Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 98: Thẩm Lão phu nhân Biểu Hiện Sức Mạnh

Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:41:36
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nàng dạo thế nào? Có khỏe ?"

Giọng của Thẩm lão phu nhân cũng đầy kích động, bà dùng khăn tay lau nước mắt, trái ngược với vẻ lạnh lùng của cùng.

Thẩm An An chớp chớp mắt, lão phu nhân nôn nóng kéo bên trong viện của cung điện.

Ngọc cô cô liếc lão phu nhân vài , thăm dò : "Nương nương dạo gần đây lắm, ăn ngon ngủ yên, trông gầy ít."

Nghe , sự lo lắng trong mắt lão phu nhân càng thêm nồng đậm: "Mau đưa gặp nó."

Trên đường , ít cung nữ, thái giám tận mắt thấy Thẩm lão phu nhân nước mắt lưng tròng theo Ngọc cô cô đến tẩm cung của Quý phi nương nương.

Lão phu nhân vung tay đóng sầm cửa điện .

Ngọc cô cô tim đập mạnh, đầu , chỉ thấy Thẩm lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng, những giọt nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi, bà thẳng bước tiến nội điện.

“Lão phu nhân, lão phu nhân.”

Ngọc cô cô vội vàng bước lên cản : “Quý phi nương nương thể khỏe, để nô tỳ sắp xếp chỗ nghỉ cho lão phu nhân , đợi ngày mai hẵng…”

“Cút.”

Lông mày lão phu nhân nhíu , giọng lạnh lùng quát lên.

Ngọc cô cô run rẩy, dám cản nữa, lão phu nhân vượt qua bà, thẳng tiến nội điện.

Bà vốn là theo Quý phi từ phủ Thẩm cung, đối mặt với Thẩm phu nhân còn dám thẳng lưng, nhưng đối diện với lão phu nhân cảm thấy nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Tấm rèm gấm thêu kim tuyến với hoa văn mây trời hất mạnh sang một bên. Thẩm lão phu nhân lạnh lùng chằm chằm nữ tử đang giường quý phi, ánh mắt âm trầm sắc bén.

“Mẫu… mẫu .”

Thẩm Quý phi lập tức dậy, thoáng căng thẳng, nhưng từ từ thả lỏng: “Mẫu , đây là trong cung, nữ nhi hiện giờ là Quý phi.”

Tuy nhiên, đôi chân nàng vô thức lùi về .

“Hừ.”

Lão phu nhân lạnh: “Mọi đều tận mắt thấy lão nhớ con đến phát , đêm khuya đến thăm Quý phi nương nương. Trong cung thể làm gì ?”

“Mẫu , con…”

Chát!

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, câu của Thẩm Quý phi lập tức cắt ngang. Tai bà ong ong, tạm thời mất thính giác trong chốc lát.

Tất cả đều sững sờ, nhưng sắc mặt Thẩm Quý phi chút ngạc nhiên nào, hiển nhiên bà quá hiểu tính tình của Thẩm lão phu nhân.

Thẩm An An tròn mắt ngưỡng mộ, suýt chút nữa bật thốt lên: Tổ mẫu uy vũ!

“Quý phi nương nương!”

Ngọc cô cô vội vàng lao đến đỡ Thẩm Quý phi, nhưng ngay cả lão phu nhân bằng ánh mắt phẫn nộ cũng dám.

“Mẫu , hiện giờ dù gì con cũng là Quý phi.”

“Nếu thì ngươi ngoài, cho đ/á/n/h ngươi, cầu xin Hoàng Thượngg/i/ế/t c/h/ế/t .”

“……”

Thẩm Quý phi tức giận nghiến răng, nhưng hề nhúc nhích.

“Sao ? Quý phi nương nương dám ?”

Ánh mắt Thẩm lão phu nhân lạnh lẽo: “Ngươi vẫn còn một chút lương tri ? Hãm hại trưởng, đẩy cháu gái ruột hố lửa, họ Thẩm , ngươi thật tiền đồ đấy!”

Lão phu nhân giơ tay, mạnh mẽ đẩy Thẩm Quý phi ngã trở giường quý phi, ánh mắt sắc bén chằm chằm bà.

“Đại ca ngươi nể tình , luôn che chở cho ngươi, bằng , ngươi nghĩ với cái đầu của ngươi, thể sống đến bây giờ ? Nếu Thẩm gia sụp đổ, ngươi nghĩ còn thể sống ?”

“Là nữ nhi quan , dạy ngươi thế nào là vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, thế nào là cùng chung nhánh khí ?”

“Mẫu… mẫu .”

