Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:07:51
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đi đường lộ vẻ vui mừng:
"Một nhà, cứ có qua có lại mới phải chứ."
Trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, cả nhà ba người hướng quán lẩu cay ngoài cửa khu dân cư đi đến. Hướng họ đi, một cơn gió thổi tới, mang theo hương thơm nồng nàn, cay độc mà lại thơm thuần như nước lẩu cay hầm từ xương bò, câu người ta ngứa ngáy trong lòng.
Người đi đường: “…”
Phải làm sao đây thơm thật sự ấy chứ! Người nói 'năm ngoái bắt đầu ăn salad giảm béo, năm nay hai trăm cân' nhịn không được nữa, xoa xoa nước miếng nói: "Tận hưởng lạc thú trước mắt, ha ha, ăn xong bữa phóng túng này ngày mai lại giảm cân."
Mọi người nhìn theo bóng lưng anh ta đi xa, một lát sau, cuối cùng không thể áp chế xúc động trong lòng:
"Tôi đi đánh giá xem quán lẩu cay này có vị gì."
"Tôi cũng vậy, ăn no mới có sức giảm cân chứ ha ha."
"Cùng nhau đi."
Thế là xoay người hướng quán lẩu cay đi đến.
“…”
Quán lẩu cay trước cổng khu Hà Đường. Sau khi Từ Lệ Quân, Tống Lan Trân và những người khác chọn xong đồ ăn, tạm thời không có khách mới nào đến nhưng chỉ riêng năm phần lẩu cay này, cũng đủ khiến Giản Vân Lam bận túi bụi, phải xếp nguyên liệu theo thứ tự xuống nồi còn phải pha nước chấm, đón khách.
Nồi nước dùng hồng du xương bò sôi sùng sục, Giản Vân Lam dùng muôi vớt những nguyên liệu khó chín, viên linh tinh, thả xuống trước đồng thời hỏi các thực khách: "Có ai kiêng gì không ạ? Gia vị có yêu cầu gì không ạ?"
Mọi người sôi nổi trả lời, gọi lẩu cay xong, mọi người đứng sang một bên, cầm bảng số hình cún con, định lướt điện thoại chờ một lát.
"Hôm nay tôi mang theo bàn ghế." Giản Vân Lam đang xiên lẩu cay nói: "Mọi người chờ một lát, tôi lấy bàn ghế ra kê."
Cậu ấy vậy mà chuẩn bị bàn ghế cho chúng ta. Mọi người cảm động muốn khóc.
Tống Lệ Quân nói: "Ông chủ không cần tự làm đâu, chúng tôi giúp anh kê bàn ghế cho nhanh, anh cứ tập trung xiên lẩu cay đi."
"Đúng vậy đúng vậy."
Mọi người không muốn Giản Vân Lam phân tâm khi xiên lẩu cay, thế là xúm vào, ba chân bốn cẳng kê bàn ghế. Quầy lẩu cay đơn sơ, cũng coi như ra dáng một quầy lẩu cũng chính lúc này, Tống Cảnh An, Lục Lăng và Tống Thời Hạ đến quán lẩu cay.
"Bà ơi!" Tống Thời Hạ trông thấy bóng dáng bà mình trong đám đông, vui vẻ cười tít mắt chạy tới: "Bà cũng đến ăn lẩu cay ạ?"
Tống Lan Trân lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Tống Cảnh An và Lục Lăng ở đằng xa miễn cưỡng cười, vỗ vỗ đầu Hạ Hạ: "À ừ, đúng rồi, bà tới nhảy quảng trường, tiện thể ghé ăn lẩu cay của ông chủ Giản thôi, ha ha, không phải cố ý đâu."
... Tổn thọ rồi. Bà vừa mới biết tin Lục Lăng làm salad lấy cớ đi nhảy quảng trường để trốn ra ngoài ăn lẩu cay, thế mà lại bị bắt quả tang. Tống Lan Trân chỉ muốn khóc ròng.
Con trai thì trừng bà ta bằng ánh mắt lên án, con dâu thì nhìn bà một cách dò xét đầy hoang mang, Tống Lan Trân thật sự không dám quay đầu lại cũng may, bọn họ không xoắn xuýt chuyện này lâu.
"Ông chủ Giản, cho tôi một phần siêu cay." Quán lẩu cay không có ai xếp hàng, nên Tống Cảnh An ôm Hạ Hạ đứng ngay trước mặt Giản Vân Lam, nói.
Hạ Hạ cũng bắt chước giọng ba, nói giọng non nớt: "Ông chủ Giản, con muốn một phần... meo meo cay, ít cay thôi ạ, cay quá con ăn không hết."
Nghe cô bé nói vậy, mấy thực khách đang đợi lẩu cay xung quanh bật cười thiện ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-111.html.]
"Được thôi." Giản Vân Lam cũng bật cười, đưa cho hai người giỏ tre đựng đồ ăn: "Thích gì tự chọn, bỏ vào giỏ là được."
Hạ Hạ phải dùng cả hai tay mới ôm được cái giỏ rau, khiến mọi người lại được dịp xuýt xoa khen bé đáng yêu. Tống Cảnh An quên mất lần cuối mình ăn lẩu cay là khi nào rồi, vì Lục Lăng không thích ăn cay nên Tống Cảnh An cũng toàn ăn đồ thanh đạm với anh ta.
Đến khi cầm cái giỏ rau trong tay, thấy đủ loại thức ăn rực rỡ trước mắt, Tống Cảnh An mới chợt thấy chân thật: Hóa ra mình đang đi ăn lẩu cay lại còn là lẩu cay tự chọn nữa chứ hạnh phúc của người trưởng thành thật đơn giản.
