Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Phiến ngoại

Cập nhật lúc: 2025-07-28 14:12:04
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Phiên Ngoại – Tiêu Kỳ An】

Tại trường tập bắ-n cung cưỡi ngựa, Tiêu Kỳ An mồ hôi đầm đìa, đôi mắt to tròn chớp chớp, ngẩng đầu Tiêu Uyên bằng giọng trẻ con non nớt: “Phụ hoàng, con mệt quá , nghỉ một lát…”

“Đừng giả ngoan nũng, mau luyện tiếp!” – Tiêu Uyên lạnh lùng cắt ngang.

Ánh mắt Tiêu Kỳ An từ van xin chuyển sang tuyệt vọng, rõ ràng, mấy chiêu tác dụng với phụ hoàng của .

“Phụ hoàng, con thật sự mệt mà… nghỉ một chút thôi.”

Tiêu Uyên liếc về hướng mặt trời, cau mày: “Chưa đến một canh giờ, nghỉ.”

con mới ba tuổi mà!”

Cậu bé xòe bàn tay nhỏ nhắn mặt phụ hoàng: “Phụ hoàng , tay con là vết hằn do cung dây gây !”

Ánh mắt Tiêu Uyên thoáng động, nhưng nhanh chóng trở bình thản: “Làm nam tử hán thì chịu khổ, yếu đuối.”

“……”

Nói gì cũng vô ích, Tiêu Kỳ An liền trừng mắt lườm Tiêu Uyên một cái, dứt khoát bệt xuống đất, tập nữa. Cây cung nhỏ bé đặt bên cạnh chân , buồn xót xa.

“Đừng tưởng con tâm tư của phụ hoàng. Người nghiêm khắc với con như chẳng qua là con sớm tiếp quản ngôi vị, để rảnh rang dắt mẫu hậu khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Đừng hòng!”

Con chỉ là một đứa trẻ, gánh vác tất cả? Đáng giận hơn là, trong kế hoạch của phụ hoàng, dường như từng con, con sinh chỉ để kế vị thôi ?

“Đứng dậy.”

Tiêu Uyên nhiều, chỉ lạnh lùng thốt hai chữ. Thế nhưng, chỉ thôi cũng đủ khiến Tiêu Kỳ An biến sắc, mím môi, phụng phịu nhưng cuối cùng vẫn chậm chạp dậy.

“Cầm cung lên.”

Tiêu Kỳ An cúi đầu nhặt cây cung, nhưng nước mắt thì vẫn tí tách rơi xuống ngừng. Cậu hít mũi một cái, bất ngờ đầu chạy khỏi trường tập.

“Thái Tử!” – Khánh An hoảng hốt, định đuổi theo.

“Không cần để ý đến nó.” – Tiêu Uyên lạnh lùng lệnh.

“Bệ hạ… Thái Tử còn nhỏ, ngài quá nghiêm khắc ?”

Tiêu Kỳ An là đứa trẻ trong cung nâng như nâng trứng, ai nấy đều đau lòng khi thấy chịu ấm ức như .

“Chỉ dạy cưỡi ngựa bắ-n cung mà bảo là nghiêm khắc? Trẫm quá nuông chiều nó thì !”

“……”

Bệ hạ ngài mà gọi là "nuông chiều", thì bình thường chắc là ác quỷ mất … – Khánh An thầm nhủ trong lòng, nhưng dám .

Tiêu Uyên như thể thấu tâm tư , hừ lạnh một tiếng, liếc xéo: “Rảnh quá thì lo mà nghĩ đến chuyện cưới thê , đúng là vô dụng.”

Tiêu Kỳ An ba tuổi , và Mặc Hương vẫn chẳng tiến triển gì thêm. Không quá kín đáo Mặc Hương quá thẹn thùng, rõ ràng ai cũng tình ý của đôi bên, mà mãi vẫn bàn đến chuyện hôn sự.

Nhắc đến chuyện , Khánh An cũng cảm thấy đau đầu nổ tung, tinh thần bỗng chốc sa sút, lí nhí : “Nàng ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, thần còn …”

Tiêu Uyên chẳng buồn để ý đến : “Đã , thì ngươi thành Tây huấn luyện binh lính .”

“Khoan !”

Khánh An tròn mắt kinh hãi: “Không ở cạnh bệ hạ, thần chẳng càng lấy nàng ?”

__

Phượng Nghi Cung.

Tiêu Kỳ An sụt sịt chạy ào cung, nhào ngay lòng Thẩm An An.

“Sao thế?” – Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Tiêu Kỳ An.

“Mẫu hậu ~”

Cậu ngẩng mặt lên, nghẹn ngào: “Tay con đau lắm… Mẫu hậu mà quan tâm thì con sắp phụ hoàng hành hạ đến ch-ết đó…”

“Nói năng linh tinh gì thế.”

Thẩm An An đưa tay chọc nhẹ trán : “Con là hoàng nhi duy nhất của phụ hoàng, hành hạ con ?”

Tiêu Kỳ An chu môi: “Con thì mong mẫu hậu sinh cho con thêm mười đứa em nữa, để phụ hoàng còn thời gian rảnh mà dòm ngó con nữa…”

Cậu chìa đôi tay nhỏ bé mặt nàng: “Mẫu hậu , tay con siết gần đứt luôn …”

Thẩm An An thấy những vết hằn đỏ ngón tay nhỏ xíu , đau lòng thôi, vội vàng thổi nhẹ lên đó: “Sao siết đến mức ? Có đau lắm ?”

Tiêu Kỳ An gật đầu, đôi môi mím sắp : “Từ lúc gà gáy, con phụ hoàng gọi điện Phụng Thiên, xong buổi thiết triều học bài với phu tử… Con thì buồn ngủ, phu tử lệnh phụ hoàng, hễ lời là đánh…”

“Học xong đến ngự thư phòng luyện chữ, còn xem phụ hoàng phê tấu chương… xong luyện cưỡi ngựa bắ-n cung nữa… Phụ hoàng chẳng coi con là trẻ con gì cả, căn bản coi con là luôn !”

Cậu kể vanh vách những khổ cực chịu, ấm ức đáng thương.

Thẩm An An thương buồn , nhẹ nhàng dỗ dành: “Thật là đáng thương, để mẫu hậu chuyện với phụ hoàng con.”

“Gạt !”

Tiêu Kỳ An phụng phịu, gối đầu lên chân nàng, giọng uể oải: “Mẫu hậu thương phụ hoàng nhất, bênh con …”

“Nói bậy gì .”

Thẩm An An chọc trán , giọng dịu dàng đầy yêu thương: “Con là Thái Tử, là hoàng nhi duy nhất của phụ hoàng, gánh vác cả giang sơn . Một vị hoàng đế, thể là kẻ bất tài? Con , để đến vị trí hôm nay, phụ hoàng con vất vả hơn con gấp trăm đấy.”

Tiêu Kỳ An im lặng. Mấy chuyện đó từng Khánh An và Khánh Phong kể qua.

“Mẫu hậu yên tâm, con chỉ than thở chút thôi. Con sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định bịt miệng hết bọn đại thần lắm lời , khiến họ còn cớ giục phụ hoàng nạp phi nữa.”

Thẩm An An mỉm , yêu chiều ôm Tiêu Kỳ An lòng, để đùi .

“Chuyện đó là chuyện giữa và phụ hoàng con, con cần bận tâm.”

Tiêu Kỳ An khẽ, chui vòng tay ấm áp của mẫu hậu: “Mẫu hậu… phụ hoàng thương con ?”

“Sao nghĩ thế chứ? Cái đầu bé xíu của con suốt ngày nghĩ gì .”

Tiêu Kỳ An chu môi: “Mẫu hậu đừng lừa con nữa. Phụ hoàng cứ thở dài mặt con, con rõ vì , vì một tiểu Công Chúa trông giống mẫu hậu. Mộng tan vỡ, nên mới sang mắng con là tiểu tử nghịch ngợm, còn mắng một ông hoà thượng hói gì đó nữa.”

Đến biểu tỷ xa xa cũng còn thương hơn con.

“Không , con là hoàng nhi, nuôi dạy nhi tử khác với nuôi nữ nhi. Nếu nuôi con theo kiểu nâng như nâng trứng thì ai sẽ gánh vác giang sơn Đại Lương đây?”

Thẩm An An hết sức bênh vực cho Tiêu Uyên.

Chỉ thể , Tiêu Kỳ An sinh thời bình đúng là may mắn, nếu là thời loạn, chắc chắn Tiêu Uyên sớm đưa chiến trường rèn luyện .

Nàng cũng thấy phu quân nghiêm khắc với con quá, nhưng trong thâm tâm kỳ vọng Tiêu Uyên thể xây dựng cho nàng một giang sơn thái bình như trong mơ.

Rời khỏi hoàng cung, tự do tự tại, bao sung sướng, tất nhiên, nàng sẽ bao giờ điều đó cho Tiêu Kỳ An , vì gánh nặng còn do thế hệ tiếp tục gánh vác.

“Mẫu hậu, là… sinh thêm vài cho con , con…”

“Tiêu Kỳ An!”

Tiếng quát lạnh lẽo vang lên Tiêu Kỳ An giật thót, vội vàng ôm chặt lấy Thẩm An An, dám ngẩng đầu.

Tiêu Uyên trong bộ long bào bước thẳng Phượng Nghi Cung, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hình bé nhỏ đang co rúm : “Giờ mới sợ ? Vừa nãy bỏ chạy thì hùng hổ lắm cơ mà. Xuống đây cho trẫm.”

Tiêu Kỳ An chẳng dám động đậy, rúc sâu hơn lòng mẫu hậu.

“Ngoan nào, phụ hoàng con gọi kìa.”

Thẩm An An vỗ nhẹ đầu con, Tiêu Kỳ An bĩu môi, nàng bằng ánh mắt đầy uất ức: “Cả cũng bênh con nữa…”

Thẩm An An còn kịp đáp lời, cổ áo của Tiêu Kỳ An nhấc bổng lên, cả xách khỏi vòng tay mẫu hậu.

“Chàng gì thế, mau thả con xuống!”

Thẩm An An vội vã vỗ mạnh tay Tiêu Uyên, định giành con, nhưng cản .

“Ngoan, đợi dạy dỗ xong tiểu tử , chúng sẽ tự do.”

“……”

Tiêu Kỳ An vốn treo lơ lửng chẳng động đậy gì, đến khi thấy câu đó của phụ hoàng thì bắt đầu giãy dụa dữ dội: “Phụ hoàng ! Con đồng ý ! Người đừng hòng vứt cái ngai vàng nát đó cho con cùng mẫu hậu sống ung dung tiêu d-ao! Đồ phụ hoàng vô lương tâm!”

Ánh mắt Tiêu Uyên bỗng trở nên sắc lạnh, giơ tay định đánh m.ô.n.g Tiêu Kỳ An, nhưng Thẩm An An trừng mắt lạnh lùng, cuối cùng đành thu tay .

“Dạy thì dạy, nhưng đánh con.”

Tiêu Kỳ An trong lòng thầm nghĩ: Cũng tình mẫu tử đấy, nhưng hình như nhiều lắm…

Sau đó, cứ thế Tiêu Uyên xách như xách một cái bao, suốt dọc đường, cái miệng nhỏ ngừng lải nhải, mãi hết chuyện.

