Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 188: Mất Tích.
Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:55:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chủ tử, trong cung có biến động."
Khánh An đẩy cửa thư phòng, bẩm báo.
"Hoàng Thượng đã bí mật phái vài đội người rời kinh, hướng về phía nam. Thuộc hạ đã cho người chặn lại một phần, nhưng vẫn có vài chục người thoát ra khỏi thành."
Dưới ánh nến leo lét, Tiêu Uyên ngước lên từ án thư, đôi mắt đen lạnh lẽo không chút cảm xúc.
"Trong cung có phản ứng gì không?"
"Tạm thời... chưa có động tĩnh gì, có lẽ Hoàng Thượng vẫn chưa nhận được tin."
"Ừm."
Tiêu Uyên khẽ đáp, rồi ra lệnh: "Truyền tin cho Tề Cẩm Bình, bảo ông ta lập tức đến Thiên Thủy Thành, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Vương phi."
Khánh An nhận lệnh rồi lui ra, vừa vặn lướt qua người quản gia đang vội vã bước vào.
"Chủ tử!"
"Nói."
"Nô tài đến phủ Vĩnh Ninh hầu để đưa sính lễ, nghe nói... Hoa Sinh Quận Chúa đã mất tích, không thấy tung tích đâu cả!"
"Mất tích? Nghĩa là sao?"
Quản gia lắc đầu, bản thân ông cũng không rõ. Hôn lễ đã cận kề, vậy mà tân nương lại biến mất.
Tiêu Uyên gấp lại tấu chương, đứng dậy rời đi.
Phủ Vĩnh Ninh hầu rối loạn cả lên, bọn hạ nhân đi lại vội vàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ai nấy đều vô cùng cẩn trọng.
"Người đâu?"
Lăng Thần Dật đứng giữa đại sảnh, ánh mắt sắc bén quét qua đám thị vệ vừa trở về.
"Vẫn... chưa tìm thấy Quận Chúa."
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi tìm!"
"Sao lại thế này?"
Trưởng Công Chúa mắt đỏ hoe, lo lắng nói: "Hoa Sinh trước nay rất nghe lời, sao đột nhiên lại bỏ đi? Dật Nhi, con nói xem, có phải nó đã gặp chuyện gì rồi không?"
"Không lẽ... bị ai đó bắ-t có-c?"
"Chắc là không đâu."
Lăng Thần Dật cau mày, lắc đầu: "Phủ Vĩnh Ninh hầu canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài khó mà lẻn vào. Nếu thật sự bị bắ-t có-c, chắc chắn sẽ để lại dấu vết."
Hơn nữa, theo lời tỳ nữ của Hoa Sinh, nàng rõ ràng là tự mình rời đi.
"Tại sao chứ?"
Trưởng Công Chúa không thể hiểu nổi: "Nếu con bé không hài lòng với hôn sự, nó có thể nói với ta mà, tại sao lại lặng lẽ bỏ đi như vậy?"
Sắc mặt Lăng Thần Dật trông khó coi.
Hắn đã nhiều lần hỏi rõ ý Hoa Sinh, nàng chưa từng nói có người trong lòng. Vậy mà bây giờ đột nhiên mất tích, quả thực khiến người ta bất ngờ.
"Người rời đi lúc nào?"
Giọng nói trầm thấp vang lên cùng với bóng dáng Tiêu Uyên bước vào phòng.
Trưởng Công Chúa nhìn thấy hắn, liền như tìm được chỗ dựa: "Uyên nhi!"
"Cô mẫu đừng lo, Hoa Sinh chỉ là một cô nương, nếu thực sự là tự mình rời đi, muốn đuổi theo cũng không khó."
"Hẳn là rời đi từ sáng sớm nay. Đêm qua, nha hoàn vẫn còn canh chừng muội ấy, ai ngờ sáng nay vào phòng thì đã không thấy đâu nữa." - Lăng Thần Dật nói.
"Đã kiểm tra trong phòng chưa? Có dấu vết nào cho thấy có người lẻn vào không?"
"Không có."
