Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 34: Sắp Định Hôn
Cập nhật lúc: 2025-06-22 04:42:27
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm An An cúi mắt, ánh rơi tập tấu chương đặt bàn, đôi môi đỏ khẽ mím : "Là tân khoa trạng nguyên năm nay, Trương Nghiệp Dương."
"Sao ?"
Thẩm Trường Hách kinh ngạc , ánh mắt sâu thẳm thoáng chút hoài nghi. Nghĩ đến sự quen thuộc giữa hai , khỏi bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa An An và gã thư sinh .
"Hôm đó đến phủ tìm , tình cờ gặp ở cổng Thùy Hoa, loáng thoáng vài câu."
Thẩm Trường Hách thở phào nhẹ nhõm.
"Gã thư sinh đó gan cũng lớn đấy, đáng tiếc quá non nớt, suy nghĩ đơn thuần, tưởng triều đình đơn giản như trong sách vở."
Thẩm An An khẽ nhếch môi, xuống chiếc ghế đối diện bàn sách: "Đại ca thì nhẹ nhàng, chẳng bằng thẳng là ngu dốt, tự lượng sức ."
"Không là bằng hữu của ? Đại ca thẳng thế, chẳng nể mặt ?"
Thẩm An An trầm mặc, ánh mắt tối .
Thẩm Trường Hách liếc nàng, trong mắt ánh lên tia cảm xúc khó lường: "Những kẻ đó thể thẳng tay g/i/ế/t hàng vạn lưu dân mà chút do dự, thì đám thư sinh đối với họ cũng chẳng khác gì cát bụi. Hành động chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
"Họ sẽ kết cục thế nào?"
Thẩm An An lập tức hỏi.
Thẩm Trường Hách ngước mắt nàng một lúc, chậm rãi nhấp một ngụm : "An An dường như để tâm đến bằng hữu nhỉ!?!"
Thẩm An An lặng thinh, cố nén cảm xúc lạ lẫm trong lòng, nửa đùa nửa thật: "Thời buổi , tìm một kẻ ngốc nhưng phẩm hạnh cao quý như dễ. Nếu cứ thế mà c/h/ế/t , e là sẽ khiến tiếc nuối."
Thẩm Trường Hách đặt chén xuống, ngón tay khẽ gõ lên tấu chương, trả lời câu hỏi đó của nàng: "Xét tình thế hiện tại, ai thắng ai thua, vẫn thể chắc."
Ánh mắt Thẩm An An thoáng d.a.o động, theo đầu ngón tay của trưởng, nơi đó dường như ghi quê quán của Trương Nghiệp Dương.
"Muội từng bàn chuyện với phụ , ngay cả Tứ Hoàng tử cũng dám dễ dàng nhúng tay, một kẻ thư sinh như liệu thể đổi cục diện ?"
Dù , nhưng nàng cũng hiểu chuyện tất yếu liên quan đến cuộc đấu đá giữa các Hoàng tử. Mỗi vị Hoàng tử trưởng thành đều thế lực riêng, chỉ cần động đến một mắt xích, cả hệ thống đều thể lung lay. Nếu truy xét đến cùng, e rằng một phần ba triều đình cũng khó mà thoát tội.
Hơn nữa, chuyện xảy , Hoàng thượng còn cân nhắc đến thể diện hoàng thất. Nếu đào sâu điều tra, vì làm triều chính rung chuyển, nàng cho rằng Hoàng thượng sẽ chọn cách mắt nhắm mắt mở, duy trì thế cân bằng giữa các Hoàng tử thì hơn.
Thẩm Trường Hách trầm ngâm tấu chương, bỗng khẽ : "Ban đầu cũng nghĩ như . nửa tháng trôi qua, đám thư sinh vẫn bình an vô sự. Có lẽ chuyện đơn giản như tưởng, và vị Trương công tử , e rằng cũng hẳn là kẻ ngay thẳng, chính trực như bề ngoài."
