Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 23: Cái Nhìn Đầu Tiên
Cập nhật lúc: 2025-06-22 03:11:37
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nhanh lên, chúng phủ sẽ ."
Thẩm phu nhân vẫy tay mời trong phủ.
Ở phía bên , Lăng Thần Dật kéo rèm xe lên, chuyện với ngựa một lúc lâu mà thấy đáp , khỏi nhíu mày.
"Tiêu Uyên."
"Ừ?"
Hắn đầu .
"Ta đang với đấy, thiếu chú ý , chuyện gì trong lòng ?"
"..."
Tiêu Uyên mím chặt môi.
Nếu ghét một nữ nhân, mỗi khi thấy nàng là cảm thấy tức giận, liệu đó là chuyện trong lòng ?
Không tại , mỗi khi nghĩ đến nữ nhân , như một con bướm hoa, đang mỉm quyến rũ công tử Mạnh gia, lòng Tiêu Uyên dâng lên cơn giận dữ.
Nàng mắt , chọn những loại đó, chẳng lẽ so với thì còn kém xa ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Uyên đột nhiên nhíu mày, tại so sánh những đó với ?
Cơn bực bội như cỏ dại trong lòng cứ cuồng loạn phát triển, chắc hẳn là vì nàng từ chối nên trong lòng cam tâm, chắc chắn là , liên tục tự với bản .
mà, cái Mạnh gia đó, thật sự , chỉ loại mù như nàng mới để ý, ném mắt phượng cũng sợ chói mắt.
"Tiêu Uyên!"
"Nói , đang đây."
Lăng Thần Dật nên lời, rõ một đoạn , trả lời một chữ, đang ở nữa.
"Ta hỏi , vì Thẩm phu nhân chọn công tử nhà Ngự Sử Trung Thừa ?"
Tiêu Uyên khẽ nâng mí mắt, kéo cương ngựa , làm chậm tốc độ , vẻ như quan tâm hỏi: "Vì ?"
Lăng Thần Dật : "Thẩm Văn là Thái úy, đầu các tướng quân, dù là ngang hàng với Thừa tướng các gia đình tướng quân, thì Hoàng thượng cũng thấy quan hệ . Ngự Sử Trung Thừa tuy là một chức lớn, nhưng cũng nhỏ, trong quan , ảnh hưởng đáng kể, Hoàng thượng sẽ để tâm."
Hắn nở nụ đầy mỉa mai: "Lúc đó, mẫu đưa cho Thẩm phu nhân ít sự lựa chọn, nhưng bà chỉ công tử các quan chức, thể thấy Thẩm gia cố tình giữ một lập trường trung lập."
Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.
Thẩm gia đại diện cho một thế lực nhỏ trong triều, nếu các Hoàng tử khác chính phi, thì chắc chắn sẽ bỏ qua cơ hội kết với Thẩm gia.
"Thẩm Văn đúng là một con cáo già, sinh một nữ nhi đem nuôi dưỡng bao nhiêu năm như , nếu là Quý phi âm thầm giúp đỡ, chắc chắn nàng sẽ bao giờ đưa về."
Ánh mắt Tiêu Uyên sâu thẳm và đen tối, về phía , gì.
"Đáng tiếc, nữ nhân trúng , nếu Quý phi giúp đỡ, thêm đó là Thẩm gia, chẳng sẽ càng mạnh mẽ hơn ?"
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc Lăng Thần Dật trong xe ngựa, khiến khỏi lạnh sống lưng.
"Vì giữ thái độ trung lập, Thẩm Văn tự nhiên sẽ gả nữ nhi cho ."
"Thật ? thấy thái độ của Thẩm cô nương với , giống như là yêu mà thể , chỉ thể bất đắc dĩ thôi."
Ánh mắt đó, phần giống với những cô nương khác, khi quấn quýt với Tiêu Uyên khiến tỏ chán ghét.
Hắn nắm chặt dây cương, tay siết chặt, gân xanh nổi lên, như thể đang bóp cổ Lăng Thần Dật.
Hắn nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng thẳng , khiến Lăng Thần Dật chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn luôn cảm thấy là kẻ nhút nhát như Lý Hoài Ngôn: "Được , , chỉ thuận miệng thôi, ý của là, hôn sự giữa Thẩm gia và Mạnh gia, lẽ sẽ thành chuyện gần như chắc chắn, cũng lúc thể nhân cơ hội để bày tỏ lập trường của Thẩm phủ với Hoàng thượng."
"Ha, nhưng thấy, chắc ."
Tiêu Uyên lạnh, thu hồi ánh mắt đầy lạnh lùng.
Hắn cực kỳ ghét nữ nhân đó, càng để nàng toại nguyện.
Hắn thúc ngựa nhanh một đoạn: "Khánh Phong."
