Hai họ quấn lấy , chửi rủa bàn tán về lý do g.i.ế.c hại đứa trẻ, cùng tiếc nuối quá khứ. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cư dân mạng chứng kiến một màn kịch kinh hoàng, đến mức kịp "tiêu hóa".
【Ghê quá, hai còn tệ hơn cả thú vật!】
【Tức c.h.ế.t , hai lão già khốn kiếp chỉ hại c.h.ế.t một đứa trẻ, mà còn cắm sừng lão Trương suốt bao nhiêu năm. Nghe mà m.á.u sôi lên!】
【Lão Trương khổ , lừa cha nuôi, nuôi con giúp . Sự thật đúng là đau lòng quá.】
【Hai con ch.ó đáng trói chung với , già mà hổ! Ngoại tình bắt quả tang đành, nhưng một đứa trẻ vô tội, nỡ lòng hại nó?!】
【Đây còn là chuyện tình cảm nữa, mà là hai kẻ vô đạo đức, ti tiện! Người lương thiện gì nên tội mà các đối xử tàn nhẫn thế?】
Lão Trương gần như chịu đựng nổi nữa. Ông vững, dựa cây lớn để giữ thăng bằng. Ngay cả , ông cũng còn nước mắt. Mấy chục năm qua, hóa chỉ là một trò lớn, một trò đau lòng!
Ban đầu, ông cũng yêu Thúy Anh nhiều đến thế. Vì là hôn nhân sắp đặt, khi cưới, tình cảm thực sự chẳng bao nhiêu. khi kết hôn, họ trở thành một gia đình, một tập thể. Thúy Anh nhanh chóng mang thai, và để cuộc sống hơn, ông cố yêu phụ nữ tính khí kỳ quặc . Những năm qua, Thúy Anh đối xử với ông lúc nóng lúc lạnh, nhưng vì bà sinh cho ông một đứa con trai thông minh, quán xuyến gia đình khá , ông luôn nhẫn nhịn. Bà lạnh nhạt, ông càng ấm áp. Ông con lớn lên trong một gia đình lạnh lẽo. Về già, Thúy Anh đối xử với ông hơn, ông tưởng bà hiểu ý nghĩa thực sự của gia đình. ngờ, tất cả chỉ là ông tự lừa dối .
Mấy chục năm qua, ông vợ và hàng xóm thiết dệt nên một màn lừa dối tày trời. Vợ yêu ông, con trai của ông, cháu gái cũng chẳng dính dáng m.á.u mủ gì với ông. Tất cả chỉ vì ông quá tin tưởng Thúy Anh, quá tin lòng , để trở thành trò của thiên hạ.
Nhớ những chuyện cũ, lão Trương giơ tay tự tát hai cái thật mạnh. Tiếng tát vang lên đột ngột khiến Thúy Anh và lão Vương đang ôm giật nảy . Giữa đêm khuya thanh vắng, chẳng lẽ gặp ma? Hai đầu về phía phát tiếng động, và khuôn mặt đẫm nước mắt của lão Trương dần hiện mắt họ.
"Lão... lão Trương?!"
Hai họ sợ hãi hơn cả khi gặp ma, vội vàng buông , miệng kêu lên kinh ngạc.
Lão Vương vội vàng giải thích: "Anh Trương, như nghĩ . Chị Thúy Anh vẻ hoảng sợ chuyện gì đó, chỉ đang an ủi chị thôi. Thật sự gì ."
Thúy Anh cắn môi lão Vương đang đổ , lòng đầy chua xót. Lần nào cũng , hễ gặp chuyện là trốn tránh. Trước , khi bà với rằng cha bà bà lấy một tay du côn, và đề nghị kiếm việc định, nổi giận, cho rằng cả nhà bà coi thường . Khi bà đề nghị bỏ trốn cùng , từ chối, viện cớ hậu quả quá lớn. bà yêu , bà thể buông tay...
Lão Trương im, mắt đăm đăm họ.
"Các lừa khổ quá ."
"Thúy Anh! Lão Vương!"