Thẩm An An sững sờ, suy ngẫm giây lát lập tức hiểu hàm ý của đại ca.
"Đại ca đang suy đoán rằng, lưng Trương Nghiệp Dương âm thầm thúc đẩy, chống lưng cho nhóm thư sinh , mục đích là vạch trần hành vi của Nhị Hoàng tử, nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của ?"
Thẩm Trường Hách gật đầu: "Nếu , sợ rằng đám thư sinh đó mất mạng vì đủ loại lý do từ lâu . Dù Hoàng thượng ý định truy xét, nhưng những kẻ làm việc càng chẳng chút kiêng nể gì."
Thẩm An An dường như đoán điều gì đó, sắc mặt trầm xuống: " chẳng Hoàng thượng quyết định điều tra ?"
"Không truy xét nghĩa là can thiệp. Giờ chuyện ầm ĩ đến thế, ít nhiều cũng vài quan viên chịu tội . Mà đám thư sinh , hiện tại vẫn phong chức."
Thẩm An An bất giác nhớ ngày hôm đó, cổng vòng vòm, Trương Nghiệp Dương từng lời nghĩa khí, hào hùng chính trực, khiến nàng nhất thời trầm mặc.
Thẩm Trường Hách nhẹ: "Chuyện cũng bình thường thôi. Dù , tham vọng, khát khao, mới đúng là con . Khổ công đèn sách hơn chục năm trời, nam nhi nào vẫy vùng thiên hạ? Chỉ cần những việc làm trái với lương tâm, thì chút thủ đoạn cũng chẳng đáng trách."
Ngay cả và phụ , thể vững trong triều đình, bảo vệ danh vọng của nhà họ Thẩm, cũng chẳng dám vỗ n.g.ự.c tự xưng đường đường chính chính, từng làm điều gì trái lương tâm.
Thẩm An An khẽ nhếch môi , gương mặt kiều diễm thoáng chút đồng tình: "Đại ca , như thế mới hợp với bản tính con . Nếu một kẻ dục vọng, ham , thì đó mới là điều đáng sợ."
Có mong cầu, tư tâm, nhược điểm, thì mới là một con bằng xương bằng thịt, dễ dàng nắm bắt và kiểm soát hơn. Thiện lương, nhất thiết đồng nghĩa với ngu ngốc.
Thẩm Trường Hách bật , đóng tấu chương, đặt sang một bên, tiện tay mở một quyển khác phê duyệt, thản nhiên : "Ở kinh thành, so với về Giang Nam làm huyện lệnh, rõ ràng tiền đồ hơn nhiều."
Thẩm An An giật ngẩng phắt đầu lên, ngón tay vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y áo đến trắng bệch, ánh mắt rời khỏi trưởng, đang cúi đầu tấu chương.
"Đại ca ... quê ở ?"
"Giang Nam."
Thẩm Trường Hách đáp, liếc mắt nàng, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt hàm chứa ý vị sâu xa: "Muội lớn lên ở Giang Nam, chẳng lẽ đây từng quen ?"
"Không, đây hề là Giang Nam."
Thẩm Trường Hách khẽ gật đầu, rõ là tin , chỉ cúi đầu tiếp tục tấu chương, xem : "Tên thư sinh đó quả thực chút tài năng, chỉ là cố chấp. nếu chuyện dâng tấu tập thể thực sự giống như suy đoán, thì e rằng sẽ một phen thành tựu."
Lúc , trời tối hẳn. Ngoài cửa sổ, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn lưu ly miễn cưỡng soi rõ cảnh vật.
Thẩm An An khẽ về phía sân viện, nhưng ánh mắt như đang xuyên qua sân để đến một nơi nào khác.
"Giang Nam cũng thua kém gì kinh thành."
Có núi, sông, tổ mẫu, tự do.
Từ viện của Thẩm Trường Hách trở về Hải Đường Viên, thời gian còn sớm.