Khánh Phong lập tức kéo cương đuổi theo: "Chủ tử."
"Ngươi cung một chuyến..."
Tiêu Uyên lạnh lùng nhếch mép, thì thầm dặn dò mấy câu.
Khánh Phong ngây một lúc, khi Tiêu Uyên liếc mắt lạnh lùng , lập tức xoay ngựa và nhanh chóng rời .
Lăng Thần Dật cau mày đầu một cái, bóng lưng rộng lớn và mạnh mẽ của Tiêu Uyên, ánh mắt khỏi híp .
——
Thẩm phu nhân dẫn theo Trưởng Công chúa và Mạnh phu nhân phòng tiệc, nha dâng , ba trò chuyện vui vẻ, cứ như thể là những bạn thiết từ lâu.
Mạnh phu nhân gả nam tử cho Thẩm An An, nên tự nhiên luôn khen ngợi Thẩm phu nhân, còn đối với Thẩm An An thì cũng tiếc lời khen ngợi, làm Thẩm An An chút nghi ngờ liệu nàng là tiên nữ mà bà đến.
Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.
" mà nam tử , Thành Nhi cũng xuất sắc, năm nay đỗ trạng nguyên, thành tích khá cao, phu quân , Thành Nhi nhất định sẽ vượt qua cả ông ."
Người khác khen nữ nhi bà , Thẩm phu nhân cũng kém, lập tức đáp , khiến phòng tiệc trở thành nơi hai luân phiên khen .
Thẩm An An hạ mắt, nhấp một ngụm , ánh mắt vô tình quét qua Mạnh Thành đang lén .
"……"
Nàng là thể , nếu thì cứ , lén lút như ?
Thẩm An An đặt chén xuống, đôi mắt hạnh nhẹ nhàng về phía Mạnh Thành, đang cúi đầu giả vờ uống , tránh né, thẳng thắn và tự nhiên.
Nàng cảm thấy hổ, nhưng làm Mạnh Thành căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, tay cầm chén cũng run rẩy.
Sợ làm đổ chén , làm ướt áo, Thẩm An An chỉ thể nhẹ nhàng mắt .
, một nam nhân trưởng thành, e dè như thế, cứ thẳng , nàng hổ .
Thẩm phu nhân và Mạnh phu nhân vẫn đang chuyện rôm rả, đương nhiên để ý đến phía , còn Trưởng Công chúa thì quan sát bộ cảnh , cúi mắt giấu nụ .
Cô nương Thẩm gia , càng càng thấy thích, giả tạo, nghiêm trang mà tự nhiên, thú vị vô cùng.
Thẩm An An đầu, lúc thấy nụ tinh nghịch của Trưởng Công chúa, bỗng nhiên chút ngượng ngùng. Thẩm phu nhân trời, bảo Thẩm An An: "Tiệc còn chờ một lát, Mạnh công tử mới đến, chúng trò chuyện chắc sẽ chán lắm, con đưa dạo trong vườn ."
"Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-23-cai-nhin-dau-tien.html.]
Thẩm An An dậy, chào Trưởng Công chúa và Mạnh phu nhân.
Mạnh Thành vui mừng mặt, vội vàng kìm , dậy chắp tay cảm ơn: "Đa tạ Thẩm phu nhân."
"Ừ, ."
Thẩm phu nhân Mạnh Thành, tạm thời cảm thấy hài lòng.
“Mạnh công tử, mời.”
“Đa tạ Thẩm cô nương.”
Hắn chắp tay hành lễ, phần lúng túng và vội vàng.
Thẩm An An bước , nghĩ thầm liệu tất cả nam nhân đều như , ngoại trừ những như Lý Hoài Ngôn, thì những khác dễ ngượng ngùng, thậm chí còn ngại ngùng hơn cả những thiếu nữ gả .
Nàng khỏi nhớ đến thư sinh , lúc gặp nàng cũng biểu hiện tương tự.
“Thẩm cô nương đang gì ?” - Mạnh Thành vô tình chỉnh tà áo, nhẹ nhàng hỏi.
“Không gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện vui.”
“Có thể chia sẻ cho tại hạ ?”
“……”
Thẩm An An ngẩn , đầu Mạnh Thành.
Mạnh Thành lập tức đỏ mặt, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, chút hối hận vì câu hỏi quá đột ngột: “Ta chỉ hỏi một câu vô ý thôi, Thẩm cô nương nếu thì cần , đừng để trong lòng.”
Thẩm An An lắc đầu, khẽ.
Không nàng thể , mà là sợ làm tổn thương sự ngại ngùng của vị công tử trải đời .
“Nghe Mạnh phu nhân , Mạnh công tử tài văn chương xuất chúng.”
Mạnh Thành chút luống cuống, chuyện trôi chảy: “Không, , chỉ là trạng nguyên thôi, thứ hạng trung bình, cô nương đừng tin lời mẫu .”