" đào mồ mả tổ tiên nhà các g.i.ế.c của các ? Sao các nhẫn tâm lừa dối như ?!"
Mặt lão Vương và Thúy Anh biến sắc. "Anh thấy hết ?"
Lão Trương lạnh: "Từng chữ từng câu, sót một tiếng. Nếu đến, lẽ đến c.h.ế.t cũng sự thật. Các thật độc ác!"
Lão Vương liếc mắt hiệu cho Thúy Anh. Hiểu ý, Thúy Anh khẽ gật đầu bật chạy về phía lão Trương: "Lão Trương, em giải thích, em nỗi khổ riêng mà!"
Lão Trương dồn hết sự chú ý Thúy Anh, nhận lão Vương đang lén tiến gần ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-boi-toan-mo-man-thay-quy-la-chuyen-binh-thuong-ma/chuong-102-cuoc-doi-bi-kich-cua-ke-bi-lua-doi.html.]
" hỏi em, con trai thật sự của ? Là của ?!"
Thúy Anh lao ôm lão Trương: "Không , , em ."
Lão Trương Thúy Anh đẩy ngã . Nếu cỏ mềm và đất ẩm, lẽ ông gãy xương. Thúy Anh lão Trương, mặc kệ ông đang rên rỉ vì đau lưng.
Lão Vương tiến gần, lão Trương đang đau đớn, ánh mắt trở nên tàn nhẫn. Hắn nhặt một hòn đá lên, lạnh:
"Tội cướp vợ của , tính sổ với ngươi, ngươi tư cách gì mà la hét?!"
"Lão Trương, ghét ngươi mấy chục năm !"
"Người phụ nữ của , ngươi dám ngủ cùng. Con trai của gọi ngươi là cha. Ta căm hận ngươi!"
"Xem bộ dạng đau đớn của ngươi, thương nặng lắm nhỉ? Nếu ngươi đau khổ thế , sẽ giúp ngươi kết thúc nỗi đau!"
Nói , vung hòn đá đập mạnh đầu lão Trương.
"Bốp!"
Hòn đá chặn khi cách đầu lão Trương đầy năm phân, như thể đập thứ gì đó vô hình. Đồng tử lão Trương co rúm , suýt nữa thì ông chết.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Cảm... cảm ơn."
"Ông Trương, là cháu với ông, ông cần cảm ơn."
Một giọng trẻ con vang lên. Lão Vương và Thúy Anh thấy bóng hình hiện mặt, hồn vía lên mây. Hòn đá lão Vương ném, chặn bởi bàn tay của đứa trẻ mà từng chôn sống. Nhìn thấy bàn tay trắng bệch đó, lão Vương vội buông đá, lùi mấy bước.
Đứa trẻ mười tuổi từ từ dậy. Người nó phủ đầy bùn đất, khi lên, đất rơi lả tả, lộ khuôn mặt nhợt nhạt. Thúy Anh cũng hoảng sợ bỏ chạy khỏi lão Trương, cạnh lão Vương, tim đập thình thịch.
Không còn Thúy Anh đè lên, lão Trương từ từ dậy. Ông xoa lưng và gáy đau nhức, lấy điện thoại từ túi quần .
"Đại sư Giang, ngài xem, chính là đứa trẻ . đuổi nó nữa, nó ở nhà bao lâu cũng ."
Đứa trẻ tò mò điện thoại của lão Trương, thấy hình Giang Đường. Đây là đại sư ông Trương mời về đối phó với ? Cô quá.
Khuôn mặt nhợt nhạt, dính đầy bùn đất của đứa trẻ đột nhiên xuất hiện màn hình, khiến những khán giả mới hoảng hốt kêu thét. Bỗng nhiên, đứa trẻ đáng sợ trở nên lạnh lùng, hét lên:
"Hai chạy! Quay đây!"
Nói , đôi tay bẩn thỉu của nó bỗng dài , túm lấy lão Vương và Thúy Anh đang bỏ chạy.
Ánh đèn và tiếng vang lên từ phía. Lão Trương cùng lão Vương và Thúy Anh bắt đều vui mừng. Có đến , họ cứu !