Làm Tiêu Uyên đau hết cả đầu, bước chân ngự thư phòng liền vứt xuống đất cái “phịch”, khiến Lưu công công một phen hoảng vía, vội vàng chạy đến đỡ Thái Tử bảo bối dậy.

“Con là nam nhi, nữ nhi.” – Tiêu Uyên lạnh giọng .

“Con là trẻ con mà.” – Tiêu Kỳ An chút sợ hãi, ngẩng đầu phản bác.

Ngay lập tức, sắc mặt Tiêu Uyên tối : “Mẫu hậu con ở đây, ai bênh con, nghĩ cho kỹ hãy tiếp.”

Tiêu Kỳ An rùng một cái, cái miệng nhỏ mím , mãi mới cụp đầu xuống thốt : “Con là nam nhi…”

“Sau nhắc đến chuyện sinh con mặt mẫu hậu con nữa.”

“Vì ạ?” – Tiêu Kỳ An chớp mắt đầy thắc mắc.

Tiêu Uyên trả lời, chỉ vươn tay về phía : “Lại đây, cùng xem tấu chương.”

Hồi còn nhỏ, Tiêu Kỳ An chẳng hiểu gì cả, cũng giống như hiểu tại ai cũng phúc”.

Phải dậy từ sáng sớm điện Phụng Thiên triều, phụ hoàng nghiêm khắc dạy dỗ cưỡi ngựa bắ-n cung, thường xuyên trong ngự thư phòng đến tận khuya, đó là phúc ? Sao thấy vui chút nào?

Sau lớn , mới hiểu, điều ao ước là cuộc sống đó, mà là quyền lực ẩn cuộc sống .

Mà đúng thật, trong mắt thiên hạ, là Hoàng Tử duy nhất, ai tranh giành, cần mưu mô tính kế, cũng chẳng sống trong lo sợ từng bước.

Những oán trách với phụ hoàng vì sự nghiêm khắc năm xưa, cũng theo thời gian dần tan biến, chuyển hóa thành sự thấu hiểu.

Mẫu hậu… thích hợp ở trong cung.

Từ bé đến lớn, thấy bao nhiêu đại thần ép phụ hoàng nạp phi. Dù cuối cùng phụ hoàng vẫn luôn chống đỡ , nhưng mỗi như đều cực kỳ khổ sở.

Ánh mắt mẫu hậu luôn chút gì đó khác biệt. Khi còn nhỏ hiểu, lớn mới dần cảm nhận , và cũng ngoài cung đồn đại rằng mẫu hậu “phát điên”.

mẫu hậu chỉ là quên chuyện vặt, trí nhớ , chứ từng quên và phụ hoàng.

Nghĩ đến điều đó, thấy đau lòng khôn xiết. Cậu hiểu rõ, yêu mẫu hậu nhất là phụ hoàng, nhất định cũng đau lòng đến tận xương tủy.

Đặc biệt là bây giờ… mẫu hậu vẫn còn mái tóc đen óng mượt, còn phụ hoàng, sớm hai bên tóc mai nhuốm bạc.

Cậu tán hoa đào ngoài Phượng Nghi Cung, lặng lẽ hai đang dựa sát chiếc ghế lắc…

Phụ hoàng ôm mẫu hậu trong lòng, bao kể câu chuyện cuộc đời của hai , đến mức Tiêu Kỳ An thuộc lòng từng câu từng chữ. Ấy mà phụ hoàng vẫn hề mỏi mệt, mẫu hậu cũng từng chán , nào cũng lắng say sưa như đầu tiên.

Thì … mẫu hậu vẫn thể nhớ đến họ là bởi vì phụ hoàng từng ngừng giúp bà hồi tưởng, từng chút một kể tất cả điều.

Thẩm An An dường như ngủ thi-ếp , tựa đầu lòng Tiêu Uyên. Một tiểu cung nữ nhẹ nhàng bước tới, đắp lên bà một chiếc chăn mỏng.

Như cảm giác gì đó, Tiêu Uyên đầu , liền bắt gặp Tiêu Kỳ An đang lặng lẽ xa. Hai phụ tử đối mắt , ai lên tiếng.

Tiêu Kỳ An mím môi. Nay mười sáu tuổi, thiếu niên cao lớn, tuấn tú. Cậu bước đến gần, cúi đầu Thẩm An An đang ngủ yên bình.

Sau một hồi do dự, cuối cùng cũng cất tiếng: “Không , cứ đưa mẫu hậu .”

Trời cao biển rộng, cứ sống cuộc đời của hai .

Khuôn mặt Tiêu Uyên lộ rõ vẻ già nua theo năm tháng. Hắn lặng lẽ hoàng nhi: “Sao đột nhiên nghĩ thông suốt ?”

Tiêu Kỳ An nghiêng đầu, né tránh ánh mắt : “Con là con của hai mà, còn thể thế nào .”

chuyện sinh cháu thì đừng mơ nhé. Người nỡ để mẫu hậu chịu khổ, thì con cũng nỡ để thê đau đớn.”

Dù hiện tại, vẫn thê.

Tiêu Uyên trầm mặc .

Tiêu Kỳ An liếc , mẫu hậu đang say ngủ. Khóe mắt cay xè, nhưng vẫn để nước mắt rơi xuống. Phụ hoàng ghét , vì điều đó xứng với một nam nhi, càng xứng với một Thái Tử, một hoàng đế tương lai.

“Nhân lúc mẫu hậu còn đang ngủ, hãy đưa . Bằng , khi tỉnh , nhất định sẽ nỡ rời xa con .”

Cậu xoay , cố nén nước mắt, hề nữ nhân đang trong ghế lắc , lông mi khẽ run lên một chút.

Hồi lâu , Tiêu Uyên mới trầm giọng dặn: “Việc triều chính, con cữu cữu, Lăng Thần Dật, Lý Hoài Ngôn. Nếu gặp việc gì giải quyết , thì tìm ngoại tổ phụ con, hoặc gửi tin cho .”

“Biết mà! Con vô dụng như nghĩ .” – Tiêu Kỳ An xua tay đáp, vẻ chẳng thèm để tâm.

Sau đó, cung nữ phân phó sẵn nhanh chóng chuẩn xong thứ. Chẳng bao lâu , Mặc Hương bước khỏi Phượng Nghi Cung với tay xách theo một bọc hành lý, lưu luyến Tiêu Kỳ An một cái thật sâu.

Kiệu mềm cũng chờ sẵn cửa điện.

Tiêu Kỳ An kiệu một lúc lâu, mãi đến khi họ chuẩn rời mới bất chợt cất lời: “Nếu… con là nếu… nếu và mẫu hậu gặp vị hòa thượng đầu trọc năm xưa, thì… hãy sinh cho con thêm một hoàng hoặc hoàng , mang về cho con nhé.”

Cung điện rộng lớn tĩnh mịch, đêm dài đằng đẵng, nếu một bên cạnh… sẽ còn quá cô đơn.

Cậu, thật , cô đơn.

Tiêu Uyên hiếm khi trách mắng câu vô lễ đó, mà chỉ khẽ gật đầu.

Từ khoảnh khắc đó, trong lòng Tiêu Kỳ An liền âm thầm gieo xuống một hạt mầm hy vọng…

Chỉ là… quên mất, phụ hoàng của vô cùng “vô liêm sỉ”.

Năm xưa, Đại sư Văn Âm cứu Thẩm An An sinh nở thuận lợi, chỉ ba năm liền đột ngột qua đời. Tiêu Kỳ An thậm chí từng nghi ngờ rằng cái ch-ết bất ngờ , lẽ cũng liên quan đến chuyện cứu mẫu hậu năm đó.

Đại sư Văn Âm… chính là đại ân nhân của cả nhà họ. Mà hiện giờ, ông đang tu hành ở Hương Giác Tự, chính là hoàng tự.

Nhìn chiếc kiệu mềm dần dần khuất xa, Tiêu Kỳ An cố gắng kìm dòng nước mắt, vẻ nhẹ nhàng với tiểu thái giám bên cạnh: “Chỉ để rời khỏi hoàng cung thôi mà, diễn một màn cảm động đến thế với Thái Tử như .”

Tiểu thái giám cũng mỉm , nhưng trong mắt tràn đầy xót xa Thái Tử: “Thôi thì từ giờ về , trong cung rộng lớn , chỉ còn mỗi ngươi bầu bạn với thôi.”

“Điện hạ quên ?”

Tiểu thái giám khẽ gợi ý: “Thúc quốc cữu, Thẩm quốc cữu, là thương ngài nhất đấy. Hoàng Thượng Hoàng Hậu rời , nếu ngài lợi dụng thời cơ… thể ‘lừa’ tiểu biểu cô nương nhà cung, thì chẳng sẽ cùng ngài sớm hôm bầu bạn ?”

Gợi lòng thương xót, để thấy đau lòng vì ?

Ánh mắt Tiêu Kỳ An bỗng sáng rực lên, đưa tay xoa cằm, miệng thì : “Biểu tỷ là ngọc tay của cữu cữu, … e là lắm .”

“……”

“Đi nhanh, truyền quốc cữu cùng cả nhà cung cho .”

“Vâng!”

Tiểu thái giám mấy bước đầu hỏi: “Điện hạ, còn tiểu ma vương nhà Lý Quốc Công thì ạ, mời luôn ?”

Lông mày Tiêu Kỳ An nhíu chặt như sắp dính với .

Tiểu nha đầu nhà đó, chẳng khác gì một tiểu cô nương điên . Là nữ nhi mà kế thừa đầy đủ tính tình của thúc thúc Lý Hoài Ngôn. Một lời khó hết…

“Nếu nàng cũng cung, e rằng sẽ cực kỳ náo nhiệt.”

Tiêu Kỳ An nghĩ một hồi, khoát tay: “Thôi bỏ , đó ‘náo nhiệt’, mà là gà bay chó sủa!”

Trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Thẩm An An thẳng , ngước cảnh vật bên ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ băn khoăn: “Tiêu Uyên, chúng lừa Kỳ An, liệu quá đáng quá … Ta thấy trong lòng cứ áy náy mãi.”

Tiêu Uyên ôm lấy nàng, trả lời mà hỏi ngược : “Điểm đến đầu tiên của chúng ?”

“… Giang Nam chăng?”

Tấm lòng "cắn rứt" của Thẩm An An… cũng bay khá nhanh.

Tiêu Uyên liếc nàng từ khóe mắt, giọng đầy ẩn ý: “Muốn đến Giang Nam… là để gặp ai?”

“… Aizz… đó tên gì nhớ… còn , còn nhớ ?”

【 Phiên Ngoại – Hoa Sinh 1】

"Quận Chúa, ạ?"

Tiểu nha vén rèm châu bước phòng, liền thấy tiểu Quận Chúa đang lặng lẽ rơi lệ trong u sầu, vội vàng bước tới an ủi.

"Không ." – Hoa Sinh lập tức cuộn bức họa, nhanh chóng giấu .

Nàng vội vã điều chỉnh cảm xúc, sợ khác điều bất thường.

Tiểu nha thở phào nhẹ nhõm, : "Người đó tới nữa , Quận Chúa nhận ạ?"

"Ai cơ?"

"Chính là vị thư sinh mà cứu phố hôm đó ạ. Hắn đến cầu xin thu nhận, gia nô cho ."

Hoa Sinh cố gắng nhớ , nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, chút ấn tượng nào.

