Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 1394: Tất Cả Là Lừa Dối
Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:05:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo câu đó vang lên, những xem trong phòng livestream rõ ràng thấy vẻ mặt cô bé trở nên hoảng loạn.
Ngay đó, màn hình bắt đầu rung lắc điên cuồng.
Rõ ràng cô bé phát hiện, đang chạy trốn trong hoảng loạn.
Người xem trong phòng livestream lập tức kêu ca ngớt:
【Khốn kiếp, đen đủi thế chứ? Câu chuyện mới bắt đầu ngắt .】
【 dậy khỏi giường, định cho kỹ câu chuyện , kết quả mất.】
【Mẹ nó, thằng khốn nào hét lên một tiếng rơi điện thoại mặt, chảy m.á.u mũi !】
【Lúc quan trọng nhất, la hét cái quái gì! Không thể để trọn vẹn câu chuyện !】
【Thôi thì phim truyền hình chèn quảng cáo lúc gay cấn còn chấp nhận , phòng livestream cũng bày trò c.h.ế.t tiệt !】
【Thật cho cái tên đáng c.h.ế.t đó một gậy!】
...
Ngay khi họ đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, ống kính đang rung lắc đột nhiên dừng .
Điều khiến cảm thấy chút kỳ lạ.
Nhìn kỹ mới phát hiện, một hồi chạy trốn, cô bé chạy một ngõ cụt.
Vừa lúc cô bé đầu định thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện ở lối .
“Con ranh thối, chạy cũng khá nhanh đấy…”
Người đàn ông thở hổn hển, giọng điệu đầy vẻ u ám.
Mặc dù xem trong phòng livestream thấy biểu cảm của cô bé lúc , nhưng qua từng bước lùi của ống kính, họ cũng thể cảm nhận sự căng thẳng và sợ hãi của trong cuộc.
Trong bóng tối, giọng đàn ông mang theo vài phần âm hiểm: “Chạy , tao xem mày chạy thế nào.”
Nói xong, từng bước .
Trong con hẻm tĩnh lặng, ánh sáng từ xa chiếu tới, kéo dài bóng , cho đến khi ống kính bóng đen bao phủ.
Nhìn màn hình đen kịt, những ban đầu còn phàn nàn vì câu chuyện cũng kìm mà nín thở, tập trung theo dõi.
Rất nhanh đó, giọng lạnh lẽo của đàn ông vang lên: “Cố Khanh Thu, mày thoát .”
Lời dứt, điện thoại phát tiếng “tách” rơi xuống đất.
Lúc , cuối cùng cũng thấy hình ảnh.
Họ thấy đàn ông thực sự túm lấy cổ áo cô bé tên Cố Khanh Thu, đẩy cô lên cao ép tường.
Thân hình nhỏ bé treo lơ lửng giữa trung, trông như một con gà con, thể bóp c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
dù , ánh mắt Cố Khanh Thu hề chút sợ hãi, ngược còn sắc lạnh : “Cho dù thoát , đồ vật cũng giao ngoài .”
Người đàn ông khịt mũi một tiếng: “Giao ngoài? Giao cho ai? Tổng giám đốc Từ ư?”
Nghe thấy hai chữ “Tổng giám đốc Từ”, sắc mặt Cố Khanh Thu biến đổi: “Các gì ?”
Người đàn ông vẻ căng thẳng của cô bé, nụ môi càng sâu hơn: “Tao nào dám gì , là ông chủ của tao mà.”
Cố Khanh Thu nhíu mày: “Ý gì?”
Người đàn ông ha hả: “Mày sẽ thực sự nghĩ vì nỡ nên mới triệu hồn mày về chứ?”
Cố Khanh Thu cảm nhận ẩn ý trong lời , nhưng vẫn hỏi ngược : “Nếu thì ?”
Người đàn ông thấy hiện tại cô bé là cá thớt, nên hề kiêng kỵ mà : “Đương nhiên là vì dữ liệu trong tay mày!”
