Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 186: Chân Tướng.
Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:55:04
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sân viện rộng lớn ngay lập tức bị lấp đầy, một màu đen u ám bao trùm, áp lực nặng nề đến ngột ngạt.
Đám người bao vây lấy nhóm của Tào Tri phủ, từng bóng đen vẫn liên tục nhảy xuống từ mái nhà.
Sắc mặt Tào Tri phủ tràn đầy kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
"Các người là ai?"
"Đương nhiên là người của ta."
Giọng nói của Thẩm An An lạnh lùng, bình tĩnh: "Tào đại nhân chẳng lẽ nghĩ rằng ta ngu ngốc đến mức biết rõ có bẫy mà vẫn một thân một mình lao vào tìm ch-ết sao?"
Đồng tử hắn co rút mạnh: "Ta là mệnh quan triều đình! Nếu ngươi dám động vào ta, Hoàng Thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Khi đó, ngươi và Tứ Hoàng Tử đều sẽ mang tội danh phản nghịch!"
"Không sao cả."
Thẩm An An từ trong hàng ngũ hắc y nhân bước ra, đứng ở vị trí đầu tiên. Mái tóc xõa bên tai khẽ bay theo gió, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến mức không giống một nữ nhân.
"Vậy thì để tất cả ch-ết ở đây đi. Như vậy, sẽ chẳng còn ai biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt Tào Tri phủ dần tím tái. Hắn chưa từng nghĩ rằng một nữ nhân như Thẩm An An lại có thể độc ác đến thế.
"Ngươi đã biết rõ những gì ta làm hôm nay đều là phụng chỉ thánh thượng, vậy ngươi nghĩ gi-ết ta rồi là có thể giấu được Hoàng Thượng sao?"
"Tại sao phải giấu?"
Thẩm An An cười nhạt: "Thua là thua. Ta thừa nhận, thì ông ta cũng phải thừa nhận."
Chỉ cần mọi chuyện không liên lụy đến Tiêu Uyên, nếu Hoàng đế dám lợi dụng nàng để đối phó với Tiêu Uyên, vậy thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị phản kích.
"Khánh Phong, ra tay đi."
Vừa dứt lời, bóng dáng Khánh Phong lập tức lao vọt lên như tia chớp, thanh đao trong tay hắn tựa như cây bút của Diêm Vương chuyên thu hoạch sinh mệnh, chỉ trong chớp mắt đã có vô số người ngã xuống.
Có sự trợ giúp của đám hắc y nhân, phe của Tào Tri phủ gần như bị nghiền ép hoàn toàn.
Gió đêm gào thét, mùi má-u tanh hòa lẫn với tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp sân viện, xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Thẩm An An không biết võ công, nhưng nàng có thể ra đòn kết liễu. Những tên quan binh bị đánh trọng thương, ngã xuống đất, đều bị nàng vung đao bổ xuống, một đao đoạt mạng.
Má-u tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt và áo nàng, vẽ nên vô số đường ngoằn ngoèo kỳ dị, khiến nàng trông giống như ác quỷ vừa chui ra từ địa ngục.
"Thẩm An An, ngươi... ngươi điên rồi!"
Giọng nói của Tào Tri phủ run rẩy không thể kiểm soát: "Ngươi đang tàn sát! Ta là mệnh quan triều đình, dù ngươi có là Hoàng Tử phi thì sau đêm nay cũng không thể đứng vững trong thiên hạ, sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Cho dù Tứ Hoàng Tử cũng không bảo vệ nổi ngươi!"
Thẩm An An cầm khăn lau đi vết má-u nóng hổi trên mặt, ánh mắt bình thản nhìn về phía Tào Tri phủ đang co rúm sau bàn.
"Ta vốn điên cuồng, không giỏi tính toán, nhưng..."
Nàng mỉm cười lạnh lẽo: "Ta thích lưỡng bại câu thương, thích cá ch-ết lưới rách. Chỉ cần đạt được mục đích, cách nào cũng được."
Lý Hoài Ngôn vừa hạ gục một tên quan binh liền nhanh chóng tiến lại gần nàng: "Thẩm An An, nàng không sao chứ?"
"Không sao."
Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Tào Tri phủ, kẻ đang tái mặt vì sợ hãi.