"Ngươi đưa đây ."

"Vâng."

Nha lui , còn Hoa Sinh thì thu ôm gối trong góc phòng, ngẩn suy nghĩ.

Một lúc , nha dẫn , dừng bên ngoài: "Quận Chúa, dẫn tới."

Hoa Sinh ngẩng đầu, chỉnh y phục gương đồng, đó bước ngoài.

Ở giữa phòng một nam tử, dung mạo tuấn tú, vẻ nho nhã thư sinh toát khắp . Khi ánh mắt khẽ nâng lên nàng, lập tức ngây , cứ thế chăm chú chớp mắt.

Hoa Sinh thể đoán vẻ mặt của , cũng chẳng thấu cảm xúc trong đáy mắt .

"Ngươi tới phủ gia nô? chẳng ngươi là thư sinh ?"

Nam tử cúi đầu, đáp: "Tiểu nhân gia cảnh bần hàn, hôm may mắn Quận Chúa cứu giúp phố, là bậc hiền lương, nên đến đây cầu xin Quận Chúa rủ lòng từ bi, thu nhận tiểu nhân hầu."

Hoa Sinh khẽ nhíu mày.

Dù là thư sinh nghèo, phần lớn cũng đều cốt cách kiêu hãnh, họ thể thuê kiếm sống, nhưng tuyệt đối chịu phận nô bộc cho khác. Nàng chăm chú quan sát mắt, càng , lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Làm gia nô… chẳng ngươi sẽ thể tham gia khoa cử nữa ?"

Nam tử thoáng dừng , đó thành khẩn đáp: "Tiểu nhân gia nô, nhưng là ký giấy bán , mà chỉ cầu một chốn nương . Tiểu nhân nguyện theo sai bảo của Quận Chúa, dù đỗ đạt cũng tuyệt đối nuốt lời hôm nay."

Hoa Sinh nghiêng đầu , trong lòng bỗng cảm thấy chút quen thuộc kỳ lạ.

"Chúng từng gặp thì ?"

Nam tử khựng một chút trả lời: "Hôm qua, ngoài phố, quả thực chúng gặp mặt."

Hoa Sinh gật đầu.

Chuyện thêm một đôi đũa ăn cơm cũng chẳng đáng gì. Mẫu nàng thường xuyên chùa dâng hương phước, nên nàng cũng chịu ảnh hưởng, việc thiện.

“Nếu , ngươi cứ ở . Ta cũng cần ngươi gì cả, sẽ bảo chuẩn cho ngươi một căn phòng, ngươi cứ yên tâm ôn tập chuẩn thi cử là .”

“Vâng, đa tạ Quận Chúa.”

Nam nhân trả lời với ánh mắt bình thản, nhưng bàn tay giấu trong tay áo siết chặt .

Hoa Sinh định bảo nha dẫn lui xuống, chợt nhớ điều gì liền hỏi: “Phải , ngươi tên là gì?”

Nam nhân ngẩng đầu nàng một cái, đáp: “Tiểu nhân tên là Thân Doãn Bạch.”

“Thân Doãn Bạch…” – Hoa Sinh khẽ lặp một , gật gật đầu.

Thế là Thân Doãn Bạch tạm thời ở phủ Vĩnh Ninh Hầu. Tin tức truyền đến tai Trưởng Công Chúa, bà liền sai âm thầm theo dõi vài ngày, phát hiện đúng thật ý đồ gì khác, dù luôn ở bên cạnh Hoa Sinh nhưng mực lễ độ, nên cũng can thiệp thêm, cứ để mặc kệ.

Chỉ là một thư sinh thôi mà, chỉ cần hạng tâm địa bất chính, thì bà cũng chẳng thành kiến gì.

Dạo gần đây bà đang bận rộn giúp Hoa Sinh chọn phò mã.

ngắm tới ngắm lui, Hoa Sinh chẳng thấy ai ý, khiến Trưởng Công Chúa lo lắng thôi.

“Quận Chúa, Trưởng Công Chúa mời qua đó một chuyến.”

Nha nhẹ giọng bẩm báo.

Hoa Sinh ôm bức họa trong lòng, ngước mắt lên đến, ánh mắt phần lười biếng uể oải, chỉ khẽ một tiếng: “Biết .”

nàng vẫn dậy, chỉ gục lên bàn, cúi đầu những con cá trong hồ đang thong thả bơi lội.

Dường như… đến cả một con cá cũng tự do hơn nàng.

Hồ sen ở hậu viện là nơi bất kỳ ai cũng thể lui tới. Hoa Sinh vẫn đang ngẩn thì bỗng một cái bóng đen cao lớn phủ xuống.

Nàng ngẩng đầu lên, là gương mặt thanh tú của Thân Doãn Bạch. Nàng sững một chút, hai má bất giác ửng hồng.

Dường như bất kể nàng , cũng luôn xuất hiện ở đó.

Thân Doãn Bạch liếc bức họa trong lòng nàng, môi mím , hỏi: “Quận Chúa tâm sự?”

“Ừ.” – Hoa Sinh gục xuống bàn, giọng thờ ơ mệt mỏi.

“Là vì trong bức họa ?”

“Sao ngươi ?” – Hoa Sinh ngạc nhiên.

Thân Doãn Bạch khẽ mỉm : “Ngày nào Quận Chúa cũng ôm nó trong lòng, đoán thôi.”

“Vậy… ngươi cũng thông minh đấy.” – Hoa Sinh đáp một cách khá qua loa.

Thân Doãn Bạch nàng thì bật nhẹ, đầy dịu dàng.

“Ngươi tâm sự ?” – Hoa Sinh bất chợt hỏi ngược . Thân Doãn Bạch khựng một chút gật đầu.

“Có.”

“Vì kỳ thi sắp tới ?”

Thân Doãn Bạch lắc đầu, ánh mắt nàng chăm chú: “Không vì khoa cử.”

Hoa Sinh ánh mắt của chằm chằm đến mức thoải mái, khẽ nhíu mày: “Vậy là chuyện gì?”

Thân Doãn Bạch cụp mắt xuống: “Ta... nợ một mạng , trả cho nàng .”

“Trả mạng?”

Hoa Sinh giật , mắt trợn tròn: “Mạng sống thì trả kiểu gì chứ?”

Thân Doãn Bạch thấy sự hoảng hốt trong mắt nàng, cảm giác tội dâng đầy trong lòng:

“Trả cho nàng thứ mà nàng khát khao nhất.”

“À...” – Hoa Sinh đưa tay lên n.g.ự.c vuốt nhẹ, lúc mới nhẹ nhõm thở phào.

Nàng dậy, đưa túi thức ăn cho cá trong tay về phía . Thân Doãn Bạch ngơ ngác nhận lấy.

“Ngươi tự chơi một , mẫu đang tìm .”

“Vâng.”

Hắn đón lấy túi thức ăn vẫn còn vương chút ấm từ tay nàng, thần sắc chút ngẩn ngơ.

Hoa Sinh ôm bức họa trong lòng, dường như do dự, Thân Doãn Bạch liền nhẹ nhàng đưa tay :

“Đưa cho , tại hạ sẽ giúp Quận Chúa giữ bí mật .”

Hoa Sinh một cái, theo phản xạ liền đưa : “Vậy ngươi cầm lấy , lát nữa sẽ lấy. Tuyệt đối để ai phát hiện.”

“Quận Chúa cứ yên tâm.”

Sau khi Hoa Sinh rời , Thân Doãn Bạch nghiêng xuống thành lan can cạnh hồ sen, mở bức họa .

Trên bức họa là một thiếu niên, còn trẻ nhưng khí chất tuấn rạng ngời.

“Tề Cẩm Bình...” – Thân Doãn Bạch nhẹ giọng gọi tên trong tranh, cẩn thận cuộn .

Ra là đến biên ải...

Hắn khẽ khép mắt, nơi khóe mắt dường như một giọt lệ chậm rãi rơi xuống.

Chỉ e rằng… đây chẳng một mối lương duyên .

Khi Hoa Sinh trở thì trời tối. Dù còn cách khá xa, nàng vẫn trông thấy bóng , khẽ nhíu mày bước tới.

“Sao ngươi còn ở đây?”

Thân Doãn Bạch mở mắt, dậy, đưa bức họa trong tay : “Tranh của Quận Chúa.”

Hoa Sinh bức tranh, trong mắt hiện rõ nỗi đau đớn xen lẫn thất vọng, tay đưa nhận lấy.

“Có chuyện gì ?”

Hoa Sinh khịt khịt mũi, khổ: “Mẫu bàn chuyện hôn sự cho .”

Tim Thân Doãn Bạch khẽ chấn động, môi mím chặt, hồi lâu mới cất lời: “Kinh thành cũng ít công tử tài mạo song , chắc thua kém trong lòng Quận Chúa... Ví dụ như trưởng tử Lâm gia chẳng hạn.”

Hoa Sinh khẽ nhíu mày, ánh mắt mấy vui vẻ , một lời, ôm bức họa bỏ .

Thân Doãn Bạch cũng gì thêm, chỉ lặng lẽ theo , đưa nàng trở về tận viện tử mà vẫn rời .

Hoa Sinh liếc một cái, lông mày càng nhíu chặt, nhưng cũng gì, chỉ bảo nha đóng cổng .

Hôm , nha mang đến một món đồ chơi vô cùng kỳ lạ, đầu sừng, giống hươu mà na ná như chó, cực kỳ đáng yêu.

“Đồ từ ?”

Nha hạ giọng: “Là vị thư sinh ở tiền viện đó, là để tạ Quận Chúa vì lời lẽ hôm qua.”

Hoa Sinh vốn nhỏ nhen, chuyện nhỏ như thế sớm để trong lòng. Nàng cũng hiểu rõ, là vì cho . So với việc trông mong một thứ vốn thể , chọn điều mắt rõ ràng là lựa chọn lý trí hơn.

Tiếc là... nàng vẫn thể buông bỏ.

“Nô tỳ giúp Quận Chúa chải tóc nhé? Chắc lát nữa các phu nhân, công tử từ các phủ sẽ đến cả thôi.”

Hoa Sinh chơi món đồ khẽ gật đầu.

Khi nàng sửa soạn xong và bước ngoài, bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Dù là danh nghĩa tiệc rượu, nhưng ai cũng rõ đây là buổi xem mắt. Mọi đều mục đích thật sự, nên thiếu kẻ cố tình "vô tình gặp gỡ", tạo cơ hội tiếp cận.

Những kẻ vội vã đến phần lớn đều là vì gia thế của nàng. Hoa Sinh vô cùng chán ghét kiểu như .

Người mắt càng đáng ghét hơn.

“Ngươi đường , va ai hả?” – Nha giận dữ trách mắng.

Nam tử vội vàng xin , nhưng ánh mắt ngừng đánh giá Hoa Sinh từ xuống , khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hoa Sinh nhận , phụ là đại thần mà Hoàng cữu cữu của nàng vô cùng tin tưởng, trong tay nắm thực quyền.

Xét về phận, bằng nàng, nhưng về thế lực, vượt xa.

Mẫu từng dặn: Phủ Vĩnh Ninh hầu tuyệt đối kết với quyền quý, đặc biệt là kiểu quyền cao chức trọng như .

“Tránh .” – Nàng lạnh giọng .

“Quận Chúa thể vô tình như ? Tại hạ hôm nay là đặc biệt đến vì đấy.”

