Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 44: Hai Người Họ Tình Ý Tương Thông.

Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:03:25
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cứng , qua phía bên cạnh là Tiêu Uyên đang biểu cảm gì, mặt căng thẳng kìm hỏi: "Có Tứ Hoàng tử chuyện gì cần tìm lão thần ?"

Tiêu Uyên kịp lên tiếng, Lăng Thần Dật : "Không chuyện gì lớn , chỉ là ngày mai đúng lúc nghỉ ngơi, cùng Thái úy tướng quân của Thẩm gia uống một ly, chuẩn rượu và món ăn ở tửu lầu , Thẩm đại nhân thể dành chút thời gian tham gia cùng ?"

Nói đến đây, Thẩm Văn thể từ chối, nhưng vẫn kìm : "Công tử quá khách khí , chỉ là gần đây gia đình chút chuyện linh tinh, e rằng thể lâu."

"Không , sẽ làm phiền Thẩm đại nhân quá lâu ."

Lăng Thần Dật xong, đôi mắt tối tăm liếc qua Tiêu Uyên, như vô tình hỏi: "Nghe gần đây Thẩm công tử chuyện làm mai, Đại nhân vội vã về là vì chuyện đó ?"

Trên mặt Thẩm Văn hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu, nhưng nụ nhanh chóng tắt , vẻ mặt trở nên trầm tư.

Khi leo lên vị trí cao trong triều đình và vẫn vững, dù trung thành đến , đó cũng dạng tầm thường, trí óc kém gì cái rây lọc, Lăng Thần Dật sợ Thẩm Văn nghi ngờ, nên hề nhắc đến chuyện của Thẩm gia.

Dưới hành lang của đại điện, Tiêu Trạch bóng lưng ba rời , trong mắt chứa đầy vẻ lạnh lẽo, đôi mắt phượng dài hẹp như d.a.o sắc, khép một cách tàn nhẫn.

"Nhị Hoàng tử, xem Thẩm gia thực sự bắt tay với Tứ Hoàng tử."

Một quan viên lo lắng .

Tiêu Trạch lạnh một tiếng: "Hắn nữ nhi Thẩm gia, nhận sự ủng hộ và quyền lực quân đội của Thẩm gia, cứ ở đó mà mơ ."

Hắn về phía Kim Chiêu Ngọc Tuý, nơi biểu tượng của uy nghi hoàng gia điện Kim Loan, khóe miệng nhếch lên một chút, vẫy tay áo bỏ .

Tại tửu lầu.

Thẩm Văn tưởng rằng chỉ cần một lát là thể rời , nhưng ngờ Lăng Thần Dật cứ rót rượu mời mãi, chẳng mấy chốc đầu ông choáng váng.

Lăng Thần Dật vẫn buông tha.

"Không , nhà còn việc, khác cùng Lăng Thế tử uống tiếp."

Thẩm Văn từ chối và rời .

Lăng Thần Dật giữ tay ông , nụ ấm áp nhưng ánh mắt sắc bén ẩn chứa những ý tứ sâu xa: "Vất vả lắm mới dịp cùng Thẩm đại nhân, ngài vội vã như ?"

Thẩm Văn bất đắc dĩ: "Ta thật sự là việc ở nhà."

Lăng Thần Dật vẫy tay: "Chuyện hôn nhân của con cái thì cứ để Thẩm phu nhân lo là ."

Nói xong, rót rượu, liếc sắc mặt Thẩm Văn, thấy ông vẫn giữ nụ , sắc mặt đổi, trong lòng bất giác dấy lên một nghi ngờ.

Liệu đoán sai ?

Tiêu Uyên một bên, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm rượu, phần lớn thời gian im lặng ít , càng khiến Thẩm Văn cảm thấy yên tâm, bữa rượu thật sự mưu đồ gì.

Các tướng quân đều thích rượu, đặc biệt là rượu ngon, Thẩm Văn thích rượu mà Lăng Thần Dật mang từ phủ Vĩnh Ninh Hầu đến, nhưng ông cũng chừng mực, dám uống quá nhiều.Lăng Thần Dật thể khuyên thêm, liền đặt bình rượu xuống và bắt đầu trò chuyện với Thẩm Văn, đủ thứ chuyện từ nam chí bắc, khiến Thẩm Văn lo lắng yên, thể yên nữa.