Thẩm An An mỉm , thật hiếm tự hạ thấp bản như .
“Mẫu thương nam tử, công tử trong lòng Mạnh phu nhân đương nhiên là hảo, thể là bừa.”
Những nam tử nhà quan thể đỗ đạt trong kỳ thi khoa cử là nhiều, lẽ là nhờ gia đình đỡ đầu, để lấy quan chức, hoặc là sống trong nhung lụa quen, mấy khi chú tâm việc học.
Dù gia đình sức ảnh hưởng, dù học , cũng thể sống một cuộc đời sung sướng, cần vất vả. Có mấy ai con cháu quyền quý chịu khổ cực để học hành?
Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.
“Thẩm cô nương đúng.”
Mạnh Thành cảm thấy tim đập nhanh hơn, như vọt khỏi lồng ngực.
Người thường , thê tử dịu dàng, hiểu lòng , cảm thấy Thẩm cô nương quả thật là một hảo.
Xinh , trang nhã, khéo léo trong giao tiếp, thông minh, trong buổi tiệc hoa cúc còn khiến vị cô nương tài sắc nhất, Đoan tam cô nương, nhường bước, đúng là tài sắc vẹn , quả thực là tuyệt vời.
Mạnh Thành cảm thấy nếu thể lấy Thẩm cô nương, chắc chắn sẽ nâng niu nàng như bảo vật, yêu thương đến mức lấy trong ba năm, năm năm, thậm chí lâu hơn nữa.
Thẩm An An dẫn dạo trong vườn, chẳng mục đích gì, dần dần cảm thấy chán nản.
Thấy nàng tỏ vẻ mấy hứng thú, Mạnh Thành vội vã tìm cách bắt chuyện: “Nghe nàng từ nhỏ lớn lên ở Giang Nam.”
“Ừ.”
Thẩm An An gật đầu: “Lúc ba tuổi theo tổ mẫu đến Giang Nam, nơi đó nhân tài như mây, là vùng đất phồn thịnh, cá tôm nhiều vô kể.”
“Thẩm lão phu nhân đúng là một nữ nhân kỳ lạ.” - Mạnh Thành .
Thẩm gia giàu như , lẽ Thẩm lão phu nhân nên ở tuổi nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống, mà chọn rời , thật là điều kỳ lạ.
“Tổ mẫu thích Giang Nam.”
Dù nàng lý do, nhưng cảm giác như tổ mẫu một tình cảm đặc biệt với nơi đó, như thể gì đó thể quên.
“Ừ, Giang Nam quả thật là một nơi phong cảnh tuyệt vời, đúng là một nơi lý tưởng.”
Cuộc trò chuyện lắng xuống, hai rơi im lặng. Vườn hoa cũng sắp hết một vòng, Thẩm An An : “Tiệc sắp bắt đầu , chúng thôi.”
“Ừ. Được .”
Mạnh Thành rõ ràng chút thất vọng, phần tự trách vì thể hiện .
Trên đường trở về, ngừng tìm kiếm chủ đề để , sợ khí trở nên im lặng.
“Đại công tử.”
Không xa, tiếng hành lễ của một nha vang lên.
Thẩm An An khẽ mỉm , bước nhanh hơn một chút, còn Mạnh Thành thì vẻ hoang mang.
Thẩm Trường Hách bước tới, ngẩng đầu thấy Thẩm An An từ vườn, sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng hơn.
“Đại ca.”
“An An.”
Tuy nhiên, nụ của lập tức ngừng khi thấy vị công tử trẻ tuổi bước nàng.
“Thẩm đại công tử.” - Mạnh Thành chắp tay hành lễ.
Thẩm Trường Hách mím môi, gì.
“Đại ca, đây là công tử nhà Ngự Sử Trung Thừa, cùng với Trưởng Công chúa và Mạnh phu nhân đến phủ làm khách.”
Nghe , Thẩm Trường Hách nhíu mày, nhẹ nhàng đáp một câu.
Thẩm Trường Hách là một tướng quân, tính cách lạnh lùng, gương mặt kiên nghị, khi trông chút uy nghiêm, vì quan hệ với Thẩm An An, nên Mạnh Thành khỏi phần khẩn trương.
“Hôm nay về sớm ?”
“Ngày là Tết Trung Thu, triều đình cho nghỉ vài ngày.”
Thẩm Trường Hách liếc mắt về phía Mạnh Thành.
“Vậy quá, mẫu chuẩn tiệc trong phòng khách, chúng cùng qua một lát.”
“Không cần .”
Thẩm Trường Hách tránh ánh mắt, định vuốt tóc của Thẩm An An, nhưng vì ngoài, làm : “Huynh còn chút việc giải quyết, các .”