Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 47: Hắn Thích Người Nhà Đoan Gia

Cập nhật lúc: 2025-06-22 11:07:38
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhị tỷ, bệnh của tổ phụ chỉ mới một hai ngày, vẫn là đừng làm trái ý tổ mẫu thì hơn."

Đoan Oánh Oánh khẽ nhíu mày, nàng hiểu rõ ý của tổ mẫu khi các nàng tham dự yến tiệc.

Chẳng qua là mẫu sớm tìm cho các nàng một mối hôn sự , sợ rằng một ngày nào đó tổ phụ thực sự qua đời, kịp đính thủ hiếu ba năm, lỡ mất tuổi xuân.

"Được ."

Đoan Oánh Oánh gật đầu, thoáng qua trang phục của Đoan Mộng Mộng.

"Tam , y phục của quá rực rỡ ? Dù tổ phụ vẫn đang bệnh, ăn mặc như liệu thích hợp?"

Đoan Mộng Mộng cúi đầu y phục của , trong mắt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.

Ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, tổ phụ đến ba trăm năm mươi ngày đều bệnh, mặc gì thì gì khác biệt chứ?

nàng chợt nhớ đến sự tôn kính mà Tiêu Uyên dành cho tổ phụ, cuối cùng vẫn gật đầu, trâm bộ diêu điểm thúy đầu thành món trang sức giản dị hơn.

Nha quỳ đất, cúi đầu dám lên tiếng.

"Ngươi dậy , cẩn thận hơn, đừng để làm rơi vỡ đồ nữa."

Đoan Mộng Mộng nhàn nhạt .

Nha vội vã đáp nhỏ một tiếng, chậm rãi lên, dám thẳng nàng.

Đoan Oánh Oánh chỉ liếc thoáng qua thu hồi ánh mắt. Chuyện trong phòng của Đoan Mộng Mộng, nàng cũng tư cách xen .

Dù nàng là đích nữ, nhưng trong Đoan phủ, từng sủng ái. Chỉ tổ phụ là đối xử với nàng ôn hòa, thương yêu nàng nhiều hơn một chút.

Hai tiên đến An Thọ Đường thỉnh an Đoan lão phu nhân, đó mới vấn an Đoan lão gia.

Lúc hai đến nơi, Đoan lão gia đang cùng Tiêu Uyên đánh cờ.

Sau khi hành lễ, Đoan Oánh Oánh yên lặng sang một bên, một lời. Còn Đoan Mộng Mộng thì bước lên vài bước, bàn cờ một lát khẽ cất tiếng bình luận.

"Tam nha đầu."

Giọng Đoan lão gia phần nghiêm nghị, kèm theo vài tiếng ho khẽ: "Quan kỳ bất ngữ."

Lời quá nặng nề, nhưng cũng hề ôn hòa. Đoan Mộng Mộng mím môi, ấm ức cúi đầu, vành tai nóng bừng lên vì hổ, cảm thấy mất mặt Tiêu Uyên.

Trong lòng, nàng âm thầm bực bội với tổ phụ.

những khác đều thấy rõ ràng từ đầu đến cuối, thậm chí còn liếc nàng lấy một cái, ánh mắt chỉ tập trung bàn cờ, hề lay động.

Đoan lão gia nửa gối mềm, cố gắng giữ vững tinh thần, khẽ : “Cũng chỉ Tứ Hoàng tử đến, lão thần mới chút sức lực thế .”

Tiêu Uyên cầm quân cờ đen, ngước mắt lên, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh lên sự quan tâm chân thành: “Nếu chịu nổi, cứ xuống nghỉ ngơi một lát .”

Đoan lão gia lắc đầu, khó khăn lắm mới đến một chuyến, nếu chơi ván cờ thì thật đáng tiếc.

Hai tiếp tục chuyên tâm bàn cờ mặt.

Đoan Oánh Oánh thấy Đoan Mộng Mộng vẫn im tại chỗ, ý định rời , liền tiến lên kéo nhẹ tay áo nàng, khẽ nhắc: “Tam , thời gian còn sớm nữa, chúng nên dự yến tiệc thôi.”