Nam tử như , vẻ dài dòng dẻo miệng khiến ghê tởm, nhất là đôi mắt ti hí , ánh lên đầy toan tính.

“Vô lễ!”

Sắc mặt Hoa Sinh thoáng biến, định nổi giận thì một bóng còn nhanh hơn cả nàng, xông tới đẩy mạnh nam tử xa.

Kẻ vẻ gì là tuấn tú uy nghi, đẩy một cái liền ngã lăn đất.

“Đồ khốn! Ngươi dám đẩy ? Ngươi là nhà ai, là ai hả?”

Hắn giận dữ chỉ tay xuất hiện. Hoa Sinh ban đầu còn tưởng là Thân Doãn Bạch, nhưng nghiêng đầu thì phát hiện đó là một xa lạ.

“Ta ngươi là ai, nhưng nhà Lâm gia, tên là Lâm Diệp. Nếu ngươi cáo trạng, cứ việc, chờ.”

“Lâm…” — Gã đang tức giận chỉ tay lên, nhưng đột nhiên khựng .

Lâm? Là Lâm gia đang đàm cưới với công tử Thẩm gia đó ?

Lâm gia thì chẳng đáng sợ, nhưng Thẩm gia thì thứ mà nhà thể dây .

Hắn nghiến răng rủa thầm mấy câu, dậy phủi bụi, ném một câu hằn học: “Ngươi cứ chờ đó!” — tức tối bỏ .

Hoa Sinh khẽ cúi hành lễ: “Đa tạ công tử.”

Lâm Diệp lễ độ đáp lễ: “Quận Chúa khách khí . Dù , thì kẻ đó cũng chẳng dám loạn trong phủ Vĩnh Ninh hầu .”

“Công tử chuyện thật thà thẳng thắn.”

Hoa Sinh bật : “Ta xin ghi nhớ một ân tình, ?”

Lâm Diệp ngượng ngùng , đột nhiên đầu như đang tìm kiếm điều gì đó.

“Này, công tử đang ?”

“Vừa nãy với là bên xảy chuyện nên mới đến, nhưng giờ hình như thấy nữa.”

Hoa Sinh cũng , quả nhiên xung quanh chẳng còn ai, nàng cũng để tâm thêm nữa.

Sau khi vài câu xã giao với Lâm Diệp, nàng liền rời . Lâm Diệp vẫn tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, gương mặt tuấn tú thoáng đỏ lên, rõ ràng là động lòng.

Trong bóng tối, một lặng lẽ chứng kiến hết thảy, khẽ cúi đầu, giấu nỗi buồn và hụt hẫng trong đáy mắt.

Hoa Sinh đến buổi tiệc chỉ để lấy lệ, một vòng tượng trưng rời khỏi. Còn chuyện xem mắt công tử nhà nào, đó là việc mà Trưởng Công Chúa bận tâm, nàng thì .

Trên đường trở , nàng ngang qua lầu gác cạnh hồ, thấy một bóng quen thuộc đang tựa lan can. Do dự chốc lát, cuối cùng nàng vẫn bước tới.

“Ngươi đây ?”

Thân Doãn Bạch ngẩng đầu, nở nụ trong trẻo ánh mặt trời: “Cho cá ăn, đợi Quận Chúa.”

Hoa Sinh khựng một chút, nụ của , trong lòng như một tia rung động thoáng qua.

Thân Doãn Bạch thu ánh mắt về, rải hết chỗ thức ăn cho cá trong tay xuống hồ, đó dậy, chắp tay hành lễ với Hoa Sinh định rời .

“Này, chờ .”

Thân Doãn Bạch dừng bước, đầu . Hoa Sinh khẽ nhíu mày, : “Ngươi đang chuẩn thi khoa cử ? Sao hiếm khi thấy ngươi sách ?”

Thân Doãn Bạch đáp: “Tiểu nhân từng , nguyện hầu của Quận Chúa, theo hầu bên cạnh, ban ngày tất nhiên ở bên bảo vệ Quận Chúa, buổi tối sẽ tranh thủ thời gian ôn tập.”

Hoa Sinh cau mày, do dự một lát : “Đọc sách là chuyện thể tranh thủ lúc rảnh rỗi. Nếu quyết tâm thi, thì dốc tâm ý mới khả năng đỗ đạt cao. Từ nay về , ban ngày ngươi cần ở cạnh nữa. Có việc sẽ cho gọi. Ngươi hãy yên tâm mà sách.”

Thân Doãn Bạch nàng thật sâu, gì khiến Hoa Sinh trong lòng cũng cảm thấy bối rối.

“Ta thu nhận ngươi, vốn dĩ cũng mong ngươi gì cho .”

“Quận Chúa, quả nhiên là lương thiện.”

Thân Doãn Bạch khẽ , ý rõ là cảm kích điều gì khác.

Hắn rời khỏi lầu gác cạnh hồ, nha bên cạnh khẽ thì thầm: “Quận Chúa, trông vẻ kỳ lạ.”

Hoa Sinh gì, chỉ lặng lẽ về sân của .

Tối hôm đó, Trưởng Công Chúa cho gọi nàng đến viện của . Hoa Sinh , mẫu chắc chọn vài công tử ý.

“Ba vị công tử đều , gia phong nghiêm cẩn, nhân phẩm đoan chính, phụ họ cũng đều là quan văn, con xem thử ai hợp ý ?”

Hoa Sinh mặt biểu cảm, nhận lấy tập tranh chân dung, lật xem qua loa. Khi đến bức vẽ chân dung công tử thứ tư, ánh mắt nàng khựng nơi đó.

【 Phiên Ngoại – Hoa Sinh 2】

Là Lâm Diệp trong ban ngày .

Trưởng Công Chúa thấy, lập tức khẽ nhướng mày : “Có là con thích ? Mẫu cũng thấy, nổi bật nhất trong ba .”

“Không .”

Hoa Sinh khép cuốn tranh , đặt lên bàn: “Chỉ là trong lúc ban ngày gặp một chút, nên mới thêm mấy thôi.”

Trưởng Công Chúa thái độ của nữ nhi mà cảm thấy hiểu, đều , nam nhi lớn thì lấy thê, nữ nhi lớn xuất giá, nữ nhi đến chuyện hôn nhân thở dài như .

“Hoa Sinh, con thật với mẫu , con trong lòng ?”

Hoa Sinh bỗng giật , cúi đầu: “Con… .”

“Thật ? Hoa Sinh, là mẫu của con, nếu con thật sự trong lòng, thể cho , gta thể giúp con.”

Hoa Sinh im lặng một lúc, lắc đầu.

Người nàng yêu quá xa vời, chẳng ai thể giúp nàng cả.

“Nếu , thì cứ định hôn sự với Lâm công tử , ngày mai mẫu sẽ bảo mai mối đến Lâm gia thăm dò một chút.”

“Mẫu …”

Hoa Sinh cắn chặt môi: “Mẫu thể chờ thêm một chút nữa ? Con thật sự xuất giá.”

Trưởng Công Chúa thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Hoa Sinh: “Nghe lời mẫy , hiện giờ triều đình đang chú ý đến chúng đấy, hôn sự của đại ca con thì dễ , còn của con, nếu một ngày định , mẫu sẽ thể an tâm.”

“…”

Hoa Sinh khẽ nhắm mắt , vẫn đồng ý.

Trưởng Công Chúa đành để nữ nhi về phòng, chuyện hôn sự để con tự quyết định.

Hoa Sinh rõ, hôn sự lẽ sẽ nhanh chóng quyết định, trong lòng càng thêm khó chịu, mấy ngày nàng đều ở trong phòng, bao giờ ngoài, dù cho nha khuyên bảo thế nào nàng cũng đổi.

Nàng ôm lấy cuốn tranh mà vẫn mang theo suốt, co giường, ngoài cửa sổ mà thất thần.

“Quận Chúa.”

Nha thở dài, bước đến đưa cho Hoa Sinh một món đồ nhỏ: “Vẫn là ở tiền viện , hy vọng Quận Chúa thấy sẽ vui vẻ hơn.”

Thân Doãn Bạch tay nghề khéo, thể nhiều đồ vật kỳ lạ, cửa sổ của Hoa Sinh bày nhiều thứ.

Nàng món đồ nhỏ, từ từ đặt cuốn tranh xuống, nhận lấy từ tay nha .

Đó là một con cá thành hình , khuôn mặt giống nàng đến sáu bảy phần, nở nụ tươi sáng, rực rỡ.

“Quận Chúa, nếu ngài cứ như , sẽ sinh bệnh mất, ngoài dạo một chút?”

Hoa Sinh chăm chú con cá nhỏ, từ từ gật đầu.

Nơi nàng thích nhất là đình bên hồ, nơi đó yên tĩnh, những con cá tự do bơi lội, chúng, nàng thể giải tỏa muộn phiền.

“Lần mang thêm ít thức ăn cho cá nhé, lâu cho chúng ăn .”

Nha khẽ : “Chúng cần mang theo , thư sinh ngày nào cũng đến Quận Chúa cho cá ăn, giờ cá trong nước chỉ cần thấy là nhảy bổ lên ngay.”

Hoa Sinh ngẩn một chút.

“Quận Chúa.”

Nha hạ giọng: “Ngài xem, thư sinh đó thích ngài chứ?”

Thật , nếu thể đỗ cao, thì Trưởng Công Chúa cũng thể chấp nhận.

“Làm bậy!”

Hoa Sinh liếc nha một cái, nhưng tai ửng đỏ.

Nàng trong lòng, nhưng ít khi tiếp xúc với đó.

Nha sợ Quận Chúa, tiếp tục : “Quận Chúa, chẳng lẽ ngài từng thấy những câu chuyện tình yêu mà vì ơn huệ mà một lòng yêu thương, đổi ? Giữa ngài và thư sinh đó, chẳng giống như ?”

Dù chỉ là một thư sinh, nhưng còn hơn là yêu một tình cảm vô vọng thể nào thành sự thật.

“Đừng nữa.”

Hoa Sinh nhíu mày, rõ ràng vui, tiểu nha vội vàng im lặng.

Khi nha đến hồ nước, bóng dáng cao lớn ở đó , chỉ là vẫn chăm chú những con cá trong nước, lẽ nhận sự hiện diện của họ.

Hoa Sinh nhẹ nhàng bước đến lưng , mấy con cá đang bơi lội trong hồ, bất chợt lên tiếng: “Hình như ngươi nuôi chúng mập lên .”

Thân Doãn Bạch khẽ cong môi, vẻ mặt giả vờ giật , hoảng hốt : “Quận Chúa, nàng đến từ lúc nào , giật thật đấy.”

Hoa Sinh thấy màn biểu diễn khoa trương của , khỏi mỉm .

Nha lau chùi chiếc ghế sạch sẽ, Hoa Sinh xuống bên cạnh: “Thời gian qua, thật sự vất vả cho ngươi .”

“Ta sẵn lòng trâu ngựa cho Quận Chúa.”

Hoa Sinh khẽ run mi mắt, ngay khi Thân Doãn Bạch ngước mắt nàng, nàng lập tức dám đối diện.

Thân Doãn Bạch xuống tay nàng, như vô tình: “Hôm nay Quany65 chúa ôm cuốn tranh ?”

Nụ mặt Hoa Sinh cứng , nàng im lặng gì.