Đồng tử Cố Khanh Thu co , chút tin, hỏi: “ lúc đó rõ ràng thấy…”
Người đàn ông thấy cô tin là thật, càng cảm thấy buồn : “Mày thực sự nghĩ ông canh giữ bài vị của mày mà lóc t.h.ả.m thiết là biểu lộ chân tình ? Đừng đùa nữa, tất cả đều là diễn theo lời dặn của Vu Đại sư để cho mày xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-1394-tat-ca-la-lua-doi.html.]
Cố Khanh Thu chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng “ong” chói tai!
Diễn ?
Hóa là diễn?!
Cô khi đó, với phận là một hồn ma lang thang, thấy Từ Minh Hàn mắt đỏ hoe quỳ linh đường của , còn tưởng rằng đời vẫn còn một thật lòng quan tâm đến cô .
Kết quả...
Kết quả là diễn ?
Cảm giác hoang đường đảo ngược khiến đầu óc cô choáng váng.
đàn ông vẫn thấy đủ, tiếp tục : “Ai bảo mày phòng quá kỹ, c.h.ế.t cũng chịu giao dữ liệu cốt lõi của công nghệ SW, thì chỉ thể nhờ Đại sư triệu hồn mày về, nhét con nhóc .”
Nói , đưa mắt đ.á.n.h giá cơ thể cô bé từ xuống , chậc chậc hai tiếng: “Cơ thể thành niên đúng là , dù nhảy nhót thế nào cũng chẳng ai để tâm.”
Cố Khanh Thu chợt bừng tỉnh: “Vậy nên là cơ thể phù hợp, mà là các cố ý!”
Người đàn ông hiểm độc: “Chúc mừng mày, cuối cùng cũng hiểu .”
Những sự thật liên tiếp đổ ập xuống khiến cô kịp trở tay.
Lúc , những xem trong phòng livestream tuy bộ câu chuyện, nhưng chỉ từ đoạn đối thoại đơn giản cũng lờ mờ đoán vài phần.
【Ôi trời, dám lừa cả ma?】
【Người đàn ông quá khốn nạn ?!】
【 chỉ ma lừa , chứ từng thấy lừa ma!】
【Vì đạt mục đích mà triệu c.h.ế.t về, đây là đầu thấy.】
【Trời ơi, tra nam đạt đến tầm cao mới?】
【Trong tiểu thuyết m.ó.c t.i.m móc phổi thời , giờ mốt là triệu ma về hành hạ tiếp.】
【Cái chất liệu ghi , mai mở hố ! Chắc chắn sẽ thành b.o.m tấn! Lúc đó kiếm tiền, sẽ đốt tiền giấy cho cô gái !】
【Lầu , cũng đúng là nhân tài, nhưng mở hố nhớ tag một cái, xem.】
...
Lúc , đàn ông : “Được , chuyện kết thúc, hiện tại mày chỉ cần c.h.ế.t là . Đi thôi, Vu Đại sư đợi mày , ông sẽ tiễn mày .”
Hắn lập tức kẹp cổ cô bé, định kéo cửa.
đúng lúc , cổ tay đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
“Á—!”
Hắn đau đớn hét lên, hất mạnh cô bé bay ngoài.
Cố Khanh Thu đập mạnh tường, choáng váng cả mắt.
Thế nhưng lúc cô màng đến tất cả, cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt, bò về phía chiếc điện thoại rơi mặt đất.
Chỉ là ngón tay chạm đến, đàn ông phía vươn tay túm lấy tóc cô , c.h.ử.i rủa: “Con ranh thối c.h.ế.t tiệt , sắp c.h.ế.t đến nơi mà còn dám c.ắ.n tao!”
Cố Khanh Thu buộc ngẩng đầu lên, chỉ thể khó khăn hét lớn về phía chiếc điện thoại: “Đại sư… Đại sư cứu …”
Người đàn ông khẩy, giọng đầy khinh thường: “Đại sư? Đại sư quái gì, bây giờ dù thần tiên cũng khó cứu mày.”
Không ngờ dứt lời, liền đá mạnh một cú mông.
“Bùm!”
Cơ thể đàn ông bay ngoài như diều đứt dây, cả mặt đập thẳng tường.
“Chưa chắc .”
Một giọng cô gái quen thuộc, lạnh nhạt vang lên.