"Nếu là vì hôn sự, có lẽ muội ấy sẽ không ở lại trong thành. Chúng ta chia nhau ra, truy đuổi theo hai hướng ra ngoài thành, chắc chắn có thể đuổi kịp."
Lăng Thần Dật gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."
Nhưng đường ra khỏi thành có hai hướng, một mình hắn quả thực không thể phân thân.
"Đúng rồi, nô tỳ chợt nhớ ra một chuyện!" - Tỳ nữ đang quỳ dưới đất bỗng lên tiếng.
"Vài ngày trước, khi Tứ Hoàng Tử phi rời kinh, Quận Chúa tỏ ra rất ngưỡng mộ. Người còn nói nếu có thể, trước khi thành thân cũng muốn đi đây đi đó một chuyến, được chiêm ngưỡng cảnh sắc biên cương thì dù có ch-ết cũng không hối tiếc."
Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên liếc nhìn nhau, lập tức lao nhanh ra ngoài.
Hai người cưỡi ngựa phi ra khỏi thành, rồi chia nhau đi về hai hướng Đông và Tây để truy tìm.
Cùng lúc đó, tại một quán trà nhỏ ngoài thành, một thư sinh gầy gò ngồi thu mình ở một góc khuất, lặng lẽ nghỉ chân.
Nàng thỉnh thoảng lại len lén đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Tiểu huynh đệ định đi đâu vậy?"
"Này, nói chuyện với ngươi đó!"
Vai bị vỗ nhẹ, Hoa Sinh giật b.ắ.n mình, vội hoàn hồn.
Khuôn mặt thanh tú, trắng nõn của nàng khiến tên đại hán vừa bắt chuyện không khỏi sững sờ.
"Một nam nhân mà lại có gương mặt mềm mại như nữ nhân vậy."
"Ồ? Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
"Không thì sao? Chẳng lẽ ta đang nói chuyện với ma chắc?"
Đại hán ực một hớp trà lớn, hỏi tiếp: "Ngươi định đi đâu vậy?"
"Ta... ta..."
Đi đâu ư? Nàng cũng không biết, nhưng nếu cứ thế mà chấp nhận số phận, nàng không cam lòng.
Chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng đáp: "Ta đến Giang Nam, Thiên Thủy Thành tìm một người bạn."
"Thiên Thủy Thành?"
Đại hán đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn thân hình nhỏ bé, chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, liền lắc đầu: "Ngươi nói đùa à? Dáng vẻ này, đừng nói Thiên Thủy Thành, ngay cả đến Lãng Duyệt Hồ cách trăm dặm, ngươi có đi nổi không?"
Hoa Sinh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-188-mat-tich.html.]
Vì sợ mẫu thân và đại ca phát hiện, nàng không dám ngồi xe ngựa, chỉ có thể đi bộ.
"Vậy thì…"
Đại hán chỉ tay ra phía ngoài quán trà: "Nhìn bộ dạng của ngươi cũng không giống kẻ không có tiền mà không đi nổi xe. Trên xe ta còn một chỗ trống, có thể cho ngươi quá giang một đoạn, ngươi có đi không?"
Hoa Sinh nhìn theo hướng tay hắn chỉ, trông thấy chiếc xe mà hắn nhắc đến.
Một con lừ-a nhỏ, có lẽ vẫn còn non, gầy yếu trơ cả xương sườn. Cỗ xe thì cũ kỹ, nát đến mức đầy lỗ hổng, nhìn thôi cũng thấy có thể rơi người xuống bất cứ lúc nào. Đừng nói là ngồi, đến cả tìm chỗ đặt chân cũng khó vì quá bẩn thỉu.
"Thôi... ta không đi nữa đâu." - Hoa Sinh ngượng ngùng từ chối.
"Chậc, ngươi khinh thường xe ta à? Ta nói cho ngươi biết, con lừ-a của ta chạy nhanh lắm đấy! Hơn nữa, giá ta thu còn rẻ, không như xe ngựa xa hoa kia, chẳng phải ngươi không ngồi nổi sao?"
"..."
