Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:50:08
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xong rồi, họ lên thuyền giặc rồi có người xem mới muốn chạy nhưng phòng phát sóng trực tiếp này không biết có ma lực gì, khiến họ nhìn rồi không nhấc chân lên được.

 

Cẩu huyết văn hay ngụy khoa chỉnh hình gì đó đều bị ném ra sau đầu, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, trước mắt chỉ có… lẩu cay! Món lẩu cay nóng hổi, thơm ngào ngạt, dầu đỏ mê người!

 

Đáng giận, đói bụng quá mà gian thương Vị diện Vạn Giới, phát sóng trực tiếp lại đúng lúc đề cử sản phẩm đồ ăn vặt, lời quảng cáo là:

 

"Đêm khuya đói bụng, muốn ăn lẩu cay của ông chủ Giản? Thử xem nồi tự sôi này đi, sản phẩm mang thương hiệu phòng phát sóng trực tiếp vị diện Vạn Giới. Đặt hàng ngay, giao hàng tận nơi trong vị diện của bạn ngay lập tức, hương vị của ông chủ Giản, chúng tôi hiểu mà."

 

Không chỉ người xem mới, mà ngay cả người xem cũ cũng không vượt qua được cái bẫy này biết rõ là chiêu trò câu kéo tiêu dùng của phòng phát sóng trực tiếp, biết rõ nồi tự sôi này không liên quan gì đến ông chủ Giản, chỉ là độ hot của ông chủ Giản, nhưng khán giả vẫn không thể kiềm chế được bàn tay đặt hàng.

Giữa đêm khuya, nhìn thấy món lẩu cay ngon như vậy mà không ăn được, nỗi thống khổ này thật sự tra tấn người… khán giả bụng réo ùng ục, không nhịn được liền nhấp vào đặt hàng nồi tự sôi, đặc biệt là những khán giả ở vị diện “Cố Chấp Độc Chiếm” đã từng thưởng thức tay nghề của ông chủ Giản.

 

Đã trải qua biển cả thì khó làm nước, ăn qua cơm của ông chủ Giản, những thứ khác đều không thơm biết đâu, biết đâu nồi tự sôi này thật sự có hương vị của ông chủ Giản như lời họ quảng cáo thì sao?

 

Khán giả: [Hèn mọn.]

 

Vì thế, đêm đó. Phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, hệ thống tự động đề cử sản phẩm nồi tự sôi, bán cháy hàng…

 

Sáng sớm hôm sau. Giản Vân Lam từng bày quầy dưới lầu tập đoàn Viễn Châu, mỗi ngày 3, 4 giờ sáng phải dậy mua đồ ăn, vì vậy hình thành đồng hồ sinh học dậy sớm. Hôm nay còn chưa đến 7 giờ, cậu đã tự nhiên tỉnh giấc.

 

Giản Vân Lam không biết rằng ở một không gian khác, có rất nhiều người đang lo lắng cho cậu. Tối hôm qua khi về đến biệt thự, Giản Vân Lam cảm thấy vô cùng mãn nguyện bày quầy thật là quá vui sướng!

 

Hơn nữa, quầy lẩu cay khác với các quầy ăn vặt khác, vì bản chất của lẩu cay sẽ náo nhiệt hơn so với phần lớn các quầy ăn vặt khác, thực khách cũng có xu hướng ăn tại chỗ mà không mang đi niềm vui của Giản Vân Lam đến từ biểu cảm thỏa mãn của các thực khách sau khi ăn xong món ngon.

 

"Có lẽ cần phải chuẩn bị một ít bàn ghế." Giản Vân Lam suy tư, lẩu cay nóng hổi bưng ra, thực khách chỉ có thể ngồi xổm bên đường xì xụp, trông thật tội nghiệp.

 

Nếu chuẩn bị được ít bàn ghế đơn sơ thì có thể cải thiện tình hình này đáng kể. Hơn nữa, tối qua Thao Thiết và Hồ Đương Quy đều thể hiện rất tốt.

 

Thao Thiết giúp cậu đưa số thứ tự, còn đèn hoa sen của Hồ Đương Quy cũng giúp nhiều khách giảm bớt mệt mỏi nhận được vô số lời khen.

 

Tuy rằng cũng có khách phàn nàn rằng, không hiểu sao thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng nói âm trầm nào đó lẩm bẩm "Đừng có yêu đương!" "Yêu đương chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-103.html.]

 

Hôm nay phải nhắc nhở Hồ Đương Quy chú ý chừng mực mới được, ngáp một cái, Giản Vân Lam bước ra cửa, thấy một cô nương nhỏ nhắn được bao phủ trong ánh sáng trắng đang ôm một thùng gỗ đi tới. (Edit: HOa Thuỷ Tinh)

 

Giản Vân Lam: "Hả?"

 

Giản Vân Lam dụi mắt rồi mở mắt ra lần nữa. Hồ Đương Quy được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng như mosaic thấy Giản Vân Lam, cô mừng rỡ vẫy tay: "Chủ nhân, buổi sáng tốt lành!"

 

Giản Vân Lam không nhìn lầm, quầng sáng trắng kia thật siêu thực, cứ như một sản phẩm đến từ chiều không gian khác.

 

"Ừ, chào buổi sáng." Giản Vân Lam ngơ ngác nhìn cô: "Cô đang làm gì vậy?"

 

"À, cái này..." Hồ Đương Quy gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ có mỗi bộ đạo bào này thôi, nên ngày nào tôi cũng giặt tay rồi phơi khô. Lúc giặt thì không có gì để mặc, nên tôi tự tạo cho mình một lớp mosaic che thân."

 

Lăn lộn ở nhân gian, Hồ Đương Quy có cả đống kỹ năng sinh tồn. Vì thường xuyên thiếu ăn, thiếu tiền, cô không chỉ thành thạo đủ nghề phụ mà còn tiết kiệm đến mức tối đa.

 

Ví dụ như chỉ mua một bộ quần áo rồi ngày nào cũng giặt, một tờ giấy ăn xé thành ba mảnh để dùng, thùng giấy phế liệu thu gom lại để sưởi ấm, hay thậm chí không có chỗ nào để về thì có thể đến bệnh viện thuê một giường bệnh với giá hai mươi tệ để ngủ qua đêm...

 

Mỗi ngày một kỹ năng sinh tồn nhỏ.jpg

 

Là một con cửu vĩ yêu hồ gần vạn tuổi, thế mà trên mặt Hồ Đương Quy lại lộ ra nụ cười lao động thuần phác đến thế. Nếu bỏ qua lớp mosaic trên người cô thì đây quả là một hình ảnh cảm động và hồn nhiên biết bao.

 

Giản Vân Lam: "..."

 

"Quản gia, tìm cho cô ấy một bộ quần áo." Giản Vân Lam thở dài.

 

Quản gia xuất hiện thần không hay quỷ không biết, gật đầu đáp lời. Quản gia có chút ảo não đây quả thực là vết nhơ trong sự nghiệp quản gia của ông. Ông rõ ràng đã chuẩn bị phòng cho Hồ tiểu thư, thế mà lại không hề phát hiện ra căn bản cô không có quần áo để tắm giặt.

 

"Thiếu gia, tôi sẽ cho người chuẩn bị quần áo cho Hồ tiểu thư ngay."

 

Giản Vân Lam định gật đầu, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi lại gọi hắn lại: "Thôi, hôm nay tôi vừa hay ra ngoài mua chút đồ, dẫn cô ấy và Thao Thiết cùng đi chọn vài bộ quần áo mới, ông giúp chúng tôi chuẩn bị xe đi."

Loading...