Thẩm Quý phi nuốt nước bọt, co .

Dù bà ngang ngược thế nào, mặt lão phu nhân, bà cũng dám giở trò. Từ nhỏ đến lớn, chỉ bà và đại ca, mà ngay cả phụ mẫu cũng chẳng khác gì một con chim cút.

Giọng Quý phi hạ thấp: “Con cũng chỉ vì cho Thẩm gia thôi. Đại ca cứ mãi lưỡng lự giữa Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, nếu một ngày mất thánh tâm, ai sẽ bảo vệ ? Chẳng cũng sẽ mặc g/i/ế/t hại ?”

Bà chẳng qua chỉ đưa quyết định mà thôi.

Không thể dạy bảo, lão phu nhân tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội: “Bớt giả bộ đạo mạo mặt ! Ta cho ngươi , từ nay về , ngoan ngoãn mà sống. Nếu còn gây thêm chuyện gì, ngươi cứ chờ xem dám đuổi ngươi khỏi gia tộc Thẩm thị !”

“Mẫu .”

Thẩm Quý phi thể tin nổi: “Con là con ruột của , đuổi con khỏi gia phả? Sao thể nhẫn tâm như ?”

bật dậy khỏi giường quý phi, nước mắt lưng tròng: “Năm đó , rời ngoảnh , bao nhiêu năm qua từng quan tâm đến con. Người con s/ả/y t/h/a/i bao nhiêu , bao nhiêu suýt mất mạng ?”

“Giờ cháu gái của chỉ chịu chút ấm ức, mà vội vã về để bênh vực nó. Mẫu , con rốt cuộc nữ nhi của ?”

“Năm đó cho ngươi lấy , ngươi khăng khăng làm theo ý . Dù kết quả thế nào, cũng là do ngươi tự chuốc lấy.”

Sắc mặt Thẩm lão phu nhân lạnh lùng, chút d.a.o động.

Thẩm An An hiểu rõ lão phu nhân, liền cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt đang khẽ run của bà, khẽ lắc một chút, sợ tổ mẫu tức giận quá mà xảy chuyện gì.

Thấy sắc mặt lão phu nhân khó coi, Thẩm Quý phi sợ tức, bèn xỏ bừa đôi giày lao ngoài điện.

“Tổ mẫu!”

Thẩm An An kinh hãi, vội vàng đỡ lấy lão phu nhân đang loạng choạng, dìu bà xuống giường quý phi.

“Tổ mẫu, ?”

“Không , chỉ là tức quá nên khó chịu, nghỉ ngơi một chút sẽ thôi.”

Xuyên qua lớp rèm dày, thể lờ mờ thấy bóng dáng Thẩm Quý phi gục án thư. Tiếng đè nén, đầy oán trách. Có lẽ vì sợ ngoài thấy, bà chỉ dám nức nở khe khẽ.

Thẩm An An nhớ ánh mắt độc ác mà bà , khẽ nhếch môi “vật nào trị vật nấy”, tính cách quyết đoán của tổ mẫu chính là khắc tinh nhất của Thẩm Quý phi.

Cứ thế, một đêm trôi qua. Thẩm lão phu nhân và Thẩm An An nghỉ trong nội điện của Thẩm Quý phi. Còn Thẩm Quý phi thì gục ngoài , suốt nửa đêm, mãi đến khi trời gần sáng mới dần im lặng.

Trời tảng sáng, Thẩm lão phu nhân đưa Thẩm An An rời cung, với Thẩm Quý phi thêm một câu, cứ như thể chuyến viếng thăm lúc nửa đêm chỉ là để dạy dỗ nàng một bạt tai mà thôi.

Thẩm Quý phi càng nghĩ càng tức, thật sự đổ bệnh, nhưng sợ khác nghi ngờ nên dám làm rùm beng lên.

“Tổ mẫu.”

Trên xe ngựa, Thẩm An An siết c.h.ặ.t t.a.y lão phu nhân, đau lòng quầng thâm mắt bà.

Thẩm Quý phi chỉ trách tổ mẫu nhẫn tâm, nhưng nào , suốt đêm qua, tổ mẫu chẳng hề chợp mắt, theo bóng lưng bà mà buồn bã, đau lòng.

Dù gì cũng là con ruột, tổ mẫu thể thương bà chứ?

"An An, tổ mẫu mệt, cho tựa một chút."

"Dạ."

Thẩm An An nghiêng vai, để lão phu nhân tựa .

Thời gian từng chút trôi qua, từng giọt ấm nóng rơi xuống vạt áo nàng, nhẹ, nhưng khi chạm lòng nàng nặng trĩu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-98-tham-lao-phu-nhan-bieu-hien-suc-manh.html.]