Đoan Mộng Mộng nhíu mày, kín đáo rút tay áo về, nhưng ánh mắt hướng về phía Tiêu Uyên, giọng mang theo chút ẩn ý: “Chắc hẳn một lát nữa Tứ Hoàng tử cũng sẽ tham gia yến tiệc, gặp , chúng thể chứ?”

“……”

Đoan Oánh Oánh thoáng qua Tiêu Uyên, vẫn điềm nhiên đó, dường như hề ý định cùng.

Nàng tam tình ý với Tứ Hoàng tử, nhưng ngờ nàng thể hiện rõ ràng đến .

Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngượng ngùng, hai gò má cũng nóng ran.

Đoan lão gia thể hiểu tâm tư của cháu gái .

Ông yêu thương cháu gái, nhưng phân rõ trái. Tứ Hoàng tử từng từ chối rõ ràng, ông tuyệt đối sẽ ép duyên nữa. Hôn nhân là chuyện thể miễn cưỡng.

Ông đặt quân cờ xuống, vị thanh niên đối diện với khí chất uy nghiêm, cất giọng trầm : “Nếu Tứ Hoàng tử tham dự yến tiệc, hãy mau . Ván cờ lão thần giữ , ngày khác chúng tiếp tục.”

Lúc , Tiêu Uyên mới ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hai cô nương bên cạnh, giọng trầm thấp: “Yến tiệc gì?”

Đoan Mộng Mộng lập tức đáp: “Chính là tiệc thưởng mai của phủ Nhị Hoàng tử, sư chẳng lẽ quên ?”

Tiêu Uyên nhíu mày, thu ánh mắt về, giọng lạnh lùng: “Ta dự tiệc, hai vị cô nương nếu thì cứ ngoài sớm , cần chờ .”

Đoan Mộng Mộng ngẩn một chút.

Yến tiệc của phủ Nhị Hoàng tử, ?

“Được , nếu Tứ Hoàng tử , các con nhanh chóng ngoài .”

Đoan lão gia lên tiếng, giọng yếu ớt lệnh đuổi .

Đoan Oánh Oánh đáp một tiếng, mạnh mẽ kéo Đoan Mộng Mộng rời .

Vừa khỏi cổng sân, Đoan Mộng Mộng liền hất tay Đoan Oánh Oánh , tức giận : “Tỷ kéo làm gì?”

Đoan Oánh Oánh mặt đổi sắc, vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhẹ nhàng : “Tứ Hoàng tử , chúng nhanh chóng thôi, đừng làm gián đoạn sự yên tĩnh của tổ phụ và Tứ Hoàng tử.”

Tâm trạng hụt hẫng, nụ mặt Đoan Mộng Mộng dần dần tắt hẳn.

Tuy nhiên, vì gia nhân từ phủ Tứ Hoàng tử canh giữ cổng, nàng vẫn cố gắng duy trì lễ nghi, để mất phép tắc, rời khỏi sân.

Nàng vốn nghĩ rằng sẽ cùng tham gia yến tiệc, xe ngựa của phủ Tứ Hoàng tử, cũng thể thể hiện quyền sở hữu của mặt các cô nương khuê các khác.

Có sức ép từ dư luận, chuyện sẽ dần dần trở thành sự thật, nhưng ngờ .

Nếu rời khỏi phủ, nàng chắc chắn sẽ làm nũng với tổ mẫu và mẫu , nhờ tổ mẫu giúp với tổ phụ, nếu do tổ phụ giúp đỡ, lẽ nàng là Tứ Hoàng tử phi , dù Tứ Hoàng tử cũng lời tổ phụ.

——

Cả chặng đường, Thẩm An An cứ ngủ gật trong lòng Thẩm phu nhân, mãi cho đến khi xe ngựa dừng cổng phủ Nhị Hoàng tử.

“Ngày hôm nay, các phu nhân và cô nương tham gia tiệc sẽ ít , nếu con tiếp khách thì cứ theo mẫu suốt nhé.”