Thân Doãn Bạch dừng ở đây: “Xin phép Quận Chúa, lẽ giữa Quận Chúa và vị công tử , là tình yêu nam nữ, mà là tình cảm kính trọng và ngưỡng mộ?”

“Có tình yêu nam nữ , trong lòng tự rõ.”

Hoa Sinh đột nhiên trở nên lạnh lùng, Thân Doãn Bạch mỉm , gì nữa.

Những con cá trong hồ nước đang vui vẻ, dùng hết sức nhảy lên, Hoa Sinh mà lòng chút xốn xang: “Ngươi nuôi chúng thế nào mà chúng sức sống như ?”

“Công Chúa học ?”

Hoa Sinh khẽ gật đầu, Thân Doãn Bạch dậy, nhường chỗ cho nàng, Hoa Sinh do dự một lúc mới qua, chỗ mà Thân Doãn Bạch .

Những con cá nhảy lên nhảy xuống, mấy chúng đều nhảy lòng bàn tay Hoa Sinh.

Cuối cùng, nàng cũng mỉm , nhưng nam nhân bên cạnh đột nhiên cúi xuống, khẽ : “Ta với Quận Chúa, nhưng sẵn lòng nuôi cá suốt đời cho Quận Chúa.”

Giọng của ấm áp, trầm thấp, quá gần, khiến Hoa Sinh hoảng hốt rụt tay , vội vàng lên.

“Ta… việc .”

“Quận Chúa chậm thôi.”

Thân Doãn Bạch hành lễ, ánh mắt sâu thẳm theo bóng dáng Hoa Sinh, cảm xúc kìm nén trong gần như sắp trào .

Hắn xứng đáng, mà cả Tề Cẩm Bình cũng xứng đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/phien-ngoai.html.]

Những ngày tiếp theo, họ thường gặp ở hồ nước, Thân Doãn Bạch là tài giỏi, đặc biệt am hiểu phong tục và văn hóa, còn dí dỏm.

Hoa Sin là một cô nương ít khi khỏi cửa, đương nhiên thích những câu chuyện do kể, những ngày tháng , trôi qua hơn nửa tháng, và giữa họ dường như sự phát triển thành bạn bè, thậm chí là tri kỷ.

Bên phía Trưởng Công Chúa, cũng nhận tin tức.

“Mẫu , gần đây con thiết với thư sinh mà chúng nhận nuôi ở tiền viện?”

Hoa Sinh khẽ dừng một chút, cúi đầu : “Không gì, giỏi nuôi cá bọn con chỉ vài sở thích giống thôi.”

con cũng là một tiểu thư khuê cát, hiện giờ hôn sự định, vẫn ở trong phủ thì sẽ cho danh tiếng của con. Ta chuẩn một ít bạc, bảo rời .”

“Mẫu …”

Hoa Sinh ngạc nhiên, nàng những gì chút đúng, nhưng Trưởng Công Chúa , trong lòng trào dâng cảm giác nỡ.

“Hắn là một đứa trẻ mồ côi, phụ mẫu, con bảo ? Sau , con cần chuyện với nữa là , hơn nữa chúng chỉ cho cá ăn thôi, cũng là ánh mắt của đám nha , con , , gì quá mức .”

Trưởng Công Chúa nàng, gì thêm.

Hoa Sinh mím môi, cũng lên tiếng nữa.

Một lúc lâu , Trưởng Công Chúa mới trầm giọng : “Con thành thật với mẫu , con thích thư sinh đó ?”

“……”

Hoa Sinh cảm thấy trong lòng hoảng loạn một chút, nhưng theo bản năng cô lắc đầu: “Không .”

“Vậy là , hôn sự giữa con và trưởng tử nhà Lâm gia định , hôn lễ mùng sáu tháng , con chuẩn .”

“Mẫu gì cơ?”

Hoa Sinh sửng sốt dậy, nàng nghĩ đến việc hứa hôn, nhưng ngờ nhanh như , còn chuẩn kết hôn.

“Hai nhà chúng trao đổi ngày giờ, hôn sự định , thể đổi . Hơn nữa, Lâm công tử cả dung mạo lẫn tài năng đều tồi, con cũng chịu thiệt.”

Nước mắt Hoa Sinh rơi xuống, Trưởng Công Chúa cố gắng kiềm chế cảm giác đau lòng, dám nàng.

So với thư sinh thì Lâm gia là lựa chọn hơn, dù cho giữa hai , hôn sự với Lâm gia là chuyện chắc chắn.

“Nếu con đồng ý, sẽ lập tức đuổi thư sinh đó ngoài.”

Hoa Sinh gì, rời khỏi phòng của Trưởng Công Chúa.

Khi đến hồ nước, mắt nàng đỏ hoe vì , nước mắt vẫn còn lăn dài. Thân Doãn Bạch thấy nàng như , trái tim như siết chặt đau đớn.

“Quận Chúa, ?”

Lúc trong lòng Hoa Sinh đang giận dữ, nàng bật thốt : “Ngươi đưa , xuất giá.”

Thân Doãn Bạch sững , cảm giác như bộ dòng má-u trong cơ thể bỗng dưng ngừng chảy.

“Quận Chúa?” - Nha cũng ngây .

Sau đó Hoa Sinh phản ứng kịp, ngay lập tức đỏ mặt, cúi đầu thì thầm: “Ý của là, gả cho thích. Ta thử một vì bản , ngươi đưa biên giới ?”

Thân Doãn Bạch ngay lập tức cau mày, ánh mắt trở nên u ám, gì.

Hoa Sinh tự với : “ , ngươi tham gia kỳ thi, quên, ngươi thể rời khỏi Kinh thành.”

Nói xong, nàng Thân Doãn Bạch một cái thật sâu rời .

Cái khiến Thân Doãn Bạch sững , trái tim như siết chặt, cảm xúc dồn nén trong dường như thể nào che giấu .

Đưa nàng , con đường đến biên giới xa xôi, nhiều cơ hội, nhưng…

Hình ảnh mũi tên sắc nhọn bắ-n ngự-c nàng trong kiếp đột ngột xuất hiện trong đầu .

Cảm giác đau đớn như thể tim xé nát, xứng đáng. Hắn hiện tại là ân huệ của trời cao, thể mơ tưởng đến những điều thể ?

Nàng là một đóa hoa trong nhà kính, nàng xứng đáng sống yên bình và vui vẻ, an suốt đời. Dù là , Tề Cẩm Bình tay đầy má-u tươi, đều xứng đáng!!!

Khi về đến phòng, Hoa Sinh ngẩn ngơ lâu, trong đầu nàng hỗn loạn, Tề Cẩm Bình, nhưng cũng Thân Doãn Bạch.

Cả đêm hôm đó, nàng trằn trọc ngủ, những cơn ác mộng liên tục đến.

Sáng hôm , nàng còn thức dậy, cửa phòng đẩy mở.

Hoa Sinh ngơ ngác dậy, thấy Trưởng Công Chúa mặt mày lạnh lùng bước , khẽ nhíu mày : “Mẫu , đến đây?”

Trưởng Công Chúa chằm chằm nàng, nhưng với ma ma bên cạnh: “Lục soát.”

Mới chỉ hai từ, ma ma lập tức bắt đầu lục soát trong phòng.

Hoa Sinh giật , vội vàng vén chăn dậy định ngăn , nhưng nha bên cạnh Trưởng Công Chúa chặn .

“Mẫu , đang ?”

Trưởng Công Chúa gì, chỉ hiệu cho một ma ma mang nhiều cuốn tranh đến đặt chân .

Mặt mày Hoa Sinh tái nhợt.

Trưởng Công Chúa cúi nhặt lên một cuốn, mở ném xuống đất, từng cuốn tranh ném xuống, sắc mặt Trưởng Công Chúa ngày càng u ám.

Hoa Sinh run rẩy suốt, mắt những cuốn tranh đất, lòng đau như cắt.

Trưởng Công Chúa gì, chỉ lệnh cho mang đến lò sưởi, bất chấp tiếng gào thét của Hoa Sinh, từng cuốn tranh lượt ném trong.

“Mẫu , đừng mà.” - Hoa Sinh giãy giụa mạnh, mí mắt sưng đỏ.

Đợi đến khi cuốn tranh cuối cùng thiêu rụi, Trưởng Công Chúa mới ngẩng đầu nàng: “Ta bảo truyền tin cho Lâm gia, hôn lễ sẽ dời lên sớm hơn nửa tháng, nếu con phủ Vĩnh Ninh Hầu diệt tộc, thì cứ ngoan ngoãn đợi gả .”

Nàng nghĩ đến, nam nhân yêu mến là cái gai trong mắt, cái xương trong thịt của hoàng , mà suốt đời sẽ bao giờ trở về Kinh thành.

Trưởng Công Chúa dẫn rời , Hoa Sinh những cuốn tranh ngọn lửa nuốt chửng, bất lực ngã xuống đất.

Một bóng dáng đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, nàng vội vàng bật dậy, lao ngoài.

Bên hồ, nam nhân vẫn còn đó, chỉ là một bộ trang phục khác, là áo vải thô mà là áo lụa hoa lệ.

"Chính là ngươi, chính ngươi với mẫu của , đúng ?"

Thân Doãn Bạch lưng , nhưng giọng bình thản một gợn sóng: "Xin Quận Chúa thứ , Trưởng Công Chúa đuổi , còn nơi nào để , vì , chỉ thể bán Quận Chúa."

Hoa Sinh cảm thấy rệu rã, đôi mắt đỏ ngầu vì căm phẫn: "Là để ở , là ngươi một thỏa thuận gì đó!"

Nếu , thể bộ trang phục hoa lệ ?

"Chính cứu ngươi, nếu ngươi cần, chỉ cần ngươi , sẽ đến..."

"Ngay cả việc chọn phu quân, Quận Chúa còn thể tự quyết, thì thể mang cho cái gì?"

Thân Doãn Bạch một chút cảm xúc, khiến Hoa Sinh cảm thấy lạnh toát cả .

Nàng nam nhân mắt, còn hiền hòa và lễ độ, giờ đây trở nên xa lạ như từng quen .

Lúc , điều khiến nàng đau lòng thành , mà là sự thất vọng vì phản bội. Con thuyền nhỏ trong lòng nàng, vốn đang trôi lững lờ, giờ đây chìm nghỉm.

"Ha, thật , ngươi thật ."

Hoa Sinh thêm một nào nữa, xoay bỏ . 【 Phiên Ngoại – Chúng Ta Đều Mong Nàng Viên Mãn】

Khi đó khuất khỏi tầm mắt, sắc mặt của Thân Doãn bạch cuối cùng cũng sụp đổ, nỗi đau ập đến, cuồn cuộn thể kiềm chế.

“Xin .”

Hắn khẽ nhắm mắt , Lâm Diệp, cũng chính là lựa chọn nhất của nàng!

Những ngày tiếp theo, Hoa SInh giam lỏng trong viện, theo đúng ý nguyện của Thân Doãn Bạch, đuổi , nhưng Hoa Sinh, thấy nữa.

Ngay cả những món đồ nhỏ mà nàng yêu thích nhất, đặt cửa sổ, cũng đập nát thành mảnh vụn.

Nàng ở trong viện, còn Thân Doãn Bạch thì vẫn canh giữ ở Hồ Thủy Đình, những ngày cứ thế trôi qua từng chút một.