Lý Hoài Ngôn nhíu mày nói: "Lời hắn nói cũng có lý. Nếu hôm nay nàng huyết tẩy Thiên Thủy thành, e rằng kinh thành sẽ không còn chỗ cho nàng dung thân nữa. Không bằng bắt sống tên họ Tào kia trước, rời đi rồi tính kế sau."
Thẩm An An không nói gì, chỉ từng bước tiến về phía Tào Tri phủ. Lý đại nhân và Cố Trầm sớm đã ch-ết dưới loạn đao.
"Thẩm An An!"
Lý Hoài Ngôn chỉ có thể bám theo nàng, tiện tay gi-ết sạch quan binh đang cố gắng tiếp cận nàng.
Tào Tri phủ run rẩy thò đầu ra từ dưới bàn, ngẩng lên nhìn Thẩm An An toàn thân nhuốm má-u. Dưới ánh trăng, nét mặt nàng lạnh lùng, tàn nhẫn, càng giống quỷ dữ đoạt mệnh.
Hắn nuốt nước bọt, giọng run rẩy: "Hoàng Thượng đã biết về hành động đêm nay. Chỉ cần ta ch-ết, ngươi nhất định sẽ bị thanh trừng. Hơn một trăm mạng người, ngươi định lấy gì để đền?"
"Hơn nữa, đám hắc y nhân này... là ngươi điều từ quân đội đến đúng không? Đến lúc đó, ngay cả hậu duệ duy nhất của Tề gia cũng sẽ bị liên lụy, ngươi…"
Phập!
Lời còn chưa dứt, âm thanh lạnh lẽo của lưỡi đao xuyên qua da thịt vang lên.
Thanh trường đao trong tay Thẩm An An đ-âm xuyên qua bả vai Tào Tri phủ. Má-u tươi tuôn ra như suối, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
"Thanh trừng một mình ta, hay cả phủ Tứ Hoàng Tử, ta vẫn phân biệt được. Mà người ch-ết rồi, thì làm sao có thể khai ra Tề gia?"
Có lẽ bị sắc đỏ chói mắt làm khó chịu, Lý Hoài Ngôn hơi nghiêng đầu tránh đi.
Nhưng trong sân, đâu đâu cũng là màu đỏ. Má-u chảy trên mặt đất như nước, nhỏ giọt từng tiếng tí tách.
Người ta nói Thẩm An An không yêu Tiêu Uyên? Giờ phút này, Lý Hoài Ngôn không thể tin nổi.
Không yêu, sao có thể vì hắn mà huyết tẩy cả một phủ nha? Hơn trăm nhân mạng, ngay cả hắn cũng thấy rợn tóc gáy.
"Ta biết ngươi đến Giang Nam để làm gì."
Đột nhiên, Tào Tri phủ lên tiếng, giọng đầy toan tính: "Ngươi tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi bí mật mà Hoàng Thượng đang che giấu. Chẳng lẽ... ngươi không muốn báo thù cho tổ mẫu ngươi sao?"
"Ngươi biết thân phận của ta chứ? Trên đời này, ngoài Hoàng Thượng ra, chỉ còn ta là người duy nhất biết rõ chân tướng. Nếu ngươi gi-ết ta, cả đời này cũng đừng mong báo thù cho tổ mẫu ngươi."
Lúc này, Khánh Phong và những người khác cũng dần dừng tay. Tất cả quan binh mặc triều phục đều đã ngã xuống đất, chỉ còn lại những người của Thẩm An An đang hướng ánh mắt về phía nàng.
Nàng không nói gì, im lặng một lát rồi đột ngột rút thanh đao ra.
Trong mắt Tào Tri phủ lóe lên tia hy vọng, hắn vội vàng nói: "Thực ra, kẻ đứng sau cái ch-ết của tổ mẫu ngươi chính là mẫu phi ruột của Tứ Hoàng Tử, Thục phi!"
"Năm đó, muội muội ta cùng vị hôn phu lên kinh dự thi. Nhưng tên cẩu tặc đó, vừa đỗ Tiến sĩ, được bổ nhiệm vào Hàn Lâm viện liền muốn vứt bỏ muội muội ta."