Trước khi xuống xe, Thẩm phu nhân nhẹ nhàng dặn dò.

Thẩm An An xoa mắt, gật đầu đáp .

Không , cơn ác mộng lâu lắm gặp ùa về đêm qua, khiến nàng cả đêm ngủ yên .

Ma ma đón khách ở cửa thấy Thẩm phu nhân và Thẩm An An xuống từ xe ngựa, ánh mắt lấp lánh, lập tức bước nhanh gần.

“Thẩm phu nhân, Thẩm cô nương, hai vị cuối cùng cũng tới, Hoàng tử phi của đợi lâu .”

Thẩm phu nhân lịch sự đáp , trong lòng chút thắc mắc.

nhớ là quan hệ gì với phi tử của Nhị Hoàng tử, dù cho Thẩm gia cũng giao thiệp với phủ Nhị Hoàng tử nhưng cũng chỉ là giao thiệp bình thường.

, trong giới ai cũng quen , Thẩm Văn là quyền cao chức trọng, Thẩm phu nhân giao tiếp khéo léo, chỉ vài câu ngắn ngủi với bà mụ theo bà trong phủ.

Ma ma dẫn hai thẳng đến phòng tiệc, khi họ đến, trong phòng ít phu nhân quý tộc .

Thẩm phu nhân kéo Thẩm An An tiến lên, lễ phép chào hỏi phu nhân ở vị trí chủ tọa.

Nhị Hoàng tử phi gương mặt xinh của Thẩm An An, ánh mắt dừng một chút, nhanh chóng che giấu cảm xúc trong mắt, dịu dàng : “Thẩm phu nhân, Thẩm cô nương, khách sáo , xin mời lên.”

Thẩm phu nhân mỉm , dìu Thẩm An An lên, vài câu với Nhị Hoàng tử phi dẫn nàng sang ở một bên.

Nhị Hoàng tử phi lúc mới rời mắt khỏi Thẩm An An, cầm tách nhấp một ngụm nhỏ, che giấu cảm xúc trong mắt.

Nàng đầu về phía ma ma phía , ma ma nhẹ gật đầu, lặng lẽ rút lui.

“Nhị Hoàng tử phi, cô nương Đoan gia đến.”

Một nha bước , thì thầm báo cáo.

Nhị Hoàng tử phi khựng một chút, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn vài phần: “Ừ, mời .”

Không lâu , hai cô nương Đoan gia lượt bước , quỳ gối hành lễ Nhị Hoàng tử phi ở vị trí chủ tọa. Nhị Hoàng tử phi ánh mắt chăm chú thẳng Đoan Mộng Mộng, môi mỏng nhếch lên: “Đoan tam cô nương thật đúng là mỹ nhân, lâu gặp càng thêm quyến rũ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-47-han-thich-nguoi-nha-doan-gia.html.]

Câu vẻ là khen ngợi, nhưng nếu suy ngẫm kỹ thì mấy tôn trọng.

“Mỹ nhân” thường dùng để chỉ những cô nương phong trần, khi một cô nương khuê các quyến rũ, thật chút ý nghĩa khác.

Những mặt ở đó đều là những thông minh, ai cũng hiểu rõ, nhưng ai lên tiếng, tất cả đều đầu sang chuyện khác, coi như thấy.

Thẩm An An thấy cảnh , mi mắt khẽ nâng lên.

Nhị Hoàng tử phi và Đoan Mộng Mộng hòa hợp ?

Đây đúng là một việc đáng để .

Đoan Mộng Mộng cắn răng, sắc mặt chút khó chịu: “Nhị Hoàng tử phi quá khen, sắc của tiểu nữ bằng một phần ngàn của .”

Nàng khéo léo trả lời, để sự khó chịu lộ rõ, khiến Nhị Hoàng tử phi sắc mặt thoáng chốc tối .

Cả phòng các quý phu nhân đều ngẩng đầu về phía Đoan Mộng Mộng.

