Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:32:42
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ta có phải là cảnh sát giả không đấy còn bên kia, lão Trương vừa rời đi, Ninh Sanh và Cố Hành Chu buông tay nhau ra ngay lập tức, còn nhanh hơn cả điện giật.
"Nếu không phải vì cơm chiên, tôi mới không thèm nắm tay anh đâu."
"Cậu tưởng tôi thích thú lắm chắc mà nắm tay cậu?"
Ninh Sanh đã lấy cồn sát trùng ra, bắt đầu chà xát ngón tay. Cố Hành Chu sắc mặt trầm xuống, không cam tâm yếu thế, khắp nơi tìm kiếm... tìm không thấy gì, chỉ có thể oán hận xoa xoa tay lên quần áo khinh thường ai đấy.
Rất nhanh, mọi người nhanh chóng bắt đầu chạy về phía trước, đuổi theo chiếc xe ba gác. Ninh Sanh và Cố Hành Chu cũng không chịu thua kém, cố gắng đuổi theo. Dù vẻ ngoài không thể hiện rõ, nhưng từ nhỏ Ninh Sanh đã quen với việc giúp gia đình làm việc nhà nông nhìn cậu có vẻ gầy yếu, nhưng thực tế cơ thể lại có những đường cong săn chắc, ẩn dưới lớp da mỏng là cơ bắp dẻo dai, thể lực và sức bền đều rất tốt nhưng Cố Hành Chu thì khác.
Là một tổng tài bá đạo đúng chuẩn, hắn trời sinh đã có cơ bụng tám múi đẹp đẽ, nhưng từ bé đến lớn, đi đâu cũng có siêu xe đưa đón, chưa từng trải qua loại hoạt động chạy bộ cần tự mình ra trận thế này. Nói ngắn gọn là Cố Hành Chu… hơi yếu.
Năm phút đầu còn ổn, đến phút thứ sáu, Cố Hành Chu bắt đầu cảm thấy màng tai căng phồng, chân chao đảo, trời đất quay cuồng, khó thở. Hôm nay trời nắng gắt, lại là chín giờ sáng, ánh nắng chói chang, dù có bóng cây che chắn, hắn vẫn bị phơi đến ướt đẫm mồ hôi, tim đập liên hồi đến phút thứ mười, Cố Hành Chu đã thở không ra hơi, chỉ hít vào được rất ít.
"Bỏ cuộc ở đây sao?"
Cố Hành Chu ngước nhìn trời xanh, ánh mắt tuyệt vọng. Trong cơn gần đất xa trời, trước mắt hắn hiện ra… Một bát cơm chiên. Bát cơm chiên nóng hổi, vàng ruộm thơm lừng. Từ tay mẹ hắn, được trao cho thiếu niên Ninh Sanh mười năm trước, cuối cùng từ tay ông chủ quầy ăn vặt nhận lấy xẻng, xào nấu trên chảo nóng hổi, tạo nên một phần cơm chiên đầy ắp hương vị.
Bao nhiêu năm như vậy, bao nhiêu năm bôn ba, tìm kiếm, chấp nhất, cũng chỉ vì muốn nếm lại một miếng hương vị nóng bỏng ấy, cái cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong khoảnh khắc nhai nuốt ấy mà thôi.
"Cơm chiên ngon như vậy, sau này lại không được ăn nữa rồi." Cố Hành Chu cười thảm thiết, giọng nói run rẩy, nụ cười chứa đựng vô vàn bi thương và trào phúng: "Ha ha, ha ha, cơm chiên này ai cũng có thể ăn được, chỉ không phải một mình tôi, hóa ra là tôi không xứng."
Hắn ngửa đầu, nhìn bầu trời xanh vô tận qua những tán lá lốm đốm, ánh sáng rọi xuống khuôn mặt hắn nhưng Cố Hành Chu lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến như thể đang đứng giữa cánh đồng tuyết vùng đất băng giá, bước chân hắn dần chậm lại.
