Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 19: Đi Dạo Phố

Cập nhật lúc: 2025-06-21 22:36:11
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"À đúng , hôm nay con tiếp xúc với mấy cô nương đó, ai khiến con thích, hoặc cảm thấy tệ ?" - Thẩm phu nhân đột nhiên hỏi.

Thẩm An An suy nghĩ một lát, đáp: "Có một , là Nhị cô nương của Đoan gia. Nhân phẩm tệ, chỉ là do dự, quá lương thiện."

Đoan Oánh Oánh là một , nhưng sự lương thiện của nàng quá mềm yếu, thiếu sự sắc sảo, dễ làm tổn thương chính .

"Người của Đoan gia ."

Thẩm phu nhân mím môi, thêm gì nữa.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng cổng Thẩm phủ. Thẩm An An đỡ Thẩm phu nhân xuống xe, cùng trở về viện.

"Mẫu , An An."

Một giọng sảng khoái vang lên từ hành lang nhỏ.

Hai đầu , đồng thời cau mày: "Đại ca, vết thương của còn khỏi hẳn, dậy ?"

Thẩm Trường Hách nhẹ: "Một nam nhân như , chút thương tích nhỏ , lành cả . Trong cấm vệ quân bận rộn, chẳng lẽ cứ mãi ở nhà ?"

Thẩm phu nhân quen với điều , dù Thẩm Trường Hách cũng là một võ tướng, việc thương khó mà tránh khỏi.

Trong tay cầm một gói giấy dầu, liếc Thẩm phu nhân, Thẩm An An, vẻ lưỡng lự.

Thẩm phu nhân liếc mắt , hỏi: "Cầm gì trong tay ?"

"…Là bánh trái của tiệm Vương Ký, về, nghĩ mua chút ít để nếm thử."

Thẩm Trường Hách chút ngượng ngùng, quên mất mẫu , lẽ nên mua hai phần.

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

Thẩm phu nhân liếc một cái, : "Bây giờ An An về, con liền quên cả mẫu ."

"Không , , con... con quên mất."

Thẩm Trường Hách vô cùng lúng túng, vội : "Ngày mai con nhất định mua cho mẫu ."

Thẩm phu nhân khẽ cong khóe môi: "Thôi , hai đứa cứ trò chuyện , mệt, về viện nghỉ đây."

"Vâng."

Hai đồng thanh cúi chào.

Đợi Thẩm phu nhân xa, Thẩm Trường Hách mới đưa gói giấy cho Thẩm An An: "Muội thử xem, các cô nương nhà bằng hữu của đều thích. Nếu thích, ngày nào cũng mua cho."

"Đa tạ đại ca."

Thẩm An An mỉm , đôi mắt cong lên như vầng trăng.

Hai cùng dọc hành lang.

Thẩm Trường Hách : "Vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, kinh thành sẽ pháo hoa và đèn hoa, náo nhiệt. Khi đó, đại ca dẫn chơi."

"Vâng ạ."

Thẩm An An vui vẻ đồng ý.

Tại ngã rẽ, hai chia tay, mỗi về viện của .

Tại Hải Đường Viên, Thẩm An An gương đồng, để Mặc Hương và Mặc Nhiễm tháo tóc và tẩy trang cho nàng.

Mang đồ trang sức cả ngày khiến cổ nàng mỏi. Mặc Hương giúp nàng y phục thường ngày và đỡ nàng lên ghế mềm, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Sắp đến Trung Thu . Mọi năm nàng đều cùng tổ mẫu đón lễ, năm nay sẽ thế nào, liệu nhớ đến nàng .

Chắc chắn là nhớ, nhưng lão thái thái cứng miệng bướng bỉnh, chắc chắn chịu thừa nhận.

"Những bộ y phục phu nhân gửi tới đều làm từ gấm thượng hạng, bộ màu hồng phấn cũng , đến tiệc tối Trung Thu mặc là hợp nhất."

Mặc Nhiễm sắp xếp tủ áo .

Lúc Thẩm An An mới chợt nhớ , còn tiệc tối Trung Thu, nàng cần chuẩn quà cho .

Nàng thứ gì đặc biệt, hơn là tiết kiệm thời gian và công sức. Dù bạc Tiêu Uyên đưa tới vẫn đang yên trong rương.

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

với tổ mẫu, nàng nhất định để tâm nhiều hơn.

Những ngày phát cháo sắp kết thúc, gạo và bột mì cũng đủ. Tuy nhiên, Đoan gia và Trần gia kéo dài thêm thời gian. Thẩm quản gia tới hỏi ý kiến của nàng, Thẩm An An bảo ông cứ cho về phủ.

