Hoa Hồng Đợi Lệnh: "Đại sư Khương, phát phúc bao ạ, em khát khao đến bồn chồn !"
Thanh Y Quần Đảo Kara: "Hai ngày nay xem mà phấn khích quá, cũng chẳng tập trung nổi."
Triều Dương Lúc 6h Sáng: "Hu hu, Đại sư Khương ơi, chúng em về đến nhà , chia tay bao lâu mà nhớ cô quá."
Đại Thần Bỏ Cuộc: "+10086, thật sự rời xa Đại sư Khương, chỉ cần đó xem cô livestream thôi, em thể xem cả đời."
Giang Đường bật : "Các bạn quá lời , thật đáng yêu quá ."
Những fan khen "đáng yêu quá" chỉ lao màn hình ôm chầm lấy chân Giang Đường. Lời của cô khiến trái tim họ như tan chảy.
"Trước khi bắt đầu livestream, một thông báo nhỏ."
"Mấy ngày tới, sẽ giúp tướng quân Đới và chọn địa điểm nghĩa trang mới. Lúc đó sẽ xem thể livestream cho các bạn xem ."
["Chọn địa điểm nhanh thế ư? Vậy là tướng quân Đới sắp rời xa chúng ?"]
["Tin đấy, nhưng mà lòng buồn man mác."]
["Đại sư Khương, giúp bọn em với cấp ạ, cho chúng em xem livestream nhé, đều thấy tiền nhân nhiều hơn."]
["Chuyện chúng em xem bằng ! Chúng em cũng nghĩa trang mới của tiền nhân ở , để còn đến thăm."]
Bầu khí trong phần bình luận tràn ngập nỗi buồn thoáng qua. Ai cũng hiểu việc chọn địa điểm mang ý nghĩa gì.
Giang Đường gật đầu với : "Vậy sẽ livestream cho các bạn xem."
"Mọi cũng đừng nghĩ xa xôi quá. Sau khi chọn địa điểm còn thiết kế nghĩa trang, xây dựng từ từ. Thời gian chúng ở bên tiền nhân vẫn còn nhiều."
[" , nhưng vẫn quá, hu hu."]
["Giá như thể ở bên cả đời thì mấy, họ ở đây, ai dám bắt nạt Hoa Hạ chúng ?!"]
[" họ chịu quá nhiều khổ cực, nên đầu thai một gia đình , tận hưởng cuộc sống mới."]
["Haizz..."]
Thấy càng lúc càng buồn, Giang Đường đành đổi chủ đề.
"Chuyện của tiền nhân và đất nước lo, đừng lo lắng."
"Nào, bắt đầu với phúc bao đầu tiên!"
["Hu hu, em giành đây! Giờ phúc bao là quan trọng nhất!"]
["Giành giành giành, thét, giành nổi."]
"‘A Tiêu Thích Ngủ’, chúc mừng bạn giành phúc bao, gửi link video cho bạn ."
Giang Đường , gửi lời mời video call cho tên "A Tiêu Thích Ngủ". Một cô gái trẻ trung, sôi nổi xuất hiện mắt .
"Đại sư Khương, cô gọi em là Tiêu Tiêu là ạ. Em nhờ cô giúp một việc, ạ?"
Giọng Tiêu Tiêu gấp, Giang Đường vội hỏi: "Em cứ ."
"Chuyện là thế , chị gái em hôm nay sinh con, định giờ m.ổ b.ụ.n.g và đưa phòng phẫu thuật ."
["Chúc mừng chúc mừng, sắp dì nhé!"]
["Em gái nhờ Đại sư Khương bảo vệ chị gái ? Thật là một em ."]
Tiêu Tiêu gật đầu lắc đầu.
"Em nhờ Đại sư Khương bảo vệ chị gái và đứa bé trong bụng, nhưng quan trọng hơn, em hỏi cô cách nào để rể em chị em m.ổ b.ụ.n.g đứa bé ?"
Nghe Tiêu Tiêu , đều tò mò, đây là thù với rể ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-boi-toan-mo-man-thay-quy-la-chuyen-binh-thuong-ma/chuong-190-de-anh-re-toi-thay-chi-toi-mo-bung-de.html.]
"Tại em rể chị gái?" Giang Đường nhẹ nhàng hỏi.