Mặc Hương trải xong chăn đệm, thấy cô nương vẫn bên cửa sổ, liền vội lấy một chiếc áo choàng khoác lên nàng.
"Kinh thành tuy ẩm ướt như Giang Nam, nhưng đêm xuống vẫn lạnh. Cô nương đừng để nhiễm phong hàn."
Cửa sổ mở rộng, gió đêm ùa , luồn qua lớp áo ngủ mỏng manh, lạnh thấu tận xương.
Thẩm An An khẽ kéo áo choàng , chỉ để lộ gương mặt xinh yêu kiều, đôi má ửng hồng, khoé môi cong lên, trông vẻ tâm trạng .
"Mặc Hương, chúng về Giang Nam ."
Lại một nữa cô nương nhắc đến chuyện trở về Giang Nam, Mặc Hương chỉ mỉm , hề xem đó là thật. Dẫu , phu nhân và công tử cũng sẽ đồng ý.
"Đã mấy ngày lão phu nhân gửi thư đến, cô nương nhớ ?"
Thẩm An An xoay trở về giường, gì thêm.
Mặc Hương vội vàng bước lên nhận lấy áo choàng, gấp gọn đắp chăn gấm cho Thẩm An An. Sau khi để một ngọn nến, nàng mới lui ngoài.
—
Thẩm An An đem chuyện Thẩm Trường Hách thực sự bận rộn kể cho Thẩm phu nhân, lúc bà mới yên lòng. từ bỏ ý định ép hôn, mà là trực tiếp nắm quyền quyết định hôn sự của nhi tử.
Bỏ qua ý nguyện của tân lang, bà định thẳng tân nương.
Hành động của Thẩm phu nhân vô cùng nhanh gọn. Chỉ trong mấy ngày, bà nhờ bà mối đánh tiếng với Lâm phu nhân ở Hàn Lâm Viện. Dù xét về gia thế của Thẩm phủ tài năng của Thẩm Trường Hách, tất cả đều hàng đầu trong giới quan kinh thành, chẳng gì để chê.
Theo lời bà mai, Lâm phu nhân lập tức đồng ý hôn sự , vô cùng hài lòng. Hiện chỉ còn đợi hai nhà trao đổi bát tự, Thẩm phủ mang sính lễ tới, là thể định .
Khi Thẩm An An tin tức, nàng sững sờ hồi lâu. Chỉ mới mấy ngày đến viện của Thẩm phu nhân, mà đại ca nàng sắp thành ?
Đại ca chuyện ?
"Mẫu , chẳng lẽ nên hỏi qua ý kiến của đại ca một chút ?"
"Phụ mẫu đặt con đó, hôn nhân nhờ mai mối, nó bận rộn chính sự cả ngày nào thời gian bận tâm mấy chuyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-34-sap-dinh-hon.html.]
Thẩm phu nhân chậm rãi đáp, khuôn mặt bình tĩnh, thản nhiên đúng những lời mà Thẩm Trường Hách thường dùng để thoái thác.
"..."
"Thôi , tối nay đợi nó về, con báo cho nó một tiếng, tránh để đến lúc gặp Lâm đại nhân và Lâm cô nương mà còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì."
Nghe , khóe môi Thẩm An An khẽ giật giật: "Nếu , con gặp cũng chẳng nàng là tẩu tẩu tương lai của con."
Tiến độ nhanh đến mức khó tin, nào xem mắt định , ngay cả mua bó rau cũng nhanh đến !
Thẩm phu nhân liếc Thẩm An An một cái, khẽ thở dài, đặt chén xuống.
"Chuyện hôn nhân của đại ca con mà kéo dài thêm nữa thì thật khó coi. Nó hai mươi ba tuổi , năm nào cũng giục, ngày nào cũng thúc, mà nó cứ viện cớ bận chính sự để qua loa với ."
