Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-13 11:04:29
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin đỗ khoa cử như ngọn gió xuân lan khắp phố phường, rộn ràng từ lâu đến tửu quán, từ chợ búa đến ngõ nhỏ. Bảng vàng dán lên, chen chúc tên, tiếng trầm trồ vang dội như sấm đầu hạ.
Ta lặng giữa dòng , ánh mắt chạm ba chữ “Lưu Vỹ – Trạng nguyên”, trong lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc, tựa hồ mộng dài nay bỗng hóa thành thực. Bên cạnh , Phó Uyên cũng xướng danh Thám hoa, gương mặt vốn bông đùa nay thoáng chút trang nghiêm hiếm thấy, nhưng khóe môi vẫn giấu nổi ý .
Điều bất ngờ nhất chính là Lâm Lãng – kẻ vẫn thường chúng chê là “ chỉ loạn chữ nghĩa”, mà đường đường đỗ Tam giáp. Lúc tin, trố mắt ngơ ngác, mãi mới vỗ đùi ha hả, còn miệng thì lắp bắp:
“Không… lẽ là nhầm bảng ?”
Ta và Phó Uyên , cả hai cùng bật . trong tiếng , cũng khỏi đôi phần cảm khái: hóa gã tiểu tử gây rắc rối , đến lúc cần vẫn chẳng hề thua kém ai.
Ba chúng từ điện Kim Loan bước , mặt trời ngả về tây, ánh tà dương dát vàng khắp bậc thềm ngọc. Suốt một ngày dài triều yết kiến, quỳ lạy, thánh chỉ ban thưởng, lòng vẫn lâng lâng như còn trong mộng.
Phó Uyên bên cạnh, khăn mũ chỉnh tề mà dáng vẻ chẳng nghiêm trang nổi, khỏi cửa cung liền thở dài một :
“Aizz, quỳ cả buổi, chân sắp thành khúc gỗ . Trạng nguyên , từ nay chúng coi như cá chép hóa rồng, nhưng lẽ nào mỗi ngày đều chịu cảnh ?”
Ta khẽ lắc đầu, mà đáp. Chỉ thấy Lâm Lãng , tay ôm ngọc bội ban, ánh mắt sáng như , suốt dọc đường chẳng ngừng sờ lên đó, miệng lẩm bẩm:
“Tam giáp… thật sự đỗ Tam giáp …”
Hắn như kẻ còn tỉnh mộng, dáng vẻ vụng về khiến và Phó Uyên buồn thấy cảm động.
Ngay chiều hôm đó, tìm đến cửa Phúc Ký, sợ rằng chỉ cần chậm một khắc thôi thì nhiều chuyện vượt khỏi tầm tay. Trời ngả hoàng hôn, nắng cuối ngày vương vất như mật ong rót xuống, xuyên qua kẽ lá, dát vàng cả con đường nhỏ dẫn đến quầy. Trước hiên, vài cánh hoa ngọc lan theo gió nhẹ rơi, hương thoảng qua khiến lòng càng thêm bối rối.
Trong quầy, Hỷ Nhi đang cẩn thận cất dọn sổ sách. Ánh sáng cam dịu hắt lên gương mặt nàng, khiến từng đường nét đều sáng rỡ như dát ngọc. Ta hít một thật sâu, gió ngoài như cũng ngập ngừng cùng , chậm rãi bước đến mặt nàng. Giọng run run, nhưng kiên quyết như ngọn lửa sắp bùng lên:
“Hỷ Nhi… hôm , ở quầy trang sức, là nhận nàng, cũng chẳng khinh thường. Chỉ là khi , vẫn chỉ là một thư sinh nghèo hèn, công danh thành, tương lai định. Còn nàng, nàng là ánh trăng sáng ngời, là châu ngọc giữa nhân gian… nào dám đường đột tiến gần. Nếu chẳng may thi hỏng, cả đời ngẩng mặt nổi, tư cách bên cạnh nàng? Chính vì , mới … nhưng trái tim —”
Ta ngừng , thẳng nàng. Ngoài , cành liễu khẽ lay động, như cũng lắng .
“—trái tim từng quên nàng, dù chỉ một khắc.”