Giờ thì cho dù gom góp cũng đủ gạo và bột mì cho hai ngày nữa. Hà tất cố vẻ giàu . Đoan gia và Trần gia tạo danh tiếng , cứ để họ làm. Dù cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Việc phát cháo kết thúc, cuộc sống của Thẩm An An càng trở nên nhàn nhã hơn. Chỉ là mỗi ngày, khi hết việc, Thẩm Trường Hách đều ghé qua Hải Đường Viên một lát và mang đến cho nàng những món ăn khác .

Thẩm An An cách làm vui lòng khác, mỗi đều tiếc lời khen ngợi.

"Ca ca, mấy ngày nữa là Trung Thu , chọn một món quà cho tổ mẫu, thời gian cùng ?"

Thẩm Trường Hách suy nghĩ một chút đáp: "Ngày nhé, hôm đó nghỉ."

"Được ạ."

Tiễn Thẩm Trường Hách xong, Thẩm An An một bức thư gửi cho tổ mẫu.

Nếu thể, nàng đón tổ mẫu đến ở bên cạnh . Chỉ tiếc rằng kinh thành đối với tổ mẫu là nơi chất chứa nhiều nỗi buồn, .

Thẩm An An chợt nghĩ, nếu nàng thể gả đến Giang Nam, lẽ sẽ luôn ở bên tổ mẫu. Dù phụ mẫu trưởng chăm sóc, tổ mẫu chỉ một nàng.

Còn bảy ngày nữa là đến Trung Thu, cả phủ bắt đầu bận rộn. Ngay cả cây hải đường trong viện của Thẩm An An cũng treo đầy đèn lồng đỏ, khắp nơi đều một màu rực rỡ.

Thẩm An An nhàn nhã trong phòng vài ngày, thì rắc rối tìm đến cửa.

"Cô nương."

Ma ma bên cạnh Thẩm phu nhân xuất hiện với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Ngọc cô cô bên cạnh Quý phi đến , rằng Quý phi nương nương rảnh rỗi triệu cô nương cung trò chuyện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-19-di-dao-pho.html.]

Nghe đến cái tên Thẩm Quý phi, Thẩm An An thấy đau đầu. Nàng khâm phục sự kiên trì của vị Quý phi : "Bà ?"

"Ở trong viện của phu nhân."

Ma ma hạ giọng nhỏ: "Phu nhân bảo, nếu cô nương thì cứ giả bệnh từ chối, bên phía Quý phi để phu nhân giải quyết."

"Không cần ."

Thẩm An An gấp cuốn sách , dậy: "Đã đến thì cứ gặp một ."

"Mặc Hương, y phục, trang điểm cho ."

Mặc Hương vội vàng tiến lên giúp nàng y phục, búi tóc, còn ma ma thì lui ngoài chờ.

Sau một khắc, Thẩm An An chỉnh trang xong, bước ngoài, đến viện của Thẩm phu nhân.

Trên đường , ma ma nhắc nhở: "Phu nhân , Quý phi nương nương đột nhiên triệu cô nương cung, lẽ là chuyện yến hội ngắm hoa cúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu. Phần lớn khả năng là vì chuyện hôn sự của cô nương. Nếu nương nương hỏi, cô nương chỉ cần quyết định , bảo nương nương tìm lão gia và phu nhân là ."

Thẩm An An khẽ gật đầu.

Nghĩ đến nữ nhân giam trong cung sâu, mà tin tức vẫn linh thông đến lạ. Mới mấy ngày mẫu nàng đang lo liệu chuyện hôn sự cho nàng.

Suy nghĩ miên man một lúc, nàng đến viện của Thẩm phu nhân. Các nha cúi chào, vén rèm châu mời nàng .

Trong phòng, Thẩm phu nhân đang trò chuyện cùng Ngọc cô cô.

ở vị trí , dáng vẻ đầy uy nghi của một phu nhân quyền quý. Cũng thôi, cửa tướng phủ còn quan thất phẩm, huống chi là từng bước từ cung đình.

"An An đến ."

Thẩm phu nhân mỉm , vẫy tay gọi nàng.

"Mẫu ."

Thẩm An An cúi chào bước đến bên cạnh Thẩm phu nhân.

Ngọc cô cô trông vẻ mấy vui.

ngay cả Thẩm phu nhân cũng nể mặt bà vài phần, nhưng Thẩm An An buồn chào hỏi lấy một lời.

Tuy , qua tiếp xúc , Ngọc cô cô nàng dễ đối phó, nên cũng dám tỏ thái độ quá lố.

"Biểu cô nương."

"Ừm."

Lúc Thẩm An An mới sang Ngọc cô cô, mỉm gật đầu một cách đúng mực.

"Ngọc cô cô dạo nhàn nhã thật, cứ cách vài ngày đến phủ Thẩm. Hoàng thượng ? Dẫu nương nương cũng là hậu phi, thiết với nhà đẻ quá e là , cẩn thận kẻo khiến Hoàng thượng vui đấy."