Trưởng Công Chúa quản lý Hoa Sinh nghiêm ngặt, đến đêm ngày thành , bà mới cho phép nàng ngoài. Cánh cửa viện mở , nhưng nàng bước lấy một bước.

Lâm phủ, Lâm Diệp bỗng nhiên tỉnh giấc, cảnh tượng mắt mà ngẩn ngơ.

Một tên gia nhân tiến lên thúc giục: “Công tử, ngài còn đây? Nhanh lên, hỷ phục , đến lúc đón tân nương .”

“Đón tân nương? Đón tân nương cái gì?” – Hắn lờ mờ phản ứng kịp.

“Dĩ nhiên là đón Hoa Sinh Quận Chúa .” - Gia nhân đầy ngạc nhiên.

Lâm Diệp ngẩn một lúc, những ký ức từ kiếp và kiếp đan xen , đột nhiên nhớ điều gì: “Quận Chúa, Hoa Sinh?!”

Hắn túm lấy gia nhân, mắt mở to, ánh mắt đầy kích động, gia nhân ngẩn gật đầu.

Lâm Diệp đột nhiên lên, khiến gia nhân giật : “Công tử, ngài chứ?”

“Nhanh lên, đồ!” – Hắn vội vã xuống giường.

Hắn nghĩ thể là trời thương xót sự cô đơn của ở kiếp , hoặc thể thứ mắt chỉ là ảo giác trong giây phút sắp ch-ết.

dù là thế nào, trong giấc mơ vẫn Hoa Sinh, cô nương mà nhớ thương đến phát bệnh.

Lâm phủ cách phủ Vĩnh Ninh Hầu xa, nhưng Lâm Diệp cảm thấy con đường dài vô tận, mãi thấy điểm cuối.

Những đón tân nương thấy tân lang vội vã như , ngừng trêu chọc. Sau nửa giờ, kiệu hoa cuối cùng dừng cửa Hầu phủ, Lâm Diệp liền lao , nhưng mai mối nhanh chóng ngăn , khiến cả đám vang.

“Tân lang đừng vội, đón tân nương cần từng bước từng bước một.”

Trưởng Công Chúa tự canh chừng, giúp Hoa Sinh đồ, tắm gội, trang điểm. Khi nàng khoác lên chiếc giá y, vẻ ngoài của nàng dường như sáng lên nhiều, chỉ đôi mắt và đôi mày vẫn ảm đạm, khiến khí vui vẻ bớt phần tươi sáng.

Trưởng Công Chúa cũng nỡ, bà thở dài: “Hoa Sinh, mẫu tất cả là vì con, khi con lớn lên, con sẽ hiểu thôi.”

Hoa Sinh gì, giống như một con rối linh hồn. Trưởng Công Chúa thở dài, vẫn phủ khăn che mặt cho nàng.

Lễ cưới tiến hành một cách trật tự, trong góc Hồ Thủy Đình, một bóng dáng ẩn nấp. Hắn như một tên trộm lén lút, phát hiện, ngắm cô nương mà khao khát bao lâu nay.

“Hoa Sinh, hy vọng đời của nàng, bình an, vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn.”

Giọng của Thân Doãn Bạch nhẹ, Hoa Sinh tấm lụa đỏ kéo, dường như chút cảm giác, bước chân nàng dừng một chút, nhẹ nhàng nghiêng đầu.

Thân Doãn Bạch theo phản xạ, lập tức thu hồi mắt , khẽ cay đắng.

“Hoa Sinh.” - Một giọng nam lạ vang lên, vẻ đầy vẻ vui mừng.

Hoa Sinh ngẩn , hiểu vì vui như , lấy một cô nương mà từng chuyện mấy câu thê, gì đáng vui chứ?

“Ừm.”

“Ta nhất định sẽ đối với nàng.”

Hoa Sinh im lặng.

Sau khi từ biệt Trưởng Công Chúa, nàng Lăng Trần Dật đích đưa lên kiệu cưới.

“Đại ca.”

“Sau khi thành , đạ ca cũng sớm tìm thê, để mẫu yên tâm nhé.”

“Ừm, đừng lo, mẫu chọn sẵn , đến Lâm phủ sẽ sống , nếu dám đối xử với thì bảo về báo tin.”

“Ừm.”

Hoa Sinh đáp , trong kiệu hoa lắc lư, theo lời mai mối, kiệu bắt đầu lăn bánh.

Cả rèm ngọc lắc lư, nàng dường như thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.

Thân Doãn Bạch.

Lâm phủ coi trọng lễ cưới , tiệc cưới tổ chức long trọng và hoành tráng, còn Lâm Diệp dường như cũng đối xử với nàng.

Từ nghi lễ đến việc tiễn khách phòng tân hôn, đều chú ý đến cảm nhận của nàng.

Chỉ là, trong lòng nàng vẫn thể vui vẻ, cảm thấy u uất và buồn bã.

Khách khứa về, Lâm Diệp phòng tân hôn, cô nương đang giường, lặng một lúc lâu, thậm chí còn nghĩ đang mơ.

“Hoa Sinh.”

Hoa Sinh cảm thấy thoải mái trong lòng khi gọi tên , nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lâm Diệp tiến gần, tay khẽ nhấc khăn che mặt, nhưng bàn tay run rẩy. khi thấy khuôn mặt dịu dàng thanh thoát của nàng, ánh mắt lập tức trở nên ướt đẫm.

Hắn gì, cúi bế nàng ôm trong lòng: “Hoa Sinh, đang mơ ? Nàng vẫn ở đây, nàng là thê tử của .”

Hoa Sinh hoảng sợ, lập tức đẩy như tránh xa.

Lâm Diệp lúc mới nhận hình như nàng hoảng sợ, vội vàng buông tay, thấy đôi mắt sưng đỏ của Hoa Sinh.

“Nàng ?”

Hoa Sinh im lặng, vật lộn một lúc lâu mới : “Chúng là do phụ mẫu sắp đặt, do mai mối mà thành, nhưng một chuyện nghĩ vẫn nên với . Thực , thích, tất nhiên sẽ sống với , nhưng ý là, nếu cũng thích, thể sống hòa thuận với nàng .”

Lâm Diệp ngẩn một lúc, đột nhiên nhớ , mà nàng luôn yêu mến chính là Tề Tướng quân.

Vậy nên, mối hôn sự , nàng hề mong ép buộc.

Hắn như dội một gáo nước lạnh đầu, lạnh thấu xương, ngây lâu, cuối cùng miễn cưỡng mỉm : “Không , chúng sẽ hai năm, nếu nàng vẫn thích , sẽ tự đưa nàng biên giới.”

“Chàng ?” - Hoa Sinh Lâm Diệp, thể tin nổi.

Mẫu nàng hết tất cả cho ?

Lâm Diệp khổ một cái, xuống bên cạnh Hoa Sinh, dịu dàng vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của nàng: “Đừng buồn, sẽ ép buộc nàng.”

Nàng là một cô nương mềm yếu, chỉ cần đủ trong hai năm, vẫn cơ hội để giữ nàng .

“Chàng thật sự sẵn sàng để ?”

“Thật sự!”

Lâm Diệp , nàng bằng ánh mắt đầy tình cảm, khuôn mặt thanh tú của tràn ngập yêu thương: “Hoa Sinh, chỉ mong nàng bình an, vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn.”

【Phiên Ngoại – Đoan Oánh Oánh】

Từ đến nay, Đoan Oánh Oánh vẫn luôn nhớ rõ cảm giác ngọn lửa bao trùm, bỏng rát, đau đớn đến tột cùng.

Ngay cả khi hóa thành linh hồn, nàng vẫn thoát khỏi sự dày vò .

Nàng hối hận , nàng ch-ết nữa.

Phật gia , t-ự v-ẫ-n là tư cách để luân hồi.

Quả đúng như , nàng giống như một nhánh bèo trôi, lang thang khắp hoàng thành, nơi nương náu.

“Đau quá...” - Nàng buột miệng than thở.

“Nhị cô nương, ?” - Giọng một nha còn non nớt vang lên bên tai.

Đoan Oánh Oánh nhíu mày, từ từ mở mắt .

Nha nước mắt đầm đìa: “Cô nương, cuối cùng cũng tỉnh . Nô tỳ sợ ch-ết!”

“Thanh…Nhi?”

Đoan Oánh Oánh lẩm bẩm, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Ta chẳng bảo ngươi chạy thoát ? Sao ngươi cũng ch-ết theo ?”

“Cô nương, đang ?” - Thanh Nhi vội vàng đưa tay sờ trán nàng.

“Không lửa thiêu đến hồ đồ chứ…”

Bàn tay ấm áp của nha cùng cảm giác chân thật khiến Đoan Oánh Oánh sững .

“Tam cô nương thật quá đáng, thể đẩy xuống hồ sen chứ? Nếu xảy chuyện gì, đây?”

“Cô nương, tối mai là hội thả đèn Trung thu, nhất định đừng , là trò nào đó của Tam cô nương nữa thì nguy.”

Ánh mắt Đoan Oánh Oánh đảo một vòng trong phòng, ngẩng đầu Thanh Nhi: “Hội đèn Trung thu?”

“Vâng ạ.”

Thanh Nhi tròn mắt: “Cô nương... chẳng lẽ vẫn định ?”

Nha gấp đến đỏ cả mắt.

Cảnh tượng mắt khiến Đoan Oánh Oánh thấy quen thuộc đến kỳ lạ.

Đêm hội đèn Trung thu... chẳng chính là ngày nàng Đoan Mộng Mộng đẩy xuống nước, Thẩm Trường Hách cứu ?

Nàng thể lý giải chuyện gì đang xảy , nhưng tim đập rộn ràng.

Chẳng lẽ ông trời lời khẩn cầu tha thiết của nàng, nên cho nàng một cơ hội về ngày hôm đó?

“Đi, chúng . Thanh Nhi, mau, mau lấy hết quần áo trong tủ cho .”

“Không, là bộ đó mới , nhất định thứ giống như thì mới sai lệch .”

Nàng lảo đảo dậy, chạy đến mở tủ quần áo, bắt đầu lục lọi.

Thanh Nhi sững , giật đến đơ cả : “Nhị cô nương, đang tìm gì ?”

“Thanh Nhi, mau giúp tìm, bộ váy màu xanh nhạt, tay áo thêu hoa ngọc lan .”

“Cô nương đừng gấp, nô tỳ giúp tìm ngay.”

Thanh Nhi tìm thấy bộ y phục mà Đoan Oánh Oánh nhắc đến trong tủ, đưa cho nàng: “Cô nương, là bộ ạ?”

.”

Đoan Oánh Oánh ôm lấy bộ y phục lòng, xuống giường.

Nhìn dáng vẻ co rúm , ôm chặt lấy y phục giường của Đoan Oánh Oánh, một cảm giác bất an dần dần dâng lên trong lòng Thanh Nhi.

Nhị cô nương… chẳng lẽ cháy đến hỏng cả đầu ?

Đoan Oánh Oánh siết chặt bộ váy trong tay, cúi đầu ngừng rơi lệ, những ký ức ở kiếp dần hiện về rõ ràng trong tâm trí.

Nàng trở thành một hồn ma nơi nương tựa.

Tận mắt chứng kiến cả Đoan phủ suy tàn, mẫu hóa điên.

