Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 180: Ở Nhờ.
Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:14:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khánh Phong quét mắt chiến trường, : “Bị thương thì rõ, nhưng về tính mạng thì hẳn gì đáng ngại.”
Thẩm An An gật đầu: “Vậy thì tay .”
Khánh Phong nhận lệnh, lập tức lao trận chiến. Có sự tham gia của , cục diện nhanh chóng đổi, hơn nữa năm, sáu bóng đồng loạt xuất hiện, chỉ trong chốc lát lật ngược tình thế.
Trần Thiên cũng cầm đao xông , nhưng chủ yếu là Khánh Phong thu dọn tàn cuộc. Gặp đối thủ hơn sức, liền đầu bỏ chạy.
Lý Hoài Ngôn vẫn yên, đột nhiên lên tiếng hỏi Thẩm An An: “Lúc ở kinh thành, khi cứu Tiêu Uyên, nàng cũng đầy toan tính như ?”
Thẩm An An liếc một cái, đáp.
Với Tiêu Uyên, khi đó nàng vốn cứu!
Thân hình Thân Doãn Bạch lảo đảo, cố gắng lê bước về phía xe ngựa của Thẩm An An.
Dù vô cùng chật vật, nhưng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo vẫn hề suy giảm. Giọng của yếu ớt: “Hôm nay đa tạ cô nương.”
“Thân gia chủ cần khách sáo. Ngài giàu , thế lực và quan hệ rộng rãi. Chỉ mong nhớ đến ân tình , thể thuận tiện giúp đỡ một chút là .”
Lời của Thẩm An An đầy chân thành.
Thân Doãn Bạch khẽ nhếch môi, nhưng nụ phần gượng gạo: “Cô nương yên tâm, nếu thể giúp đỡ, tại hạ nhất định sẽ từ chối.”
Thẩm An An mỉm , thực nên cảm ơn là nàng mới đúng. Nếu Thân gia làm chim đầu đàn chịu trận , hôm nay bọn họ e rằng khó tránh khỏi một trận kịch chiến với đám sơn tặc , tuyệt đối thể thắng dễ dàng như .
Bên , cuộc chiến giữa Khánh Phong và đám đó cũng dần đến hồi kết. Hắn trói chặt tên cầm đầu lôi đến mặt Thẩm An An.
Lúc , hàng hóa của Thân Doãn Bạch bảo . Hắn nha dìu đến bên xe ngựa để băng bó vết thương và bôi thuốc.
Nói khó chiều, nhưng trong tình cảnh khắc nghiệt thế chẳng cũng nhẫn nhịn ? Thẩm An An cảm thấy, chẳng qua là quen thói xa hoa, tiêu xài hoang phí mà thôi.
Người của Thân gia ngay bên cạnh, lúc hỏi gì cũng tiện. Thẩm An An dứt khoát lệnh cho Khánh Phong đánh ngất tên cầm đầu, ném lên khung xe phía chở .
Những kẻ còn đều xử lý theo lệnh của Thân Doãn Bạch.
“Lũ tội ác chồng chất, ch-ết cũng đáng tiếc.”
Thân Doãn Bạch với Thẩm An An.
Có sẵn sàng làm việc dơ bẩn, Thẩm An An tất nhiên vui vẻ giữ tay sạch sẽ, chỉ gật đầu phụ họa vài câu.
Người của Thân gia nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.
“Số lượng sơn tặc ít, chúng nên rời ngay, tránh để viện binh của chúng kéo đến thì phiền phức.”
Thẩm An An ngước mắt về phía dãy núi, hỏi: “Không ít là bao nhiêu?”
“Ít nhất cũng ba đến năm trăm.”
Thân Doãn Bạch nhíu mày: “Nếu , quan phủ địa phương bó tay với chúng.”
Lý Hoài Ngôn khỏi tặc lưỡi: “Một bọn cướp núi mà quân còn gấp mấy nha sai trong huyện.”
Thân Doãn Bạch gật đầu: “Chính vì mà chúng hoành hành ngang ngược ở đây. Hơn nữa, lũ thù dai. Xem chúng đắc tội với chúng, ở Thiên Thủy thành cẩn thận hơn.”
Thẩm An An liếc Thân Doãn Bạch, giọng điệu chút trào phúng: “Lời ngươi sớm?”
Hiếm thấy vẻ bối rối thoáng qua gương mặt Thân Doãn Bạch. Hắn đáp: “Chỉ vì giữ mạng nên kéo cô nương xuống nước, quả thực là . nếu chỗ giúp , tại hạ nhất định sẽ hết sức.”
Nếu điều đó, e rằng Thẩm An An càng chịu cứu. Dù chút trái với đạo nghĩa quân tử, nhưng ngoài làm ăn, nhất là với thương nhân, thì lợi ích và mạng sống luôn là quan trọng nhất.
“Nói như thì với Thân gia chủ, xem như cùng chung một con thuyền . Gia chủ đừng qua sông đoạn nghĩa đấy.” - Giọng điệu Thẩm An An đầy ẩn ý.
Thân Doãn Bạch khẽ : “Cô nương yên tâm, dù là thương nhân, nhưng cũng kẻ vô tình.”
Sau khi thứ thu xếp thỏa, đoàn tiếp tục lên đường về thành. Xe ngựa của Thân Doãn Bạch hỏng nặng, đang thương, nha theo nhịn lên tiếng: “Cô nương, vết thương của chủ nhân cần bôi thuốc, liệu thể cho mượn xe một đoạn đường ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-180-o-nho.html.]