Tiêu Uyên nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu trong nhà Thẩm đại nhân việc gấp thì cứ về , Thần Dật, đừng làm phiền Thẩm đại nhân nữa."

Lúc , Lăng Thần Dật dễ chuyện, thả tay khỏi vai Thẩm Văn, gật đầu ; "Vậy tiễn Thẩm đại nhân."

Thẩm Văn cái cái , trong đầu ông lúc cảm thấy mơ hồ, suy nghĩ rối loạn: "Vậy phiền Tứ Hoàng tử và Lăng Thế tử ."

"Không gì, chỉ là một việc nhỏ."

Lăng Thần Dật nhẹ, như gió mùa xuân thổi, khiến thể nhận nửa điểm nghi ngờ.

Thẩm Văn chắp tay với Tiêu Uyên, dậy chuẩn rời .

mới dậy, đột nhiên mắt ông tối sầm, thể xoay ngược kiểm soát , ngả sang một bên, mắt mờ .

Lăng Thần Dật vội vàng đỡ lấy ông, : "Thẩm đại nhân , chẳng lẽ say ?"

Thẩm Văn lắc đầu, vẫn cảm thấy đầu óc cuồng. Không đúng, ông tửu lượng kém như .

Lăng Thần Dật tiếp lời: "Không đều Thẩm đại nhân tửu lượng , mới uống chút mà say ."

Hắn đỡ Thẩm Văn xuống ghế.

Thẩm Văn chống tay lên trán, cảm giác choáng váng vẫn hết, ông khẽ : "Chắc là vì uống vội quá, cần nghỉ ngơi một chút."

Chút rượu , bình thường ông uống còn tới một phần ba.

Lăng Thần Dật lập tức sai mang lên hai bát canh giải rượu.

Tiêu Uyên liếc bình rượu, ánh mắt nặng trĩu về phía Lăng Thần Dật, lạnh nhạt hỏi: "Lăng Thế tử, rượu là từ ?"

Lăng Thần Dật nhướn mày.

Lúc tách liên quan ? Làm bộ làm tịch ?

Tuy nhiên phối hợp, dù Thẩm Văn cũng là nhạc phụ tương lai của , chứ của .

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

"Đây là do Hoàng thượng thưởng cho mẫu , phụ lấy từ mẫu ."

Thẩm Văn cố gắng gượng dậy, về phía bình rượu.

Hóa là vật do Hoàng thượng ban tặng!

Tiêu Uyên giọng điệu vội chậm, mang chút lười biếng: "Mấy ngày , các chư hầu quốc dâng lên vài chục vò rượu mạnh từ quê nhà, uống êm, cay nhưng mạnh, uống hai ly là thể khiến một nam nhân bình thường say mèm, Thẩm đại nhân uống bao nhiêu ly như , mà vẫn thể , cũng coi như là tửu lượng cao ."

Thẩm Văn: "......"

Ông vẫn cảm thấy đầu óc cuồng, nhưng trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo. Ông ngẩng đầu Tiêu Uyên, trong ánh mắt lộ rõ sự khó thành lời.

Muốn hỏi rằng, nếu , vì báo cho lão thần?

Tiêu Uyên cúi mắt, khẽ chạm miệng chén rượu, giọng điệu bình thản nhưng mang theo vài phần vô tội: "Lăng Thế tử đổi bình rượu, nhận , cũng đến khi nhắc đến việc rượu do Hoàng thượng ban thưởng mới đột nhiên nhớ , mùi vị chút giống với rượu trong ngự thư phòng của phụ hoàng."

Thẩm Văn lặng lẽ thu ánh mắt, thể khiến Tứ Hoàng tử mở miệng giải thích vài câu, coi như nể mặt ông lắm .

Lăng Thần Dật liếc Tiêu Uyên một cái, trong mắt mang theo sự u ám, đúng là giỏi đóng vai kẻ ngoài cuộc vô can, trong sạch vô tội.