"…"

Sắc mặt Ngọc cô cô thoáng cứng đờ.

Một lúc , bà mới gượng : "Hoàng thượng sủng ái nương nương, chắc chắn sẽ trách phạt."

"Ừm."

Thẩm An An gật đầu, giọng điệu như đồng tình: "Được sủng ái là chuyện . , tổ mẫu luôn dạy dỗ rằng dựa sự sủng ái mà sinh kiêu. Nếu tổ mẫu còn ở đây, chắc chắn cũng sẽ dạy dỗ cô mẫu như ."

Lời , dường như nàng đang tỏ vẻ bất mãn với Thẩm lão phu nhân. ai trong phòng cũng hiểu ẩn ý thật sự của nàng.

Chỉ là, nàng đem danh nghĩa Thẩm lão phu nhân làm lá chắn, nên dù Ngọc cô cô khó chịu cũng dám gì thêm.

"Mẫu ."

Thẩm An An đột nhiên đẩy nhẹ Thẩm phu nhân, chỉ tay ngoài sân: "Những cây mẫu đơn của tàn hết ."

Thẩm phu nhân sững vì cách năng bất ngờ của nàng, đó gật đầu: "Bây giờ là cuối thu , còn là mùa của nó nữa."

“Vâng."

Thẩm An An gật đầu mạnh, vẻ mặt như chút tiếc nuối: " hoa cúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu đang nở rộ."

...

Chẳng riêng gì Thẩm phu nhân và Ngọc cô cô, ngay cả Mặc Hương cũng hiểu rõ ẩn ý.

Cô nương đang dùng hoa để ám chỉ , ngụ ý rằng sự sủng ái của Hoàng thượng giống như thời tiết, ngắn ngủi, chóng tàn.

Tay Ngọc cô cô cầm chén bắt đầu run rẩy.

biểu cô nương miệng lưỡi sắc bén, nhưng ngờ dám lớn mật đến mức , chuyện gì cũng dám .

Bà lạnh mặt, ánh mắt đầy ý cảnh cáo, nhưng kịp mở miệng thì Thẩm phu nhân lên tiếng , liếc nữ nhi và nhẹ nhàng trách mắng: "Trước mặt Ngọc cô cô mà con lớn nhỏ gì cả, tổ mẫu chiều hư, càng ngày càng quy củ."

Thẩm An An lè lưỡi, : "Con chỉ là cảm thán thôi mà, mẫu nghĩ thế."

Thẩm phu nhân bất lực, lườm nàng một cái sang Ngọc cô cô, giải thích: "Đứa nhỏ lão phu nhân cưng chiều đến mức gì về quy củ vòng vo ở kinh thành cả."

Trong nhà nếu Hoàng phi hoặc quan chức cao cấp, những lời may mắn như đều cấm , đó là một quy tắc ngầm.

Ngọc cô cô khẽ cong khóe môi, thầm nghĩ, biểu cô nương nào , rõ ràng là cố ý.

khi ngước lên, bắt gặp nụ ngây thơ vô tội của Thẩm An An, bà chẳng thể bắt bẻ gì: "Phu nhân quá , biểu cô nương thẳng thắn và đơn thuần, đó cũng là điều đáng quý."

Thẩm phu nhân mỉm : "Ngọc cô cô nãy rằng Quý phi nương nương triệu An An cung ở vài ngày ?"

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

Ngọc cô cô mím môi, chẳng gật đầu vì thích đối mặt với Thẩm An An, nhưng nghĩ đến lời dặn của Quý phi, bà đành gượng gạo, gật đầu: " , Quý phi nương nương mỗi gặp biểu cô nương đều yêu mến, ngày nào cũng nhắc đến."

"Thật ? Cô mẫu thực sự yêu thích con ư?" - Thẩm An An nhanh nhảu đón lời.

Thẩm phu nhân thoáng vẻ lo lắng, khẽ nháy mắt hiệu cho nàng, nhưng Thẩm An An làm như thấy, tiếp tục với Ngọc cô cô: "Biểu cô nương và Quý phi nương nương là một nhà, cùng chung dòng m/á/u, nương nương yêu mến biểu cô nương chứ."

Thẩm An An mỉm , đôi môi cong lên: "An An cũng yêu mến cô mẫu, cung bầu bạn cùng cô mẫu vài ngày…"

Ngọc cô cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nàng gây chuyện, thì nàng đổi giọng: "Chỉ là… dạo sợ thời gian."

Sắc mặt Ngọc cô cô dần trầm xuống, bà lạnh lùng đáp: "Biểu cô nương dù là huyết của Quý phi nương nương, nhưng tôn ti trật tự vẫn rõ ràng. Đừng nên trái ý nương nương, vì dù quân thần chi khác vẫn phân định minh bạch." 

Loading...