Thẩm An An nhẹ nhấp một ngụm , thể , ngoài việc chút tàn nhẫn và mưu mô thì Đoan Mộng Mộng quả thực là một thông minh, miệng lưỡi sắc bén.

Nhị Hoàng tử phi nổi giận, nhưng sợ mất thể diện mặt bao , dù , chính nàng mới là khiêu khích .

“Đoan tam cô nương quả thật là một miệng lưỡi sắc bén, .”

Nàng tiếp nhận tách từ ma ma đưa tới, uống một ngụm, che giấu sự khó chịu, chuyển chủ đề.

Đoan Mộng Mộng đương nhiên cũng tiếp tục truy vấn, dù nàng cũng đang lãnh thổ của khác.

Đoan Oánh Oánh nhíu mày, sắc mặt ngượng ngùng kéo Đoan Mộng Mộng sang một bên xuống.

Thẩm An An chuẩn thu ánh mắt thì nhận một nụ thiện từ Đoan Oánh Oánh, nàng cũng đáp .

ngay khi rút mắt , nàng thể bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lâm cô nương. Tiệc của phủ Nhị Hoàng tử, chắc chắn Lâm gia sẽ đến.

“Con đang ?”

Thẩm phu nhân khẽ hỏi nàng.

“Con đang xem xem tẩu tẩu tương lai hôm nay đến .”

Thẩm An An thu mắt , khẽ trả lời.

Thẩm phu nhân liếc nàng một cái, ánh mắt quét qua đám đông, : “Có lẽ họ vẫn đến.”

“Vâng.”

Chưa dứt lời, một Nha dẫn theo một phu nhân và cô nương bước , chính là Lâm phu nhân và Lâm cô nương, Lâm Vũ Nhu.

Hai đầu tiên hành lễ với Nhị Hoàng tử phi, khi dậy, Lâm phu nhân kéo nữ nhi tới cạnh Thẩm phu nhân.

Họ trò chuyện vài câu xã giao, bắt đầu bàn về chuyện hôn sự.

Lâm Vũ Nhu đỏ mặt, gật đầu chào Thẩm An An, Thẩm An An mỉm đáp lễ.

“Ngày mai, hôn sự coi như xác định.”

Thẩm phu nhân Lâm Vũ Nhu, càng càng vui mừng.

Lâm phu nhân nắm tay nữ nhi, gật đầu : “Đứa trẻ từ nhỏ nuông chiều, chỗ nào chu đáo, mong Thẩm phu nhân rộng lòng bao dung, đừng trách nó.”

“Đương nhiên .”

Thẩm phu nhân thiện: “Sau khi cửa, Vũ Nhu sẽ giống như An An đều là nữ nhi của .”

thật , nhưng Lâm phu nhân xong câu thì vui mừng.

Thẩm An An cúi đầu nghịch chiếc ngọc bội bên hông, lắng cuộc trò chuyện qua của hai .

Nàng nghĩ rằng bảy ngày trôi qua thật nhanh, ngày mai là ngày đại ca sẽ đến hỏi cưới, nhưng đến giờ nàng vẫn gặp .

Lúc , một nha của Nhị Hoàng tử lặng lẽ bước đại sảnh tiệc, ghé tai gì đó với Nhị Hoàng tử phi.

Nụ của Nhị Hoàng tử phi cứng , sắc mặt rõ ràng trở nên nặng nề, ánh mắt sắc bén về phía nha khiến thể cảm nhận sự lạnh lẽo.

Tuy nhiên, nha vô cùng can đảm, tránh né: “Hoàng tử phi, đây là ý của Nhị Hoàng tử.”

Nàng nghiến răng, hàm căng cứng, cuối cùng từ kẽ răng thoát một từ: “Được.”

Nha đó mới lặng lẽ rút lui.

“Quả thật là .”

Nhị Hoàng tử phi cúi đầu, siết chặt chén , giọng thấp đến mức như thể đang nghiến răng mà .

Bà quản gia bên cạnh cũng sắc mặt , cúi khuyên nhủ: “Hoàng tử phi, chuyện đến nước , thêm một bớt một cũng chẳng gì quan trọng, điều quan trọng là giữ vững địa vị của .”