Đám người hối hả chạy vụt qua hắn, ai nấy đều cười nói, mong chờ tràn đầy mà đuổi theo chiếc xe ba gác chở đầy hy vọng đã đi xa. Cuối cùng, chỉ còn lại Cố Hành Chu một mình, thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt, bị bỏ lại trong góc tối tăm không ánh sáng.
"Cả đời này của tôi, vốn dĩ là không đáng…"
Cố Hành Chu nhếch mép, từ bỏ giãy giụa, chút sức lực cuối cùng cũng tan biến, hắn nhắm mắt lại, ngã về phía sau nhưng lại bị một đôi tay giữ chặt. Đôi tay ấy mang đến xúc cảm quen thuộc, thoang thoảng mùi cồn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay còn có vết chai do thường xuyên gõ bàn phím là Ninh Sanh.
Ninh Sanh một tay kéo hắn lên, vác lên vai, cứ thế vác Cố Hành Chu chạy về phía trước.
Cố Hành Chu mở choàng mắt: "Hả?"
Ánh mặt trời chiếu vào người họ, ấm áp, bóng cây lay động, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau. Ninh Sanh chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua vài người, lao vút về phía trước giữa đám đông như một cơn gió nhìn nghiêng khuôn mặt Ninh Sanh, hàng mi rậm và ánh mắt tĩnh lặng, Cố Hành Chu chấn động trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-81.html.]
Thậm chí hắn còn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, chẳng lẽ Ninh Sanh cố ý quay lại cứu hắn, trong lòng Ninh Sanh, thật sự có hắn?
"Cậu… cậu vì sao giúp tôi?" Cố Hành Chu mím môi, khó khăn hỏi: "Chẳng lẽ cậu đối với tôi vẫn còn…"
Ninh Sanh cau mày, lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Anh hứa với tôi là cơm chiên của anh sẽ chia cho tôi một nửa, anh quên rồi hả muốn nuốt lời hả?!"
Cố Hành Chu: "…"
Vì bị Cố Hành Chu kéo chậm tiến độ, Ninh Sanh vô cùng tức giận, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Nếu mà làm tôi không được ăn cơm chiên, tuần sau ông đây cúng giỗ đầu cho anh."
Cố Hành Chu: "…………"
Hắn! Biết! Ngay! Mà! Quả nhiên là vì bát cơm chiên của ông chủ Giản. Cố Hành Chu muốn xuyên không về đ.ấ.m nát cái đầu chó tự đa tình của mình mười giây trước.
Tư thế Ninh Sanh vác Cố Hành Chu thật sự không được ưu nhã cho lắm, hoàn toàn là vác bao tải vậy, bụng Cố Hành Chu còn vừa vặn tì lên vai Ninh Sanh. Vì thế mà cứ xóc lên xóc xuống, hắn suýt chút nữa nôn ra.
"Chậm một chút, tổ tông ơi." Cố Hành Chu bị xóc đến hoa mắt chóng mặt: "Tôi say xe… không phải, tôi say người!"
Ninh Sanh tặc lưỡi một tiếng: "Lắm chuyện thật."
Y kéo Cố Hành Chu xuống, đổi tư thế trông có vẻ giống bế công chúa nhưng lại có một chút khác biệt vi diệu so với bế công chúa bởi vì mặt Cố Hành Chu, hướng xuống dưới cho nên hiệu ứng thị giác mang lại là Ninh Sanh đang bưng một người đàn ông cao mét tám mấy, bay nhanh chạy về phía trước. Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt kính nể:
"Oa, lợi hại thật, cường độ gánh nặng thế này mà chạy được chắc lên được Olympic luôn ấy chứ?"
"Vì ăn được một miếng cơm chiên, mọi người thật là liều mạng."
"Ông lão tám mươi tuổi tàn phế muốn bán thân bất toại, con trai không rời không bỏ, còn bưng ông lão đi ăn cơm chiên…"
Ông lão tám mươi tuổi tàn phế Cố Hành Chu: "…"
Còn Ninh Sanh bị gọi là 'con trai' thì càng khó chịu: "Tôi là ông nội của y!"
Cách đó không xa, Cố đổng Cố Thiên Thừa đột nhiên hắt xì một cái: "Hắt xì!"
Ai đang nhắc đến ông ta vậy?