"Hắn qua lại với một vị quý nhân trong cung, vụng trộm ân ái tại Tưởng Hương Tự, bị Hoàng Thượng bắt gặp, lập tức bị xử tử. Mà vị quý nhân đó, chính là Thục phi!"
"Nàng ta không phải bệnh ch-ết, mà bị Hoàng Thượng bí mật xử tử để bảo vệ thể diện hoàng gia!"
Tào Tri phủ nghiến răng, ánh mắt sắc bén: "Ngươi nghĩ vì sao Hoàng Thượng lại đối phó với Tứ Hoàng Tử? Vì sao nhất quyết không truyền ngôi cho hắn? Đó là vì hắn căn bản không phải con cháu hoàng thất, mà là nghiệt… chủng do Thục phi và tên súc sinh kia sinh ra!"
Chữ cuối cùng còn chưa dứt, giọng hắn bỗng nghẹn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-186-chan-tuong.html.]
Hắn không thể tin nổi khi nhìn thấy lưỡi đao vấy má-u của Thẩm An An vẽ lên một đường vòng cung trong không trung, má-u tươi b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Hắn siết chặt cổ mình, ngã gục xuống đất.
Tào Tri phủ đã ch-ết.
Thẩm An An đứng trước th-i th-ể hắn, rất lâu không hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng.
"Thẩm An An."
Lý Hoài Ngôn lo lắng lên tiếng: "Nàng đừng tin hắn, Thục phi không phải loại người như vậy. Đây có thể chỉ là kế hoãn binh để kéo dài thời gian."
Lý Hoài Ngôn biết rõ, với Thẩm An An, Thẩm lão phu nhân có ý nghĩa như thế nào.
Kể cả chuyện nàng lấy Tiêu Uyên, cũng là vì muốn tìm một câu trả lời cho cái ch-ết của tổ mẫu.
Nàng không đáp, vẫn đứng lặng lẽ, ánh mắt trầm lắng nhìn th-i th-ể Tào Tri phủ.
Gió lạnh rít gào, càng lúc càng thấu xương. Hơi má-u tanh xộc thẳng vào mũi khiến người ta khó chịu.
Cuối cùng, Thẩm An An buông thanh đao trong tay, dặn dò Khánh Phong: "Sáng sớm mai, truyền tin ra ngoài, nói rằng phủ nha Thiên Thủy Thành bị thổ phỉ tấn công, không một ai sống sót."
Nàng bước ra khỏi phủ nha giữa màn đêm, không nói thêm bất cứ lời nào, bóng lưng đơn độc lạnh lẽo.
Khánh Phong ở lại thu dọn tàn cuộc. Khi Lý Hoài Ngôn tìm được Thẩm An An, nàng đang ngồi thẫn thờ trong sân viện nhà Thân gia.
Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải an ủi ra sao.
"Nàng đã biết hắn cùng Hoàng đế cấu kết với nhau, vậy cũng biết lời hắn nói không thể tin được."
"Cho nên ta gi-ết hắn."
Giọng nói của Thẩm An An nhẹ đến mức gần như tan vào trong gió.
Mà chân tướng sự việc, cũng theo cái ch-ết của Tào Bồi, hoàn toàn bị vùi lấp. Nàng không còn bất cứ cơ hội nào để báo thù cho tổ mẫu nữa.
Thực ra, điều nàng muốn chỉ là phơi bày tội lỗi của Hoàng đế ra thiên hạ, coi như cho tổ mẫu một câu trả lời.
Nhưng khi Tào Bồi nói ra sự thật, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng lại là chôn vùi bí mật này mãi mãi trong đêm nay, không để bất kỳ ai biết được.
Bởi vì nếu bí mật này truyền ra, Tiêu Uyên sẽ chịu đả kích trí mạng. Chứ đừng nói đến tranh đoạt ngai vàng, ngay cả bảo toàn tính mạng cũng vô cùng khó khăn.
Từ lúc nào, hắn lại một lần nữa len lỏi vào tim nàng, có thể ảnh hưởng đến quyết định của nàng như vậy?
Thẩm An An đưa tay che nửa khuôn mặt, bờ vai khẽ run.
Hơn trăm mạng người, cứ như vậy mất đi dưới tay nàng. Màu má-u chói mắt, như những cặp mắt đỏ ngầu đang chăm chăm nhìn nàng không rời.