"Thẩm đại nhân về trong tình trạng , e rằng cũng giúp gì, vẫn để Thẩm phu nhân lo lắng. Tửu lầu nhã gian, chi bằng ngài nghỉ một lát, đợi khi tỉnh rượu hẵng về."

Thẩm Văn từ chối, nhưng ông càng đám gia nhân dìu về phủ. Bằng , phu nhân chắc chắn sẽ cằn nhằn suốt cả ngày. Việc chung đại sự của nữ nhi còn thu xếp xong mà ông say thành thế .

"Lão thần cứ yên tâm, loại rượu tuy mạnh, nhưng tỉnh nhanh, khiến đau đầu."

Lăng Thần Dật để ông cơ hội phản đối, trực tiếp dậy đỡ Thẩm Văn phòng nghỉ.

Trước khi rời , đôi mắt m.ô.n.g lung vì men say của Thẩm Văn khẽ lướt qua Tiêu Uyên, ánh chút khó diễn tả thành lời.

Lăng Thần Dật thu xếp cho Thẩm Văn nghỉ tại nhã gian tầng ba , lúc thấy Khánh Phong đang cúi đầu thấp, giọng nhỏ nhẹ bẩm báo gì đó với Tiêu Uyên, dáng vẻ chút bất an.

Lăng Thần Dật nhanh chóng nhận bầu khí trong phòng gì đó khác lạ. Hắn nhướng mày về phía Tiêu Uyên sắc mặt lạnh lùng, chén rượu trong tay siết chặt.

"Chuyện gì ?"

Hắn bước lên , lập tức cảm nhận khí lạnh toát từ Tiêu Uyên, khiến theo bản năng nghiêng đầu về phía Khánh Phong.

Khánh Phong nuốt nước bọt, hạ giọng : "Bên phía Lại Bộ gửi tin tức tới, rằng... ngày nhậm chức của Trương Nghiệp Dương hoãn nửa tháng."

Lăng Thần Dật lập tức đầu về phía Tiêu Uyên.

Hóa hôm nay Thẩm Văn tìm đến Vương đại nhân quả nhiên là vì chuyện .

Điều ý nghĩa gì?

Chẳng đồng nghĩa với việc vị thư sinh và Thẩm cô nương tình cảm với , đôi bên tâm đầu ý hợp? Thẩm gia mặt, chẳng chính là biểu hiện họ chấp thuận mối hôn sự ?

Hơn nữa, họ còn ý định nâng đỡ tên thư sinh đó.

Bây giờ chỉ là hoãn ngày nhậm chức, tiếp theo chắc chắn sẽ lợi dụng các mối quan hệ để giữ kinh thành, sắp xếp một chức quan phù hợp.

Lăng Thần Dật dám sắc mặt khó coi của Tiêu Uyên, lặng lẽ xuống ghế, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một hình bóng mơ hồ thoáng qua, khiến khẽ cau mày.

Vừa từ chùa Hương Giác trở về liền xảy chuyện , chẳng lẽ hai đó chính là... hôm đó...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-44-hai-nguoi-ho-tinh-y-tuong-thong.html.]

Hắn ngẩng đầu Tiêu Uyên, vẻ mặt do dự, nên .

Tiêu Uyên sớm đè nén tâm trạng, lấy vẻ bình thản bên ngoài, chỉ các khớp ngón tay đang xoay chiếc nhẫn ngọc ngón cái là mơ hồ trắng bệch.

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

Hắn liếc Lăng Thần Dật, giọng trầm lạnh: "Muốn gì?"

Lăng Thần Dật do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: "Nay nghĩ , rời khỏi sân chùa hôm đó lẽ chính là Thẩm cô nương. Chỉ là lúc đó nha bên cạnh nàng , cũng để tâm lắm."

Không ngờ, nữ nhân gan lớn đến mức dám hẹn gặp nam nhân trong chùa.

Sắc mặt Tiêu Uyên trầm xuống đến mức thể nhỏ nước, đường nét xương hàm căng cứng, đôi mắt sâu thẳm như mực lóe lên tia sắc lạnh đầy nguy hiểm.

Ngày hôm đó.