Hoa Sinh cúi đầu, im lặng uống nốt chén trà, rồi x-ách tay nải định tiếp tục lên đường.
"Này, công tử mặt trắng, ngươi thật sự không đi à? Ta giảm giá cho ngươi nữa đấy! Dù sao cũng chạy một chuyến, có thêm chút bạc cũng tốt mà."
"Không... không cần đâu."
"Thôi được rồi."
Đại hán lộ rõ vẻ thất vọng. Tuy trông có vẻ thô lỗ, nhưng hắn không phải kẻ xấu, thấy Hoa Sinh không muốn đi thì cũng không ép, liền quay sang hỏi han những khách khác trong quán trà.
Hoa Sinh siết c.h.ặ.t t.a.y nải, vừa bước ra cửa thì bất chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến. Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, quay đầu chạy ngay vào quán.
Đại hán đang mải giới thiệu xe lừ-a của mình với người khác, Hoa Sinh lao đến, nắm chặt lấy tay áo hắn.
"Không phải ngươi đang tìm khách sao? Bây giờ đi ngay được chứ?"
Đại hán ngớ người: "Đi... đi chứ."
"Vậy đi ngay đi! Tiền ta sẽ trả sau."
Thấy nàng vội vã, đại hán cũng không chần chừ, cuối cùng cũng có khách nên hắn liền đứng dậy: "Được! Lên xe!"
Hắn trải đầy rơm trên xe, quay sang bảo Hoa Sinh: "Đến chỗ tiếp theo, ta còn đón thêm khách đấy nhé."
"Biết rồi."
Tiếng vó ngựa đột ngột dừng lại ngay sau lưng. Hoa Sinh liếc mắt nhìn thoáng qua, lập tức căng thẳng thu ánh mắt về.
"Mau đi thôi!"
"Được!" - Đại hán vung roi, thúc lừ-a kéo xe chậm rãi lăn bánh.
Lăng Thần Dật quét ánh mắt sắc bén qua từng gương mặt trong quán trà, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc mà hắn đang tìm kiếm.
"Mới có mấy canh giờ, muội ấy có thể đi xa đến vậy sao?"
Hắn nhảy xuống ngựa, rút bạc đưa cho chủ quán để hỏi thăm. Chủ quán bận rộn tiếp khách, chỉ tranh thủ liếc qua bức họa một cái, một cô nương xinh đẹp, quý khí bức người.
"Chưa thấy qua. Tiệm trà nhỏ của ta chỉ tiếp khách qua đường, một vị cô nương cao quý như vậy sao có thể đến chỗ đơn sơ này chứ?"
Lăng Thần Dật cau mày, thu lại bức họa rồi nhanh chóng lên ngựa đuổi theo.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đến Thiên Thủy Thành tìm việc làm à?"
"Ừm."
Hoa Sinh cố gắng rúc sâu hơn vào đống rơm, hời hợt đáp lại câu hỏi của đại hán.
"Vậy ở Thiên Thủy Thành có việc gì tốt không? Nếu có thì giới thiệu cho ta với!"
Hoa Sinh thuận miệng nói: "Có chứ! Nếu ngươi muốn làm, ta có thể giúp ngươi sắp xếp. Đảm bảo một tháng kiếm được tám, mười lượng bạc, chắc chắn còn hơn kéo xe lừ-a nhiều."
"Tám... mười lượng bạc?"
Đại hán tròn mắt quay lại nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không phải đang khoác lác đấy chứ?"
Tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất tạo nên từng cơn chấn động, Hoa Sinh mặt mày tái nhợt, vội vàng xoay người lại, đưa lưng về phía đoàn kỵ mã đang lao tới, cố gắng vờ như không có chuyện gì, tiếp tục khoác lác với đại hán.
"Sao có thể chứ? Nhà ta làm ăn buôn bán ở đó, có hẳn mấy cửa tiệm lận! Nếu ngươi đến, ta trả ngươi mười lượng bạc mỗi tháng, làm chưởng quầy cho ta luôn!"
Đại hán bán tín bán nghi nhìn nàng: "Ngươi chắc chắn không nói dối chứ?"