Nhìn bản lao đến phá đám hôn lễ của Thẩm Trường Hách đuổi thẳng ngoài.

Đêm hôm đó, Thẩm Trường Hách giữa con phố lớn, bảo vệ Lâm Vũ Nhu đang ở trong tửu lâu, mà nàng cũng mặt ở đó.

Thì , ma cũng cảm xúc. Nàng ghen tuông, giận dữ, gào thét, hối hận, nhưng tất cả đều vô ích.

Nàng thể đổi điều gì, thậm chí còn chẳng thể với Thẩm Trường Hách một câu.

Nàng gào , vặn vẹo trong cơn oán hận, chỉ thể hóa thành làn gió lạnh lẽo giữa con phố vắng, quẩn quanh lấy Thẩm Trường Hách.

Nàng vẫn quanh quẩn bên , tham luyến rời xa.

Nếu như đêm đó, nàng giở trò nhỏ mọn , thì giữ bên hôm nay, chính là nàng. Ngày mai, nàng cũng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của .

Đoan Oánh Oánh ôm lấy cánh tay, cảm giác bỏng rát như vẫn còn vẹn nguyên, khiến khuôn mặt nàng nhăn nhúm vì đau đớn, thể run rẩy thôi.

“Thẩm công tử, về …”

Nàng khẽ thì thầm, nước mắt rơi xuống chiếc váy trong lòng.

Hoảng hốt, nàng vội vàng lấy tay áo lau , cẩn thận đặt y phục ngay ngắn .

Một đêm ngủ, cuối cùng cũng chờ đến buổi tối hôm .

Đoan lão gia chuẩn một buổi tiệc gia đình mừng Trung thu trong phủ. Đoan Oánh Oánh dặn Thanh Nhi giúp nàng trang điểm, sửa soạn.

Từ kiểu búi tóc cho đến trang sức, nàng đều chọn giống hệt như , sai chút nào.

Khi nàng đến sảnh tiệc, Đoan Mộng Mộng mặt từ sớm, đang ríu rít nịnh nọt quanh tổ mẫu và Đoan phu nhân.

“Tổ mẫu, mẫu .” - Đoan Oánh Oánh bước tới hành lễ.

Đoan lão phu nhân cũng chẳng giấu sự bất mãn, liếc Đoan Oánh Oánh một cái lập tức sang dịu dàng đầy yêu chiều với Đoan Mộng Mộng.

Đoan Mộng Mộng liền nũng, ôm chặt cánh tay của lão phu nhân.

Kiếp , Đoan Oánh Oánh tính cách yếu đuối, dù Đoan phu nhân trách móc thế nào, nàng cũng một lời phản bác, chỉ rơi nước mắt một cách uất ức.

hiện tại, đối mặt với họ, nàng còn sợ nữa.

“Có lẽ mẫu , hôm con và Tam chút xích mích, Tam liền đẩy con xuống hồ sen, suýt nữa thì ch-ết đuối. Mãi đến hôm nay mới gắng gượng dậy nổi.”

Sắc mặt Đoan Mộng Mộng lập tức đổi: “Nhị tỷ, tỷ đang linh tinh gì ? Rõ ràng là tỷ cẩn thận trượt chân, vu oan cho đẩy tỷ?”

Vừa , nước mắt nàng thi rơi xuống.

Đoan Oánh Oánh sắc mặt đổi, điềm tĩnh : “Cho dù lời là thật, nhưng khi tỷ rơi xuống hồ, lưng bỏ , hề gọi ai đến cứu. Như , tỷ nhẫn tâm, gì sai?”

“Tỷ…” - Đoan Mộng Mộng tức đến biến sắc.

Từ khi nào Đoan Oánh Oánh trở nên sắc bén như , thậm chí còn dám phản bác?

“Mẫu , con …” - Nàng bắt đầu nũng nịu, kéo tay Đoan phu nhân.

“Đủ .”

Phu nhân vỗ nhẹ tay nàng , trừng mắt Đoan Oánh Oánh: “Muội con còn nhỏ, cố ý. Con là tỷ tỷ, chẳng lẽ thể nhường nhịn nó một chút? Sao cứ chấp nhặt từng ly từng tí như ?”

Đoan Oánh Oánh khẽ nhạt, gần như bật thành tiếng.

Nàng phu nhân thiên vị, nhưng những lời như thế , thật đúng là xưa nay từng , mà cũng chẳng ai hơn.

Nghĩ đến kết cục kiếp của , Đoan Oánh Oánh chẳng buồn đôi co thêm nữa, chỉ thấy phí thời gian.

Nếu chuyện diễn suôn sẻ, nàng cũng chẳng ở Đoan phủ thêm bao lâu.

Còn Đoan Mộng Mộng, chỉ cần nàng gả cho Thẩm Trường Hách, thì loại như nàng , cứ để tiểu cô đến dạy dỗ là .

Nàng gì thêm, lặng lẽ xuống vị trí của .

Đoan Mộng Mộng cũng hậm hực xuống bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi ghé sát nhỏ:

“Ngươi dám mách lẻo, tối nay cứ chờ đấy.”

“Cầu còn .” - Đoan Oánh Oánh thản nhiên đáp một câu.

Kiếp , nàng lời nào, chính là tổ phụ thể nhịn nổi sự thiên vị của lão phu nhân và Đoan phu nhân nên lên tiếng bênh vực nàng mấy câu. Kết quả Đoan Mộng Mộng ghi hận.

Rồi đó mới chuyện nàng đẩy xuống hồ đúng đêm Trung thu.

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Đoan lão gia hạ nhân đỡ bước . Ông mang bệnh lâu ngày, giờ cũng chỉ cố chống đỡ để xuất hiện trong bữa tiệc.

Đoan Oánh Oánh ông, ngạc nhiên nhận , mà kiếp nàng mong mỏi gặp nhất, nay khi thực sự đối mặt chẳng còn chút xúc động nào trong tim.

Chẳng lẽ quỷ quá lâu, chỉ còn những cảm xúc tiêu cực nên còn một chút nào nữa ?

Đoan lão gia xuống cạnh nàng, quan tâm hỏi han tình hình của nàng mấy ngày gần đây.

Đoan Mộng Mộng căng thẳng, còn Đoan phu nhân thì ánh mắt đầy cảnh cáo và đe dọa, chằm chằm Đoan Oánh Oánh, sợ nàng sẽ lỡ lời điều gì nên.

Đoan Oánh Oánh coi như thấy, điềm đạm đáp: “Thưa tổ phụ, cháu gái vẫn ạ.”

Giờ nàng chỉ nhanh chóng kết thúc bữa cơm để còn đến hội đèn Trung thu.

“Vậy là .” – Đoan lão gia gật đầu.

Từ phía bên , Đoan Mộng Mộng bật một tiếng khinh miệt.

Nàng ngay mà, Đoan Oánh Oánh dám ăn bừa bãi gì.

Có Đoan lão gia đó, bữa cơm tối diễn suôn sẻ, ít nhất là bề mặt, ai cũng tỏ hòa thuận vui vẻ.

Vừa kết thúc bữa ăn, Đoan Mộng Mộng lập tức lên tiếng mời mọc: “Tỷ tỷ cùng dạo hội đèn đêm nay ?”

Đoan Oánh Oánh ngẩng đầu, rõ ràng thấy trong mắt cô là sự khiêu khích đầy hiểm độc.

Nàng khẽ cong môi : “Tất nhiên là .”

Phu nhân cau mày, trách nhẹ Đoan Mộng Mộng một câu: “Đừng nghịch ngợm, chừng mực.”

“Biết mà, mẫu .” - Nàng lí nhí trả lời.

Đoan Oánh Oánh thấy cảnh mẫu tử họ “tình khăng khít” như , ánh mắt cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Thì những gì kiếp Đoan Mộng Mộng với , mẫu đều rõ. Bảo nàng cấm vệ quân đưa trở về phủ, mẫu tỏ kinh ngạc đến .

Hai tỷ cùng chung một chiếc xe ngựa, hướng về phố Hoa An.

Giống hệt kiếp , xe ngựa dừng ở đình Hồ Thủy. Đoan Mộng Mộng nở nụ nửa miệng, giả vờ thiết: “Nghe cảnh hồ ở đây lắm, tỷ tỷ cùng đến ngắm một chút ?”

Đoan Oánh Oánh vén rèm xe, ngoài, khung cảnh quen thuộc ùa mắt khiến tim nàng đập rộn lên từng nhịp.

“Đã đến , tất nhiên là .”

Nàng là đầu tiên bước xuống xe ngựa, thẳng về phía đình mà chẳng thể nào quên.

Hơi nước từ hồ phả mũi, cảm giác ngột ngạt như sắp c.h.ế.t đuối bất chợt trào dâng, khiến nàng siết chặt tay, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.

Sắp gặp nam nhân , mang khí chất như gió mát trăng thanh.

Kiếp , hẳn là nàng điên thật , mới thể mù quáng mà bỏ lỡ cứu khỏi biển lửa.

“Tỷ đang nghĩ gì ?”

Giọng của Đoan Mộng Mộng đột ngột vang lên phía .

Đoan Oánh Oánh nghiêng đầu nàng .

Tiếng của Đoan Mộng Mộng nữa vang lên, mang theo sự lạnh lẽo và độc địa: “Chẳng lẽ… tỷ đang chờ Thẩm Trường Hách ?”

【Phiên Ngoại – Muội Nguyện Ý】

Trong đầu Đoan Oánh Oánh chợt vang lên một tiếng “ầm” như sét đánh, nàng lập tức phắt nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng Đoan Mộng Mộng rơi xuống hồ.

“Cứu… cứu mạng với!”

Đoan Mộng Mộng đầu , nở một nụ lạnh lẽo đáng sợ với nàng, bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, kêu cứu trong làn nước.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan dần lên đỉnh đầu Đoan Oánh Oánh.

Nàng trân trối Đoan Mộng Mộng đang vùng vẫy kêu cứu trong hồ.

"Bùm!"

Nước bắ-n tung lên cao, một nam tử trong bộ y phục lộng lẫy như rồng như hổ lao xuống, bơi nhanh đến chỗ Đoan Mộng Mộng.

Môi Đoan Oánh Oánh bắt đầu run lên, nàng chỉ đó, mở to mắt Thẩm Trường Hách ôm lấy Đoan Mộng Mộng từng bước lên bờ.

Đoan Mộng Mộng khẽ đầu, nhếch môi đắc ý lạnh lùng với nàng.

Người vây quanh mỗi lúc một đông, Thẩm Trường Hách cởi áo ngoài, đắp lên đầu Đoan Mộng Mộng ướt sũng trong vòng tay.

Vẫn dịu dàng ân cần như kiếp .

Đôi chân Đoan Oánh Oánh như đổ chì, thể nhấc nổi bước nào.

“Đa tạ công tử cứu mạng đêm nay.”

Đoan Mộng Mộng yếu ớt , tay chống tường như trải qua một cơn hoảng loạn.

Thẩm Trường Hách khẽ lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ, cô nương cần khách sáo. Nơi kín đáo, chắc sẽ qua . Một lát nữa sẽ báo binh lính tuần tra đưa cô nương về phủ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộng Mộng trắng như ngọc, đặc biệt ánh trăng càng thêm kiều diễm.

“Công tử, xin chờ một chút.”

Thẩm Trường Hách dừng bước, ngoảnh đầu .