Chính là ngày hôm đó, theo, mà nữ nhân tay nhanh đến .

Lăng Thần Dật dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ yên.

Nếu nàng gặp Trương Nghiệp Dương để định tình, dù thế nào cũng tìm cách ngăn cản.

Hắn cân nhắc một lúc trầm giọng : "Tiêu Uyên, đến nước , còn giữ thể diện làm gì? Nếu thật sự thích nàng , bất kể thủ đoạn thế nào, cứ lấy nàng về ."

Lăng Thần Dật hiểu rõ, chỉ cần Tiêu Uyên tay, hôn sự chắc chắn thành. Hơn nữa, với sự hậu thuẫn của Thẩm Quý phi, thành chuyện cũng khó.

Cùng lắm thì viện đến ý chỉ của Hoàng thượng, một khi thánh chỉ ban xuống, chẳng lẽ Thẩm gia còn dám kháng chỉ?

Tiêu Uyên cúi mắt mặt bàn, ánh mắt tối tăm khó lường, im lặng hồi lâu gì.

Lăng Thần Dật tiếp tục: "Bây giờ Thẩm Thái úy đang say, Thẩm Trường Hách thì ở trong cung thể mặt. Nếu tay, đây chính là cơ hội nhất. Chỉ cần gửi tin đến Lại bộ, đưa , đợi đến khi Thẩm Văn tỉnh , đòi cũng chẳng còn kịp nữa."

Chỉ cần hôn ước định, cách để phá hỏng, huống hồ hai xa cách trời nam biển bắc, dù sâu nặng đến , làm thể giữ vững lòng son sắt?

Hắn chuốc say Thẩm Văn cũng chính là vì tính toán nước cờ .

Tiêu Uyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng vò rượu, nhưng dường như đang thứ gì khác, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa những cơn sóng ngầm dữ dội.

Năm ngón tay siết chặt mấy , khớp xương trắng bệch, gắng sức đè nén ngọn lửa bức bối đang bùng lên trong lồng ngực, giữ một tia lý trí cuối cùng.

Hắn cất giọng lạnh băng: "Người ngươi phái Giang Nam tra xét, nhanh nhất bao lâu thể trở về?"

"Nhanh nhất cũng mười ngày."

Lăng Thần Dật nhíu chặt mày: "Huynh hỏi chuyện làm gì? Dù quê vấn đề gì, đợi tin tức truyền về thì cũng muộn ."

Tiêu Uyên đáp, chỉ dậy bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa , lặng lẽ quan sát dòng tấp nập phố.

Gió nhẹ thoảng qua, thật lâu, cố gắng xua ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy trong lòng cùng những suy nghĩ u ám thể kìm nén.

"Tiêu Uyên."

"Không nhúng tay."

Hắn đó, bóng lưng đối diện ánh sáng, giọng lạnh lùng và bình thản.

Lăng Thần Dật suýt nữa nghĩ rằng nhầm. Đến nước , vẫn còn cố chấp ư?

"Tiêu Uyên, đây là chuyện đại sự cả đời đấy. Huynh sợ hối hận ?"

Tiêu Uyên khẽ nhếch môi, nụ mang theo chút châm biếm, đầu Lăng Thần Dật: "Ta từng làm chuyện gì khiến bản hối hận."

Truyện edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng reup mang nơi khác.

"Nàng , cứ để ."

Hắn khẩy một tiếng.

Thanh cao chính trực, quân tử đoan trang, vấy bẩn thế tục, chí sĩ nhân nghĩa, ?

Nàng thật ngây thơ. Vậy thì cứ để nàng tận mắt xem, tên thư sinh rốt cuộc là hạng gì.

Trên đời , chẳng ai là mỹ, chỉ những kẻ khéo che giấu bóng tối của . Người xuất hàn môn vươn lên, từ bao giờ thể đến tình cảm chân thành?

Tiêu Uyên cúi đầu, chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc tay, khóe môi vương ý lạnh lẽo.

Lăng Thần Dật phía , bất giác cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tiêu Uyên với vẻ âm trầm u ám thế , cứ như thể thứ đều trong tầm kiểm soát của , khiến khỏi sinh lòng e sợ.

