôm nay bận ?" - Nàng suy nghĩ một chút, chủ động bắt chuyện.

"Trở về ?" - Tiêu Uyên trả lời mà chỉ lạnh nhạt hỏi .

Thẩm An An gật đầu: "Ta lo chuyện bên Đông thành nên gặp đại ca một chút."

Tiêu Uyên lặng lẽ quan sát nàng, khẽ gật đầu, vạch trần cũng truy hỏi thêm.

Chỉ cần nàng ngoài tìm nam nhân khác, thể nhường nhịn!

Ánh mắt lướt qua chiếc rương đặt ở góc phòng, sâu thẳm khó dò: "Năm nay là cái Tết đầu tiên chúng thành . Nếu , thì chờ qua năm hãy ."

Thẩm An An định nếu trì hoãn thêm, e rằng sẽ lỡ mất cơ hội nhất để bắt Cố Đàm. khi chạm ánh mắt đen nhánh như vực sâu của Tiêu Uyên, nàng đành nuốt lời, khẽ gật đầu: "Được."

"Hãy mang Khánh Phong theo, chờ xong việc, sẽ đến Giang Nam tìm nàng."

Nàng vội vàng gật đầu.

Tiêu Uyên dậy từ chiếc ghế lắc lư, từng bước tiến gần. Thẩm An An nhíu mày, theo bản năng lùi về , nhưng động tác của nhanh hơn, một tay siết chặt eo nàng.

"Nếu nàng thể ngoan ngoãn thế mãi thì bao."

Chiến tranh lạnh hai ngày nay, chủ động tìm nàng . Thẩm An An tất nhiên khiến cả hai tiếp tục khó chịu, nên giãy giụa, để mặc cúi , giam nàng trong chiếc ghế lắc lư.

tiến thêm bước nào, chỉ trầm lặng nàng thật sâu: "Thẩm An An, nàng điều gì với ?"

Nàng cau mày, vẻ mặt ngây ngốc.

Tiêu Uyên khẽ nhếch môi như giễu cợt, thêm, chỉ chậm rãi thẳng dậy, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt nàng.

Nữ nhân , quả thực là kẻ bạc tình vô tâm!

"Đêm ba mươi Tết hội hoa đăng, đưa nàng lên thuyền dạo sông, ngắm đèn."

Hắn vẫn nhớ trong giấc mộng, nàng từng vì bỏ lỡ hội hoa đăng mà cãi , ầm ĩ với .

So với khi đó, dáng vẻ tĩnh lặng như mặt nước hồ thu hiện tại của nàng càng khiến lòng bất an, giống như một con thuyền nhỏ vô định, trôi dạt giữa dòng nước điểm tựa.

Loading...