Trung thúc bên ngoài nhắc nhở đến Thẩm phủ, lão phu nhân lập tức thẳng dậy, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm thường ngày.

"Đây là bí mật của tổ tôn chúng , con ngoài."

"Tổ mẫu bộ dạng nào mà con từng thấy ."

Thẩm An An nhếch môi , nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị mang ý đe dọa của bà, nàng lập tức nghiêm túc gật đầu: "Tổ mẫu yên tâm, con nhất định ."

"Lão gia ?"

Vừa cửa, lão phu nhân hỏi ngay.

Quản gia nhỏ giọng đáp: "Lão gia hẳn là đang ở thư phòng, còn đại công tử, sáng sớm đến thỉnh an phu nhân, nhưng gặp , mới trở về."

"Ừm, gọi tất cả đến viện của , chuyện dặn dò."

"Tổ mẫu."

Thẩm An An chút đồng tình: "Đêm qua vất vả cả đêm, hãy nghỉ ngơi . Dù chuyện gì quan trọng, cũng đợi ngủ dậy hẵng ."

Lão phu nhân lắc đầu: "Lúc trẻ, tổ mẫu trải qua bao nhiêu sóng gió, chút chuyện là gì. Con cứ yên tâm, sức khỏe tổ mẫu vẫn , nhưng Thẩm gia thì thể kéo dài thêm nữa."

Biết thể lay chuyển bà, Thẩm An An lập tức dặn Mặc Hương chuẩn cơm nước, nấu chút canh sâm để bồi bổ cho lão phu nhân.

Trong An Thọ Đường, các nha và bà tử sớm nhóm lò sưởi, trong phòng ấm áp dễ chịu. Thẩm An An rót một tách nóng cho bà, xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, cùng bà trò chuyện.

Lần , câu chuyện xoay quanh hôn ước giữa Thẩm Trường Hách và Lâm cô nương.

"Theo lời con, vẻ như con thích cô nương Lâm gia nhỉ!?"

"Lâm cô nương thực sự ."

Thẩm An An thở dài: "Chỉ là từ hôm nàng rời khỏi Thẩm gia, còn tin tức gì nữa, cũng cắt đứt liên lạc với đại ca. Nghe , Lâm đại nhân dường như ý định từ hôn."

"Đó là ý của Lâm cô nương, là ý của phụ nàng?"

Lão phu nhân nhíu mày hỏi.

Nếu là ý của nàng, thì cưỡng cầu cũng ý nghĩa, hôn nhân là chuyện cả đời, cần đồng cam cộng khổ. Nếu , giải trừ hôn ước cũng là điều . nếu đây là quyết định của phụ nàng, thì Thẩm gia tuyệt đối thể để yên.

"Khó mà chắc ."

Thẩm An An cau mày: " con nghĩ nhiều khả năng là ý của Lâm đại nhân. Lâm cô nương vốn trọng tình trọng nghĩa, lẽ nàng sẽ làm ."

Chỉ là thế gian lắm kẻ giỏi che giấu, nàng cũng chỉ dựa cảm giác để suy đoán, dám khẳng định quá chắc chắn.

Khi hai đang trò chuyện, Thẩm Văn, Thẩm Trường Hách và Thẩm phu nhân cùng bước .

Sau khi hành lễ, lão phu nhân bảo họ xuống, hiệu cho bà tử bên cạnh lui xuống, cũng đóng chặt cửa phòng.

Thẩm Trường Hách hồi lâu, đó vẫy tay gọi đến gần.

"Tổ mẫu."

Thẩm Trường Hách bước tới, khẽ quỳ một gối để lão phu nhân thể rõ khuôn mặt .

"Tốt, lắm! Hách nhi của trưởng thành, tuấn tú, phong độ lắm."

Lão phu nhân xoa đầu một lúc lâu mới buông tay: "Rượu hại , giải quyết vấn đề. Giờ tổ mẫu trở về, đừng tự tạo áp lực cho bản nữa."

"Vâng."

Thẩm Trường Hách cúi đầu, chút hổ thẹn vì sự thất thố của ngày hôm qua.

"Về chỗ ."

Trong phòng chỉ còn nhà, Thẩm An An lượt rót cho từng . Lão phu nhân chằm chằm Thẩm Văn, giọng nghiêm nghị: "Thẩm Văn, con là chủ của gia tộc, kế sách gì để đối phó với cục diện rối ren hiện nay ?"