——

Khi Thẩm Văn tỉnh trong tửu lầu, mặt trời khuất hơn một nửa, chỉ còn những tia nắng cuối ngày vương , nhuộm bầu trời một màu vàng nhạt.

Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên rời .

Ông vội vàng chỉnh trang về phủ.

Lúc , Thẩm An An nhận tin Trương Nghiệp Dương hoãn ngày nhậm chức, trong lòng vui buồn lẫn lộn.

Nàng vui vì còn thể ở kinh thành thêm một thời gian, nhưng cũng lo sợ phụ mẫu sẽ nảy sinh ý định để lâu dài.

“Mặc Hương, chuẩn trang phục, sang viện của mẫu một lát.”

Hai khắc , Thẩm An An xuất hiện cửa viện của Thẩm phu nhân. Vừa bước , nàng thấy giọng mẫu trách móc đầy giận dữ xen lẫn tiếng phụ thấp giọng giải thích.

“Ta sắp bạc hết cả tóc vì lo nghĩ đây, thế mà ông còn thời gian ngoài uống rượu?”

Thẩm Văn xoa trán, vẫn còn chút choáng váng, gượng giải thích: “Lăng Thế tử nhiệt tình quá, cũng tiện từ chối. Ta nào rượu đó là ngự tứ, mạnh đến mức chỉ vài chén gục mất .”

Thẩm phu nhân vẫn nguôi giận, chỉ im lặng hờn dỗi.

Thẩm Văn kéo bà lòng, nhẹ giọng dỗ dành.

Thẩm An An ngoài cửa một lát, hiệu cho nha báo tin.

Thẩm phu nhân , lập tức tách khỏi vòng tay phu quân.

Khi Thẩm An An bước , Thẩm Văn dậy, chuẩn rời .

“Phụ .”

Thẩm Văn gật đầu đáp , định gì đó với nữ nhi, nhưng nghĩ ngợi một hồi thôi. Chuyện nữ nhi, vẫn nên để phu nhân thì thích hợp hơn.

Phụ tử chào hỏi đơn giản Thẩm Văn rời , về thư phòng.

Thẩm phu nhân hiệu cho ma ma dâng , đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Thẩm An An xuống: “Phụ con tìm đến Thượng thư bộ Lại, Vương đại nhân, tạm thời giữ chân vị thư sinh đó .”

“Mẫu , tên là Trương Nghiệp Dương.”

Thẩm phu nhân bất đắc dĩ thở dài: “Được , Trương Nghiệp Dương.”

Thẩm An An vui vẻ , kéo tay mẫu nhẹ nhàng lắc lắc: “Cảm ơn mẫu , con thương con nhất mà.”

Thẩm phu nhân xoa nhẹ tóc nàng, giọng dịu dàng: “May mà nhân phẩm cũng tệ, để phụ con nâng đỡ thêm một chút.”

Có một chức quan ở kinh thành, để ở ngay mắt mà trông chừng, cũng chẳng dám bạc đãi Thẩm An An. Như , nếu chuyện gì, bà cũng dễ dàng mặt giúp đỡ.

Nghe , ánh mắt Thẩm An An thoáng d.a.o động: “Mẫu , bây giờ chức quan của cũng . Nơi bộ Lại phân công là vùng đất phồn thịnh, dễ tạo dựng công trạng. Đợi ba đến năm năm nữa, để phụ giúp một tay, về kinh, chẳng sẽ từng bước thăng tiến ?”

Gương mặt Thẩm phu nhân biến sắc, bà nghiêng đầu nữ nhi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“An An, con… con định theo đến Giang Nam đấy chứ?”

Một huyện nhỏ, dù giàu đến cũng thể so với kinh thành, huống hồ cách xa xôi như .

Bà vốn dĩ định giữ ngay , dù thực quyền cũng chẳng quan trọng, chỉ cần một chức quan ở kinh thành là , thứ khác thể từ từ tính toán.

xem , nữ nhi của bà nghĩ như .

Một nữa, Thẩm phu nhân cảm thấy đả kích nặng nề.

Loading...