“Hôm nay thật may công tử tương trợ, công tử là nhà nào, để tiện cho nhà đến tận nơi cảm tạ.”

“À, là Đoan Tam cô nương.”

Nàng trong bóng tối, yếu ớt như thể chỉ cần gió thổi là ngã.

Nghe đến đó, Thẩm Trường Hách khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức sang hướng khác, tránh nơi nàng đang .

“Thân phận cô nương cao quý, e rằng việc cứu giúp hôm nay sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương. Vậy thì cần lưu tên nữa.”

Nói , rời .

Đoan Oánh Oánh chạy đến nơi giao lộ, chỉ kịp thấy Thẩm Trường Hách bước từng bước về phía , … lướt qua nàng.

Khuôn mặt thanh tú, lạnh nhạt … thậm chí hề liếc nàng lấy một .

Hoàn là một xa lạ.

Nàng ch-ết lặng tại chỗ, đầu gối bủn rủn mà quỵ xuống đất.

Đoan Mộng Mộng lúc mới hồn, cong môi nàng đầy đắc ý: “Tỷ tỷ hỏi, trở về từ bao giờ ?”

Đoan Mộng Mộng giả vờ suy nghĩ, thản nhiên đáp: “Hẳn là… từ hôm qua .”

Hôm qua?

Giống hệt nàng ?

Đoan Mộng Mộng từng bước tiến đến gần Đoan Oánh Oánh, nụ môi mang theo vẻ lạnh lẽo âm u: “Trời ban cho cơ hội như , thể để tỷ tỷ, một kẻ là biến phá hỏng thứ chứ?”

Nàng sự sẽ diễn như thế nào, nắm giữ bộ thế cục trong tay, thể để Đoan Oánh Oánh trở thành nhân vật chính?

Dù là ảo tưởng, giấc mơ, một gian thời gian khác… thì nơi đây, do Đoan Mộng Mộng nàng định đoạt.

“Ngươi gì?”

Đoan Oánh Oánh lạnh giọng, ánh mắt trở nên băng giá, chậm rãi dậy, chằm chằm nàng.

“Không ngươi thích Tiêu Uyên ? Vậy tại dây dưa với Thẩm Trường Hách, vì phá hoại ?”

“Bởi vì…”

Đoan Mộng Mộng cau mày: “Tiêu Uyên ban hôn với Thẩm An An, chỉ thể tay từ đại ca của nàng .”

“Ngươi cái gì?” - Đoan Oánh Oánh chau mày, khó tin nàng.

Làm chuyện đó ?

Ở kiếp , căn bản hề việc ban hôn. Làm chuyện đó xảy ?

Đến chính Đoan Mộng Mộng cũng giải thích nổi.

“Có lẽ, ở đó phát sinh biến , nên mới thành như …”

Hôn sự định đoạt, với tình cảm Tiêu Uyên dành cho Thẩm An An, chỉ cần nàng còn sống, tuyệt đối sẽ bao giờ liếc khác.

Dưới ánh trăng, hai tỷ đối diện , mày chau , dường như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.

“Tỷ hợp tác với ?”

“Hợp tác gì?”

Đoan Mộng Mộng mỉm : “Ta chỉ mượn Thẩm Trường Hách để trừ khử Thẩm An An. Một khi đạt mong , sẽ trả Thẩm Trường Hách cho tỷ. Trong thời gian đó, tỷ phối hợp với , cản trở bất cứ chuyện gì.”

“Kể cả việc giữ kín đổi trong diễn biến sự việc.”

Đoan Oánh Oánh khẽ nhíu mày.

Chỉ do dự trong chốc lát… nàng gật đầu đồng ý.

__

Thẩm phủ.

Thẩm An An soi soi gương đồng, gương mặt xinh rạng rỡ tràn ngập niềm vui: “Mặc Hương, bộ lễ phục hơn, là bộ hơn?”

Mặc Hương ghế đẩu nhỏ, chống cằm ngắm nàng, đáp: “Cô nương xoay một vòng, để nô tỳ kỹ hơn chút ạ.”

Thẩm An An nhấc tà váy, xoay một vòng nhẹ nhàng trong phòng.

Mặc Hương chau mày đầy rối rắm: “Cô nương vốn xinh sẵn bộ nào cũng thấy cả.”

Gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Thẩm An An ửng đỏ, nàng lườm Mặc Hương một cái: “Còn ngẩn đó gì, mau xem đến dạm hỏi ?”

Hôm nay là ngày Tiêu Uyên đến nhà chính thức cầu . Mười ngày , chính là ngày đại hỷ.

Thẩm An An cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ hỉ phục , khóe mắt lông mày đều ngập tràn ý hạnh phúc.

Mặc Hương định chạy ngoài thì một bóng cao ráo nhanh hơn một bước, đẩy cửa bước .

“Đại thiếu gia!”

Nghe tiếng gọi, Thẩm An An ngoảnh đầu , khuôn mặt lập tức đỏ bừng như lửa thiêu, vội nhấc váy chạy về phòng trong, hổ đến mức chỉ tìm lỗ chui xuống.

“Đại… đại ca, đến mà báo ?”

Ánh mắt Thẩm Trường Hách phức tạp vô cùng, khẽ : “Mặc Hương, lui . Ta chuyện riêng với cô nương nhà ngươi.”

Mặc Hương cúi đầu hành lễ lui , khép cửa .

Thẩm An An lén ló đầu từ bình phong Thẩm Trường Hách một cái, nhanh chóng thụt đầu , tay chân luống cuống, dám bước ngoài.

Nghĩ một lúc, nàng cảm thấy dẫu cũng thấy hết , giấu giếm cũng chẳng ích gì.

Nàng chu môi, lề mề bước từng bước nhỏ: Đại ca.”

Thẩm Trường Hách gật đầu: “Ngồi .”

Hắn vén áo xuống ghế, Thẩm An An ngập ngừng một lúc mới chậm rãi bước đến, xuống đối diện.

“Cái đó… Trong cung đưa tới hai bộ hỉ phục, chỉ thử xem thôi.”

Thẩm Trường Hách gì, đôi mắt đen láy thẳng nàng khiến nàng cảm thấy bối rối.

Cuối cùng, lên tiếng: “Vừa phủ Tứ Hoàng Tử tới dạm hỏi.”

Ánh mắt Thẩm An An lập tức sáng rỡ: “Chàng ? Ở tiền viện ?”

“…”

Thẩm Trường Hách khựng , giọng phần khó khăn: “Là… quản gia của phủ Tứ Hoàng Tử đến dạm hỏi.”

Sắc mặt Thẩm An An lập tức trắng bệch, sững vài giây, miễn cưỡng nở một nụ : “Vậy … chắc bận nhiều việc quá nên thể đến, cũng .”

Thẩm Trường Hách nàng, môi mím chặt, nên lời.

Thẩm An An còn sang an ủi đại ca : “Không , đại ca… là Hoàng Tử, chắc chắn trong cung nhiều việc xử lý.”

Nàng cúi đầu mỉm , tay siết chặt chiếc khăn gấm trong tay: “Việc chính vẫn là quan trọng hơn. Dù cũng đang gánh vai bao nhiêu kỳ vọng. Đã là Hoàng Tử phi của , nhất định thông cảm và hiểu chuyện.”

“An An…”

Giọng Thẩm Trường Hách đầy bất lực, mang theo nỗi đau xót sâu sắc: “Muội thông minh như , nhận ? Đối với Tứ Hoàng Tử mà , cưới về là Thẩm An An, mà chỉ là… nữ nhi của Thẩm Thái úy. Hắn hề quan tâm ở vị trí Hoàng Tử phi là ai, chỉ quan tâm nàng mang họ gì.”

Thẩm An An mím môi, nước mắt lập tức rơi xuống như những hạt ngọc.

Nàng đương nhiên rõ tất cả… nhưng… nàng chính là thích .

Thẩm Trường Hách , tim như bóp nghẹt, đau đến thở nổi.

mang họ Thẩm, là nữ nhi của Thẩm Thái úy… chính là mà, đại ca. Muội cảm thấy may mắn vì sinh trong thời kỳ huy hoàng của Thẩm gia, mới thể bên cạnh .”

Nàng một Thẩm gia hùng mạnh chỗ dựa, khiến Tiêu Uyên còn lựa chọn nào khác ngoài cưới nàng, chẳng đó cũng là một loại duyên phận ?

Sự cố chấp trong lời của Thẩm An An khiến Thẩm Trường Hách nghẹn lời.

“Đại ca, đang lo lắng điều gì.”

Thẩm An An dậy, bước đến bên , tay níu lấy tay áo nũng nịu.

“Chỉ cần Thẩm gia sụp đổ, sẽ mãi mãi là Tứ Hoàng Tử phi, đúng ? Dù Tiêu Uyên thích , thì vì nể mặt Thẩm gia, cũng sẽ đối xử với thôi.”

Thẩm Trường Hách khẽ nhắm mắt , gương mặt đầy bất lực: “ loại tình cảm như sẽ khiến khổ, đại ca thấy chịu ấm ức.”

“An An, chỉ cần , dù hy sinh quan chức, và phụ cũng sẽ giúp từ chối cuộc hôn sự .”

“Muội nguyện ý.”

Thẩm An An nước mắt giàn giụa: “Đại ca, thật sự nguyện ý.”

Nàng tin rằng tình cảm lâu ngày sẽ nảy sinh, cho dù tình yêu nam nữ, ít nhất cũng sẽ tình .

Nàng là thê tử của , trong lòng sớm muộn gì cũng sẽ khác biệt với ngoài.

Thẩm Trường Hách cúi đầu, dám mắt . Lời phần tàn nhẫn:

của truyền tin về, hôm nay bận chuyện gì cả… mà là… đến phủ Đoan gia.”

Thẩm An An sững sờ: “Là… nhà của ?”

Thẩm Trường Hách gật đầu: “Phải, nhưng để thăm Đoan lão gia… mà là… tham dự tiệc sinh thần của Đoan Tam cô nương.”

Thẩm An An cúi đầu, chậm rãi buông tay áo đại ca, hàng mi dài khẽ chớp chớp, hồi lâu nên lời.

Một lúc , nàng mới khó khăn cất tiếng: “Đoan Tam cô nương đó… là … thương ? Đại ca từng gặp nàng ? Là kiểu nữ tử như thế nào?”

Thẩm Trường Hách lắc đầu: “Ta từng gặp, nhưng trong kinh thành ai ai cũng , nàng si mê Tiêu Uyên. Quan hệ giữa hai , cũng thể gọi là thiết.”

“Đoan Tam cô nương… dù là nhân duyên, tài hoa, dung mạo… đều nổi bật giữa kinh thành.”

Nước mắt Thẩm An An rơi xuống một tiếng động, hai bàn tay nhỏ đan , siết chặt đầy bất an.

cô mẫu bao giờ với chuyện ?” - Giọng nàng nghẹn , run rẩy.

Tại như … Tại từng ai với nàng rằng Tiêu Uyên trong lòng?

Vậy nàng là gì? Là chen ngang tình cảm của khác ư?

Thẩm Trường Hách há miệng định , chỉ thể bất lực khép .

Tâm tư của cô mẫu, ai ai trong phủ cũng , vì gả An An hoàng thất mà tiếc công sức bày mưu tính kế. Với lòng như thế, thể đem sự thật cho An An chứ?

- Hoàn -

Loading...