"Hài nhi cho rằng, chỉ thể lấy lòng trung nghĩa mà phụng sự. Sớm muộn gì Hoàng Thượngcũng sẽ hiểu rõ sự trung thành của gia tộc Thẩm thị ."

"Ngu ngốc!"

Lão phu nhân đột nhiên nghiêm giọng: "Con đúng là phụ con dạy thành kẻ hồ đồ ."

"……"

Thẩm Văn im lặng.

"An An, Hách nhi, các con nghĩ ?"

Thẩm An An bên cạnh lão phu nhân, : "Tôn nữ và đại ca cùng quan điểm, đều cho rằng nên về phía Tứ Hoàng tử."

Thẩm Trường Hách cũng gật đầu đồng tình.

Lão phu nhân về phía Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân vội : "Con đồng ý với Hách nhi và An An."

Nhi tử và nữ nhi đều , chắc chắn là .

Lão phu nhân gật đầu, đó sang Thẩm Văn, vẫn đang im lặng: "Con còn nhớ, năm xưa nhà Trịnh gia, bằng hữu của tổ phụ con, diệt vong vì lý do gì ?"

"Chọc giận Hoàng Thượng, lưu đày đến vùng hoang vu, c/h/ế/t đường ." - Thẩm Văn khẽ đáp.

Hắn vẫn nhớ, khi đó phụ từng chạy đôn chạy đáo cầu xin khắp nơi vì nhà Trịnh gia, nhưng chẳng ai dám một lời giúp họ.

"Năm xưa, Trịnh đại nhân thanh liêm chính trực, can dự tranh đấu của các Hoàng tử, cũng chịu kết bè kết phái trong triều. Hết đến khác từ chối thiện ý của các Hoàng tử. Cuối cùng, khi mất thánh tâm, liền gặp đại nạn, chẳng ai dám bảo vệ, để tộc lưu đày."

"Ý của mẫu là…?" - Thẩm Văn nhíu mày, sắc mặt nặng nề.

"Ta bảo con ngược lời răn của phụ con, chỉ là thời thế đổi. Khi xưa, con chỉ là một quan viên nhỏ bé, chẳng ai quan tâm con trung thần . bây giờ, con là Thái úy, cũng còn ai để ý con giữ sự trung lập nữa."

Người quan tâm là chuyện đúng sai, mà là thể khống chế nhà Thẩm gia . Giờ đây, đột nhiên nhận Thẩm gia quyền thế hiển hách, vây cánh đầy đủ.

"Vậy nên, từ đầu đến cuối, duy nhất do dự chỉ con. Kẻ đó căn bản bận tâm. Xưa nay, khi thiên hạ thái bình, tướng lĩnh thường diệt trừ, chuyện nhiều kể xiết. Muội con quả thực sai, nhưng nó chỉ khiến chuyện diễn nhanh hơn mà thôi."

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng Thẩm Văn. Hắn cúi đầu: "Nhi tử hiểu."

Lão phu nhân nâng chén lên nhấp một ngụm, giọng quá nặng cũng chẳng quá nhẹ: "Năm xưa, Thẩm gia chúng thể phò trợ Hoàng Thượngtrong vô vàn Hoàng tử, vững bao năm trời. Ngày nay, cũng thể lặp chuyện cũ, khôi phục vinh quang năm ."

Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng kim rơi. Lão phu nhân bình thản đó, ung dung tự tại, nhưng uy nghi lẫm liệt.

"Cô nương."

Mặc Hương vén rèm bước : " Hoa Sinh Quận chúa của phủ Vĩnh Ninh hầu sai gửi thiệp mời, mời cô nương tham dự yến tiệc sinh thần của nàng ngày mai."

Trong phòng, lò sưởi cháy tí tách, Thẩm An An đang xoa bóp chân cho lão phu nhân. Nghe , nàng ngẩng đầu lên đáp: "Trả lời đưa tin, ngày mai nhất định sẽ mặt."

"Thật hiếm , lúc vẫn còn chê nhà chúng ." - Lão phu nhân .

Do dự một lúc, Thẩm An An kéo một chiếc ghế nhỏ xuống bên cạnh bà, kể sơ qua chuyện ngày mai sẽ cùng Tứ Hoàng tử tham dự buổi tiệc.

Cứ ngỡ tổ mẫu sẽ phản đối, nhưng trong phòng chìm im lặng thật lâu.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng.

"An An ngoan, bất kể con làm gì, tổ mẫu cũng ủng hộ con. Chỉ cần làm theo trái tim , đừng để bản hối hận."

“Không hối hận."

Thẩm An An cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: "Con gì, con sẽ hối hận."

Loading...