“Nếu cứ chần chừ mãi, còn nhà nào chịu gả nữ nhi cho nó nữa? Mẫu chỉ thể định sẵn như . Đợi cô nương nhà Lâm gia cửa, tình cảm cũng thể dần dần vun đắp.”
Thẩm An An cảm thấy mẫu nghĩ quá đơn giản. Nếu tình cảm thể vun đắp dễ dàng như , thế gian lắm cặp phu thê oán hận ?
“… nếu tình cảm thể vun đắp thì ? Hoặc là… đại ca trong lòng?”
“Không thể nào.”
Thẩm phu nhân phất tay, vẻ mặt chắc nịch.
“Nó suốt ngày ở trong cấm vệ quân, quanh quẩn những kẻ thô lỗ, lấy cơ hội tiếp xúc với cô nương nhà lành? Đại ca con tính tình ít , cứng nhắc, cô nương nào chịu để mắt đến nó mới là lạ.”
Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.
“Còn chuyện tình cảm, đôi khi quan trọng đến thế. Chỉ cần thành , con cái, thì sẽ trách nhiệm và ràng buộc. Đại ca con vô trách nhiệm, mà Lâm cô nương hiền lành, dịu dàng. Ngày chung sống, thể nào cũng đến nỗi tệ.”
Nghe mẫu suy tính đấy, Thẩm An An chỉ thể im lặng.
Lúc rời , Thẩm phu nhân vốn dĩ kiên định là thế bỗng nhiên gọi nàng , do dự một lúc :
“Nếu … con cứ khéo léo dò hỏi đại ca con một chút cũng .”
“Hỏi chuyện gì ạ?”
“Đứa nhỏ .”
Thẩm phu nhân lườm nữ nhi một cái, giơ tay định chạm nhẹ trán nàng.
Thẩm An An nhanh chóng lùi mấy bước, khóe môi cong lên: “Mẫu yên tâm, dù , con cũng sẽ hỏi.”
Rời khỏi viện của mẫu , trời vẫn còn sớm. Thẩm An An do dự một lát ở cổng vòm chạm hoa, quyết định thẳng đến viện của Thẩm Trường Hách.
Khi nàng đến nơi, đại ca vẫn về. Thẩm An An gia nhân mời thư phòng chờ.
Nàng thuần thục xuống chiếc ghế đối diện bàn sách của . Một gia nhân dâng , cung kính : “Cô nương chờ một lát, công tử sắp về .”
Thẩm An An khẽ gật đầu, nâng chén lên, ánh mắt lướt qua cách bài trí trong thư phòng của Thẩm Trường Hách. Người luyện võ và văn nhân khác nhiều; trong thư phòng của , ngoài chồng văn thư chất đống bàn, còn gần như là binh thư và vũ khí.
Nàng dừng ánh mắt một tập văn thư đang mở một nửa bàn. Ánh chiều tà xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên nửa mặt bàn, phản chiếu một quầng sáng vàng óng, chói lóa đến mức khiến nàng rõ nội dung đó.
Suy nghĩ một chút, nàng đặt chén lên chiếc bàn con bên cạnh, dậy bước tới.
Văn thư trong thư phòng đại ca giống của phụ , liên quan đến chuyện cơ mật trong triều, nên xem qua cũng .
Nàng đến bàn, cầm lên . Quả nhiên là kết quả xử lý vụ lưu dân. Đọc kỹ một lượt, nàng đặt về chỗ cũ.
như đại ca dự đoán, Hoàng thượng giận dữ, nhưng khi cân nhắc nhiều bề, cuối cùng chỉ trừng trị một quan vô dụng, để tạm thời dập tắt cuộc khủng hoảng. Những đại thần thực sự nhúng tay chuyện là những kẻ thể làm lung lay nền móng triều đình họ vẫn bình an vô sự.
đối với Nhị Hoàng tử, đây vẫn là một đòn giáng mạnh. Hoàng thượng thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nghĩa là sẽ dễ dàng bỏ qua, cũng nghĩa là sẽ tay với phe cánh của .