"Em ghét !" Tiêu Tiêu nén giận .
"Chị em mang thai đứa bé dễ dàng gì, chịu nhiều khổ cực, nhưng rể em chẳng bao giờ nghĩ cho chị, trong lòng chỉ đứa con trai chào đời."
"Chuyện đây em nhắc nữa, chỉ việc đang xảy , em tức đến phát điên lên ."
"Hôm qua chị em bắt đầu chuyển nên nhập viện, vội vã tìm xem giờ sinh cho con."
"Người đó bảo , nếu đứa bé sinh lúc 8 giờ 18 phút tối nay là nhất."
"Vì , rể em bất chấp nỗi đau của chị em, nhất quyết dời ca mổ đến tối, còn liên tục năn nỉ các bác sĩ đúng giờ đó mới lấy con ."
"Các bác sĩ phiền quá, đành đồng ý."
"Chị em đưa phòng phẫu thuật, đoán xem giờ đang gì?"
Nghe đến đây, nhiều bày tỏ sự phẫn nộ.
Tiêu Tiêu cầm điện thoại từ cầu thang bộ hành lang phòng phẫu thuật, hình ảnh đàn ông đang tươi như hoa. Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của , Tiêu Tiêu tức giận về cầu thang.
"Mọi thấy ? Chị em đang chịu đau đớn trong đó, còn thì vì chọn giờ mà vui mừng hớn hở, chẳng hề lo lắng cho chị em."
["Người đàn ông vấn đề, vợ đang sinh con mà ánh mắt và nét mặt chỉ là phấn khích, chút lo lắng."]
["Mau bảo chị gái em chạy , đàn ông thấy đáng tin."]
["Còn nhất định đúng giờ chọn, chuyện sinh con dù là m.ổ b.ụ.n.g cũng khó kiểm soát thời gian lắm!"]
["Đứa bé đến giờ sinh mà sinh, dễ xảy chuyện. Anh rể coi mạng như cỏ rác."]
"Đại sư Khương, em thật sự chịu nổi cái vẻ mặt đó của . Không sinh con nên chẳng đau đớn gì, coi chị em chẳng khác gì đồ vật."
"Vì em hỏi cô, cách nào để nếm trải cảm giác m.ổ b.ụ.n.g ?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Tiêu Tiêu nghiến răng: "Tốt nhất là cả nỗi khổ ở cữ cũng để trải qua luôn!"
Giang Đường trầm lặng một lúc mới lên tiếng: "Lần , chị gái em thật sự gặp nguy hiểm ."
Tiêu Tiêu giật , vội hỏi: "Chị em ?!"
"Nếu chuyện diễn như lời rể em , khi bụng chị em mổ, thời gian còn cách 8 giờ 18 phút đúng 10 phút."
"Các bác sĩ sẽ tạm dừng, chờ đến giờ đó."
"Bụng mổ, các bác sĩ bên cạnh chờ đợi, thỉnh thoảng hút nước ối trong bụng đứa bé, nỗi sợ hãi trong lòng chị em ai thể thấu hiểu."
"Đến giờ, đứa bé lấy nhưng vì dây rốn quấn cổ, kịp cứu nên c.h.ế.t ngạt. Chị em thấy đứa con chết, hoảng loạn đến mức xuất huyết ồ ạt, thể rời khỏi bàn phẫu thuật."
"Đây là kết cục thấy dành cho chị em và đứa bé."
Tiêu Tiêu siết chặt điện thoại, mắt đẫm lệ.
"Em và bố khuyên chị đừng lời rể, nhưng chị chịu . Không lúc chị đó, bụng mở toang, tiếng đồng hồ tích tắc chờ chết, chị hối hận ?"
"Đại sư Khương, chị em tuy ngốc, nhưng chúng em vẫn chị chết. Cô giúp chị em ạ?"
Tiêu Tiêu khẩn khoản Giang Đường, thể thấy cô yêu thương chị gái .
Giang Đường lấy hai tờ bùa đưa cho lão đạo trưởng bên cạnh: "Đạo trưởng, phiền ngài chạy một chuyến nữa ."
"Đại sư Khương khách sáo quá, ngay đây."
"Ừ." Giang Đường gật đầu với ông, đồng thời dặn dò vài câu trong lòng.