"Tất nhiên! Ngươi xem ta ăn mặc thế này, có chỗ nào giống kẻ nghèo rớt mồng tơi không?"
Đại hán quan sát nàng từ đầu đến chân, gật gù: "Được! Đúng lúc ta cũng định xuôi về Giang Nam, vậy thì theo ngươi xem thử thật giả ra sao. Nếu đúng như lời ngươi nói, từ nay về sau ta sẽ là huynh đệ của ngươi, ngươi bảo gì ta cũng làm!"
Hoa Sinh nặn ra một nụ cười méo mó, chỉ khi thấy con ngựa phi vút qua bên cạnh mà không dừng lại, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Đại hán nhìn nàng đầy khó hiểu: "Ngồi vào giữa đi, ta biết xe này không vững lắm, nhưng chở một tiểu tử trắng trẻo như ngươi thì chẳng thành vấn đề đâu!"
Hoa Sinh dịch người vào trong, lúc này mới phát hiện chân mình đã tê cứng từ bao giờ, run rẩy không ngừng.
Đại hán vừa đánh xe vừa trò chuyện rôm rả, còn Hoa Sinh, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, đầu óc mới dần tỉnh táo trở lại. Lúc này nàng mới bắt đầu quan sát kỹ đại hán kia, nói là vạm vỡ cao lớn, nhưng thực ra chỉ là so với thân hình nhỏ nhắn của nàng mà thôi.
Thực ra, hắn và Lăng Thần Dật hay Lý Hoài Ngôn cũng không khác biệt là bao về vóc dáng, chỉ là chất giọng trầm khàn đã khiến hắn trông có vẻ thô kệch hơn vài phần.
Lúc nãy vì gấp gáp mà nàng vội vàng leo lên xe, giờ đây, Hoa Sinh mới bắt đầu cảnh giác.
"À, đúng rồi, nhà ngươi đã kinh doanh buôn bán, vậy chắc chắn có thông hành lệnh đi đường rồi phải không?"
"Có chứ! Sao? Ngươi không có à?"
Ánh mắt đại hán lóe lên một tia khác thường, hắn đáp: "Nhà ta nghèo, để trốn thuế má nên không đăng ký với quan phủ, vậy nên ta là dân không có hộ tịch, không có giấy thông hành."
"Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi thiệt đâu, ta không lấy tiền xe của ngươi là được mà!"
Dân không hộ tịch? Nghe đến đây, tóc gáy Hoa Sinh gần như dựng đứng lên.
Người không có hộ tịch chỉ có một số trường hợp, hoặc là như lời hắn nói, trốn thuế mà không khai báo với quan phủ, hoặc là kẻ phạm tội bị truy nã, hay còn tệ hơn, một kẻ có thân phận bất minh!
Nàng rốt cuộc đã leo lên cái xe quỷ quái gì đây?
Nghĩ đến đây, Hoa Sinh thầm tính toán, đợi đến trạm dừng chân tiếp theo, nàng phải tìm cách trốn đi. Dù nàng từ nhỏ sống trong khuê phòng, nhưng cũng hiểu rõ lòng người hiểm ác đến mức nào.
…
Trời đã tối hẳn, Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên trở về tay không, cả phủ Vĩnh Ninh Hầu chìm trong bầu không khí trầm mặc nặng nề.
Trường Công Chúa ôm ng-ực, nghẹn ngào khóc: "Đứa nhỏ này, sao lại khiến người ta lo lắng đến vậy chứ? Con nói xem, rốt cuộc nó có thể chạy đi đâu?"
"Chỉ trong nửa ngày, dù có rời khỏi thành, cũng không thể đi xa đến thế… Chẳng lẽ…" - Lăng Thần Dật không khỏi nghĩ đến khả năng xấu nhất.
"Không đâu!"
Tiêu Uyên lạnh giọng cắt ngang: "Nếu bị bắ-t có-c, đối phương chắc chắn có mục đích, e là đã sớm gửi tin tới đòi điều kiện với chúng ta rồi!"