"Ta chính là một đao phủ, chẳng khác gì kẻ trên đại điện Phụng Thiên kia."
"Không." - Lý Hoài Ngôn khẽ lắc đầu.
"Là bọn chúng ra tay trước, là Hoàng đế ép Tứ Hoàng Tử đến đường cùng. Nếu đêm nay nàng không gi-ết bọn chúng, thì sau khi trở về kinh thành, những bộ xương chất đầy sẽ là của phủ Tứ Hoàng Tử, là của Thẩm phủ, là của tất cả những người thân thiết với nàng."
"Còn có Tiêu Uyên nữa!!"
Từ xưa đến nay, con đường tranh quyền đoạt vị luôn là một trận chiến sinh tử, hoặc là ngươi ch-ết, hoặc là ta vong.
"Sự quyết đoán của nàng đã cứu rất nhiều mạng người, không chỉ dừng lại ở con số trăm."
Thẩm An An mở mắt qua kẽ tay, bóng đêm đen kịt như được vẽ nên trong đáy mắt nàng, đặc quánh tựa như mực tàu.
"Ngươi nói đúng. Hoàng đế sớm đã sắp đặt mọi chuyện. Lần này, dù ta không đến, cũng sẽ có kẻ khác thay thế. Khi đó, chúng ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt."
Nàng đến, ít nhất cũng có thể bóp ch-ết mầm mống của âm mưu này ngay tại đây.
…
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Khi Hoàng đế nhận được tin tức vào tối ngày hôm sau. Ông ta ngẩng đầu từ chồng tấu chương chất cao như núi, nhận lấy phong thư từ tay thái giám tổng quản.
Khi nhìn thấy nội dung trong thư, con ngươi ông ta chậm rãi co lại: "Tào Bồi ch-ết rồi sao?"
"Đúng vậy."
Người áo đen quỳ dưới long án đáp: "Không chỉ có Tào Bồi đại nhân, mà còn cả Lý Tri huyện của Thiên Thủy Thành, cùng hơn một trăm quan binh, tất cả đều bị đồ sát trong một đêm."
"Sao có thể?"
Hoàng đế phẫn nộ: "Kẻ nào lá gan lớn đến vậy, dám sát hại mệnh quan triều đình?"
"Tin đồn nói là do thổ phỉ gây ra. Hiện tại cả Thiên Thủy Thành đều đã lan truyền như vậy."
"Nói bậy!"
Hoàng đế đập mạnh xuống long án, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
"Ngươi lui xuống trước đi."
Người áo đen dập đầu, rồi nhanh chóng lui ra khỏi Ngự Thư Phòng. Thái giám tổng quản lập tức rót một chén trà dâng lên: "Hoàng Thượng bớt giận."
Nhưng chén trà chưa kịp đặt lên bàn đã bị hoàng đế vung tay áo hất đổ xuống đất. Âm thanh mảnh sứ vỡ vụn chói tai vang lên khắp phòng.
"Trẫm đã quá xem thường con nha đầu đó rồi, lá gan của nó, quả thực không nhỏ!"
Một cung nữ bước vào định thu dọn mảnh vỡ, nhưng thái giám tổng quản lập tức khoát tay, ra hiệu cho nàng ta lui xuống.
"Hà ý của Hoàng Thượng là... vụ thảm sát phủ nha là do Tứ Hoàng Tử phi gây ra?"
Hoàng đế cười lạnh: "Ngoài nó ra, còn có thể là ai?"
Tào Bồi đã âm thầm chờ đợi từ lâu, chỉ cần gán cho Tiêu Uyên một tội danh, sau đó áp giải Thẩm An An về kinh, triều đình sẽ lập tức ổn định. Khi Diệp nhi quay về, lập tức có thể sắc phong Thái Tử.
Nhưng giờ thì sao? Hắn đã ch-ết.
Gi-ết quan lại triều đình, thảm sát hơn trăm nhân mạng... Nữ nhân đó, đúng là to gan lớn mật!
Thái giám tổng quản cau mày, có chút do dự rồi nói: "Không phải ai cũng nói, Tứ Hoàng Tử phi lấy Tứ Hoàng Tử là để báo thù sao? Hoàng Thượng cũng đã đem chân tướng bày ra trước mặt nàng rồi."