Nhị Hoàng tử phi nhếch môi một nụ mỉa mai.

Nàng hiểu, nếu thì tổ chức tiệc hoa mai để chiều lòng , nhưng nàng ...

“Hắn vì đại sự, rõ ràng là...”

Cuối câu, nàng tiếp, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng trở nên ôn hòa, dù thì cũng nhiều đang ở đây, thể diện của Hoàng tử phi vẫn giữ.

“Hoàng tử phi, tiểu công chúa cần một , cũng cần một kế thừa bên cạnh, vì chuyện con, hãy chiều theo ý của Nhị Hoàng tử .”

Nhị Hoàng tử phi mỉm mặt, nhưng tay siết chặt khăn tay , sắc mặt tái mét, suýt nữa thì xé rách khăn tay.

“Được, nếu thích nhà Đoan gia đến , thì để cưới về , xem thử một năm rưỡi nữa, liệu còn nhớ mãi .”

Bà quản gia thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng tử phi thật sáng suốt, chính là lý do .”

Nhị Hoàng tử phi khẽ nhạt, gì thêm.

Ngày xưa khi lấy nàng, yêu nàng đến phát cuồng, nay kết hôn bảy năm, vì bao nhiêu cô nương mà thức trắng đêm, quả thực là quá nực .

Các phu nhân chỉ nghĩ đây là chuyện trong gia đình Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử phi che giấu khéo, họ cũng để tâm, vẫn tiếp tục trò chuyện.

Nhị Hoàng tử phi thu vẻ mặt, gật đầu với bà quản gia bên cạnh.

Bà quản gia lập tức bước , tươi : “Nửa năm , Hoàng thượng từng ban cho Nhị Hoàng tử vài chậu hoa lan từ Tây Vực, mấy hôm bỗng nở, loài hiếm , nghĩ rằng các cô nương sẽ thích, lão nô dẫn đường, các cô nương xem ?”

Tất cả đều là thiếu nữ tuổi xuân, yên , liền dậy phụ họa, việc xem hoa quan trọng, ngoài dạo chắc chắn thú vị hơn là trong phòng.

Thẩm An An mấy động, nhưng Lâm Vũ Nhu .

Thẩm phu nhân liếc mắt với nàng: “An An, cùng Lâm cô nương dạo một chút , đừng trong phòng buồn bực như .”

Thẩm An An Lâm Vũ Nhu, thanh lịch và dịu dàng, chỉ thể gật đầu, dậy theo.

Không mấy chậu lan mà bà quản gia , theo bà qua mấy hành lang mà vẫn tới nơi.

Mấy cô nương khác cũng ngoài giải trí, lúc họ tản , chỉ còn vài theo bà quản gia.

“Hay là chúng nữa, khá xa đấy.”

Việc lang thang trong nhà khác quả thật phù hợp.

Lâm Vũ Nhu nhẹ giọng với Thẩm An An.

Thẩm An An thực sự mong , lập tức gật đầu. Hai họ xuống bậc thang ở ngã rẽ tiếp theo, hướng về một con đường nhỏ lát đá xanh. Cuối con đường là một gian đình nghỉ mát.

Bà quản gia thấy hai rời , nheo mắt , dừng bước, dịu dàng : "Thẩm cô nương, Lâm cô nương, phía sắp tới , hai cô nương nữa ?"

"Không, chân đau, nghỉ một lát."

Thẩm An An nhẹ nhàng đáp .

Bà quản gia gật đầu, liếc về phía gian đình, cúi chào và dẫn các cô nương rời .

Thẩm An An và Lâm Vũ Nhu thật sự quen , nên bầu khí chút im lặng.

đúng như Thẩm phu nhân , Lâm Vũ Nhuợc là một cô nương vô cùng dịu dàng, toát lên khí chất văn nhã, dù gì, chỉ cần ở bên nàng cũng khiến khác cảm thấy thư thái và dễ chịu.

Loading...