Thẩm An An còn kịp mở miệng, Khánh Phong lạnh giọng từ chối: “Xe ngựa chật hẹp, phu nhân nhà còn cần dùng, tiện.”
Nói đùa ? Nếu để chủ tử nhỏ nhen của Vương phi chung xe với nam nhân khác, e rằng khó tránh khỏi lột da rút gân.
Nha và Thân Doãn Bạch đều sững , dường như ngờ rằng Thẩm An An gia thất.
Thân Doãn Bạch chắp tay : “Nha lỗ mãng, phu nhân chớ để bụng.”
Thẩm An An chỉ , gì, buông rèm xe xuống tựa lưng thành xe nghỉ ngơi.
Chỉ một khắc , xe ngựa chậm rãi lăn bánh. Nàng cũng chẳng bận tâm cuối cùng Thân gia chủ giải quyết , dù thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Chỉ cần cùng bọn họ, dọc đường thể bớt ít phiền toái.
Khi trời sập tối, đoàn thuận lợi tiến Thiên Thủy thành. So với cảnh vật ven đường, nơi càng thêm tiêu điều. Lúc trời còn tối hẳn, nhưng phố vắng bóng .
Chỉ lác đác vài tốp quan sai ba đến năm tuần tra qua . Cảnh tượng như thể đặt chân một tòa thành ch-ết khiến Thẩm An An cảm thấy bất an.
Các nhà đóng chặt cửa, tìm một quán trọ nghỉ chân cũng dễ. Khánh Phong gõ cửa hết quán đến quán khác nhưng chẳng nơi nào phản hồi, giống như đều là nhà hoang ở.
Lúc , nha của Thân Doãn Bạch bước đến bên xe ngựa của Thẩm An An, khẽ cúi hành lễ : “Chủ nhân nhà một tòa trạch viện trong thành, nếu phu nhân chê, thể cùng qua đó tạm nghỉ.”
Thẩm An An nhướng mày.
Nàng liếc qua đám tàn binh bại tướng của Thân gia, lập tức gật đầu đáp: “Vậy thì đa tạ Thân gia chủ.”
Bề ngoài, nàng vẫn là vì giúp Thân gia mà kết thù với sơn tặc. Giờ đây Thiên Thủy thành vẻ yên , nhất là nên tạm thời bám chặt Thân gia.
Lý Hoài Ngôn ý kiến gì.
Với tình trạng hiện tại của Thân gia, dù xảy xung đột thì cũng chẳng đối thủ của bọn họ, nên lo đối phương ý đồ .
Bằng , bọn họ chẳng sơn tặc dồn ép đến mức đường phản kháng như .
Khánh Phong cau , kéo Lý Hoài Ngôn qua một bên, thấp giọng : “Lý Quốc Công, ngài quên lời dặn của chủ tử ?”
Thân Doãn Bạch dù cũng là nam nhân, để Vương phi tá túc trong phủ , nếu chủ tử , chẳng sẽ làm trời long đất lở ???
Lý Hoài Ngôn liếc một cái, nhàn nhạt : “Giờ ở đây ? Hơn nữa, đây chỉ là giải pháp tạm thời, chẳng lẽ ngươi định để Vương phi nhà ngươi ngủ xe ngựa cả đêm chắc?”
“Chỉ là mượn chỗ nghỉ chân, ở chung viện, chung phòng. Hơn nữa, chẳng còn chúng trông chừng ? Sao đầu óc ngươi cứ cứng nhắc thế.”
“……”
Đoàn xe tiếp tục theo đội ngũ của Thân gia về phía .
Dù thấy lời của Lý Hoài Ngôn cũng lý, nhưng Khánh Phong vẫn cảm thấy cần tìm cách báo cho chủ tử .
—
Để đề phòng bất trắc, Thẩm An An dặn Khánh Phong đưa theo hai ám vệ, mang tù binh bắt chỗ khác thẩm vấn.
Phủ của Thân Doãn Bạch ở một góc khá hẻo lánh trong Thiên Thủy thành, nhưng vô cùng rộng rãi. Một tòa phủ viện kiểu ba gian ba sân, tường đỏ ngói cao, gia đinh kẻ hầu đông đúc.
Lúc Thẩm An An Mặc Hương đỡ xuống xe, đám gia đinh của Thân gia đang tất bật đẩy xe ngựa phủ, vận chuyển hàng hóa.
Những rương gỗ lớn niêm phong cẩn thận, bên trong chứa gì, nhưng dáng vẻ chật vật của đám gia đinh khiêng vác, chắc chắn thứ nhẹ nhàng gì.
Thân Doãn Bạch đầu nàng, giọng ôn hòa: “Ta sai chuẩn viện riêng, phu nhân thể cùng bằng hữu qua đó nghỉ ngơi, tắm rửa một chút.”
“Đa tạ Thân gia chủ.”
Thẩm An An nhàn nhạt mỉm , theo nha bước phủ.
Nàng sắp xếp ở nội viện, còn Lý Hoài Ngôn và Khánh Phong thì ở ngoại viện. Tuy nhiên, cách giữa hai nơi xa, chỉ cách vài bức tường.
Trong viện mấy nha hầu hạ, ai nấy đều hiểu quy củ, ngoài việc phụ giúp nàng tắm gội, chải tóc, ai lên tiếng hỏi han nửa lời.