Tống Cảnh An cầm giỏ rau, hăm hở bắt đầu chọn đồ ăn. Rau cỏ anh ta ăn ngán lắm rồi, hôm nay anh ta phải ăn thịt, toàn thịt là thịt thề không đụng một cọng xanh nào.
Thịt bò Mỹ một hơi bảy tám xâu, lòng bò tươi to bự cũng bảy tám xâu, gân bò chân giò cứ thế mà quăng vào, thịt bò cay nhìn màu đỏ tươi ngon mắt cũng quăng vào luôn, mề gà giòn cũng làm vài xâu... chọn xong cho mình, Tống Cảnh An lại giúp Hạ Hạ chọn món cô bé thích, trẻ con thích mấy đồ viên linh tinh, nên anh ta chọn rất nhiều viên, lạp xưởng, thịt bò Mỹ. Giống Tống Cảnh An, Hạ Hạ hầu như không chọn rau thật là ăn salad ám ảnh tâm lý rồi QAQ
Tống Cảnh An đưa hai giỏ đồ mặn đầy ắp cho Giản Vân Lam, Giản Vân Lam cũng không ý kiến gì, khẽ mỉm cười: "Được, xin lấy số bàn, lẩu cay nấu xong sẽ gọi tên."
Số bàn?
Tống Cảnh An ngó đông ngó tây, đâu có số bàn nào đâu. Ngay sau đó, vai anh bị vỗ nhẹ. Tống Cảnh An quay lại, thấy một con ch.ó to oai phong lẫm liệt đang đứng trên bàn nhỏ sau lưng mình.
Con chó to toàn thân lông dài màu bạc, thoạt nhìn cứ như sói, đồng tử màu vàng kim, trên tai còn có vài vệt sáng màu đỏ lục như highlight. Con chó đẹp thật đẹp. Vẻ đẹp trai lại pha chút đáng yêu.
Con chó to rụt rè chìa móng vuốt ra, móng vuốt ngậm hai xâu số bàn, lần lượt viết "7" và "8".
"Thông minh quá ta." Tống Cảnh An mở to mắt, vô thức mềm giọng: "Sao nó biết mình với Hạ Hạ là một nhóm, còn biết mình là số 7 số 8 nữa? Cún cưng ơi, sao con thông minh thế, ngoan quá à."
Con chó to nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc. Đôi mắt màu vàng kim của nó có vẻ cao ngạo lại lười biếng, tư thế đứng thẳng cũng rất ưu nhã, khiến Tống Cảnh An trong thoáng chốc cảm thấy nó mới là người, còn mình mới là cún. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
Tống Cảnh An: "..."
Mặt già Tống Cảnh An đỏ bừng. Ô ô, tuy nó không biết nói, nhưng anh ta phảng phất nghe thấy con ch.ó trước mặt đang nói "đồ ngốc" còn Hạ Hạ thấy chó thì tò mò lại phấn khích, được ba ôm, bé vươn tay khẽ sờ tai chó. Nó không trốn, lẳng lặng đứng yên, mắt vàng lim dim.
"Cún ngoan quá à." Hạ Hạ cười như chuông bạc: "Oai phong thật đấy, cún cún đại nhân sau này nhất định sẽ chiếm lĩnh địa cầu, hủy diệt thế giới... mọi người đều phải phủ phục dưới chân cún cún đại nhân."
Giản Vân Lam: "?"
Tống Cảnh An: "?"
Cứu mạng, con gái rốt cuộc đang nói sảng gì vậy. Thao Thiết lười biếng cúi đầu, dùng móng vuốt vuốt ve lông tai, nhìn cô bé bằng ánh mắt tán thưởng không tệ, có tiền đồ đấy.
Tống Cảnh An ngượng ngùng cười trừ, cầm lấy số bàn, ôm Hạ Hạ quay người nói: "Vậy chúng ta ra kia chờ vậy."
Đi đến chỗ Lục Lăng đang đứng chờ, Tống Cảnh An dè dặt cúi đầu nhìn Lục Lăng: "Bà xã, em thật sự không ăn hả?"
Lục Lăng khoanh tay đứng. Trên mặt anh ta viết rõ "tôi rất giận, nhưng tôi ra vẻ không giận" cười mà như không cười nói: "Hừ, tôi không thèm ăn đâu, không biết bỏ cái gì vào đấy, nguyên liệu chắc cũng không tươi."
"Tôi phải về tự làm salad ăn, các người không thích ăn thì thôi, mình tôi ăn."
Tống Cảnh An không dám nói gì nữa, run như cầy sấy. Thật ra Lục Lăng có hơi dỗi. Anh ta không hiểu vì sao chồng với con không những không ăn salad anh tỉ mỉ làm, mà lại còn muốn chạy ra quán ven đường ăn đồ mất vệ sinh này?
Anh ta liếc xéo mấy nguyên liệu ở quán, quán ven đường thì lấy đâu ra nguyên liệu tốt chắc toàn đồ đông lạnh, hoặc là nhặt đồ thừa người ta bỏ ở chợ về cho đủ số thôi như cái mớ rau chân vịt kia, lá thì xanh đậm, cọng thì vừa đỏ vừa nhỏ, nhìn thôi đã biết không tươi ngon gì rồi... Ơ?
Lục Lăng nheo mắt nhìn mấy lát ngó sen rõ ràng là loại chín lỗ to đùng, màu sắc không phải trắng bệch như ở siêu thị, mà là màu vàng tự nhiên, Lục Lăng có thể tưởng tượng ra cái cảm giác cắn ngó sen giòn tan trong miệng.
Lục Lăng: "?"
Ủa khoan, quán vỉa hè gì mà đồ ăn ngon dữ vậy?