Tạm thời động đến, nghĩa là sẽ mãi mãi động đến. Bất kỳ thế lực nào cũng thể dần dần sụp đổ. Nhị Hoàng tử vẻ tổn thất gì lớn, nhưng dã tâm và thế lực của lộ rõ mắt một bậc quân vương vốn đa nghi.
… Đại ca là thống lĩnh Cấm vệ quân, phụ trách bảo vệ kinh thành, tại những văn thư ?
Ánh mắt nàng lướt qua chồng văn thư bên cạnh. Đại ca đang để tâm đến chuyện lưu dân quá mức ? Hay là…
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên, cánh cửa phòng kêu “két” một tiếng đẩy từ bên ngoài.
Thẩm Trường Hách sải bước .
"Đợi lâu ?"
"Không hẳn."
Thẩm An An từ phía bàn sách bước , trong đôi mắt thoáng qua một tia dò xét khó nhận khi Thẩm Trường Hách.
Thẩm Trường Hách nhận thấy điều đó, ánh mắt chỉ lướt qua tập văn thư bàn rõ ràng động , nhanh chóng thu .
Hắn liếc chiếc bàn trống trơn, : "Giờ đến làm qua loa cũng làm, tay mà đến ?"
"Chúng là , cần gì khách sáo."
Thẩm An An mỉm , ghế.
Gia nhân bưng chậu nước , Thẩm Trường Hách bước đến rửa tay, đó mới đến bàn xuống, thuận tay khép văn thư và đặt sang một bên.
"Muội ."
"Ừm."
Thẩm An An phủ nhận, đôi mắt hạnh chăm chú , thẳng thắn hỏi: "Người đám thư sinh , là Tứ Hoàng tử ?"
Thẩm Trường Hách thoáng dừng , ngước lên nàng một cái, giọng điệu mơ hồ: "Không . Triều đình biến hóa khôn lường, ai thể chắc chứ."
Thẩm An An thật sâu, chuyển chủ đề: "Những thư sinh đó thật sự vẹn rút lui ?"
"Trước mắt, vẻ là ."
Thẩm An An gì thêm, trong lòng dần đáp án. Nếu thể bảo những thư sinh đó khỏi tay Nhị Hoàng tử, ngoài Tiêu Uyên, nàng nghĩ ai khác.
"Chắc hẳn vị trí của họ cũng sắp phân bổ ."
Thẩm Trường Hách liếc ngoài cửa sổ, giọng thấp hơn một chút: "Dù chống lưng , họ cũng xem như lập công. Dù Hoàng thượng , cũng thăng chức vài , làm gương cho thiên hạ. Vị Trương công tử , e rằng sẽ một chức quan tệ."
Nói xong, ngước mắt về phía , dường như đang thất thần suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt khó hiểu. Hắn nhấp một ngụm , chậm rãi thưởng thức.
Mãi một lúc lâu, Thẩm An An mới cố đè nén dòng suy nghĩ trong lòng, ngước mắt đại ca, giọng điệu nhàn nhạt: "Hôm nay là mẫu bảo đến."
"Hửm?"
Thẩm Trường Hách khẽ phát một âm tiết, đồng thời cúi đầu lật xem văn thư, tỏ vẻ bản bận rộn, định sẵn nếu mở lời, sẽ lập tức từ chối.
ngờ, câu tiếp theo của Thẩm An An khiến sắc mặt lập tức đổi.
"Mẫu quá bận, lo chuyện chung đại sự, nên định hôn sự cho . Là cô nương nhà Lâm gia của Hàn Lâm Viện. Hai nhà sắp tới sẽ trao đổi canh , chọn ngày nạp sính lễ và định ."
Ngòi bút lông trong tay Thẩm Trường Hách dừng giữa chừng, một vệt mực lớn lan văn thư, thấm ướt cả trang giấy, làm nhòe hết những chữ phía .