Lời bật , một cơn gió cuối chiều bỗng ào qua, mang theo mùi hoa sữa ngan ngát, xua tan gánh nặng đè nén trong . Ta bỗng thấy như dốc cạn tâm can, như gỡ xuống tảng đá nặng bấy lâu. Ngực thở hắt , thở dồn dập chậm rãi lắng . Trong khoảnh khắc , nhẹ nhõm vô cùng, như kẻ lữ khách cuối cùng cũng tìm thấy đường về bao năm lạc lối.
nàng đáp, chỉ lặng lẽ . Đôi mắt sâu thẳm, long lanh như mặt hồ thu tĩnh lặng, dường như soi tận tâm can . Ánh khiến vốn run rẩy, nay càng bối rối, yên, mồ hôi rịn nơi lòng bàn tay, còn khó chịu hơn cả những ngày chỉ dám né tránh nàng từ xa.
Nàng mỉm , giọng nhẹ như tơ nhưng rành rẽ:
“Chàng còn nhớ lời cuối cùng với ba năm ? là cơn mưa sẽ cầu vồng. Và chính là sắc màu cuối cùng của cây cầu vồng trong cuộc đời .”
Ta sững , tim như khựng trong khoảnh khắc. Và , lời nàng thốt khẽ khàng, nhưng vang vọng tựa tiếng chuông ngân trong thung lũng, xuyên qua mây mù bao năm phủ kín trái tim . Bao nhiêu khắc khoải, bao nhiêu đêm trăn trở, phút chốc tan biến tựa sương sớm ánh sắc cầu vồng.
Niềm vui dâng lên mãnh liệt, trào dâng như suối nguồn vỡ òa mùa hạn hán. Ta thể kìm giữ nữa, liền dang tay ôm chặt lấy nàng lòng. Ngoài , gió khẽ cuốn những cánh hoa ngọc lan rơi lả tả, ánh chiều vàng buông xuống càng thêm rực rỡ. Trong vòng tay run rẩy , đầu tiên ngần năm, mới thật sự cảm nhận ấm của hạnh phúc — còn là mộng tưởng xa vời, mà là hiện thực đang run rẩy, đập dồn dập ngay trong lồng n.g.ự.c .
Ta bất giác giật , nhận sự đường đột của chính , vội buông nàng , mặt nóng ran như lửa. Lúng túng chắp tay, khẽ cất lời:
“Là thất lễ. Hôm nay, nàng dẫn đến thăm thẩm cùng Chiêu Nhi .”
Nàng gật nhẹ mái đầu, đôi mắt long lanh ánh lên nét dịu dàng, chỉ khẽ gật mà khiến lòng chao động. Giây phút , trong n.g.ự.c dậy sóng, chỉ mong thời gian trôi mau để sớm mái nhà thương của nàng.
Tối hôm đó, theo Hỷ Nhi về nhà nàng, tay cầm chút lễ mọn sang thăm thẩm cùng Chiêu Nhi. Ngôi nhà nhỏ tuy đơn sơ mà thấm đượm ấm gia đình. Ta trò chuyện dăm câu, vội xin cáo lui, chẳng dám nán quá lâu, sợ điều tiếng thiên hạ, cũng e ba nương con thẩm thêm phần bất tiện.
Khi tiễn cửa, nàng bước chân nhẹ tựa sương, ánh mắt long lanh như níu giữ ở thêm đôi phút. Dưới vầng trăng bạc vắt ngang trời, dung nhan nàng thoáng ngập ngừng, dịu dàng mà lưu luyến, tựa như điều ngỏ nhưng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Ta cúi chào, chẳng dám lâu, sợ bản lỡ mất chừng mực. Thế nhưng, khi gót rời , vẫn cảm nhận rõ ánh mắt nàng dõi theo cho đến tận cuối con đường. Ánh ấm áp như ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong tim, đủ để thấy lòng ngập tràn mãn nguyện.
Vừa bước đến đầu ngõ, bất chợt chạm mặt Phó Uyên. Hắn đó, khoanh tay tựa gốc cây, khóe môi nhếch thành nụ nửa miệng đầy vẻ trêu chọc. Thấy dáng vẻ còn vương vấn, huýt sáo một tiếng tinh nghịch, cất giọng:
“A ha, thì Lưu trạng nguyên nhà cũng lúc ngẩn ngơ như kẻ thất hồn.”
Ta chợt nóng mặt, vội xua tay:
“Đừng ăn hồ đồ, còn thể thống gì nữa!”
Phó Uyên bật hề hề, càng cố châm chọc:
“Ha ha, dù khúc gỗ nở hoa! Ta thật lòng mừng cho đó, mừng đến tận đáy lòng! Cô nương đó chịu chơi tối với ? Này trong đó một phần công của đấy!”
Ta nghiêm giọng, ánh mắt rắn rỏi:
“Uyên , chuyện thể đem giễu cợt. Hỷ Nhi là đắn, chẳng để ngươi buông lời bông đùa.”
Phó Uyên chợt sững , ngạc nhiên đầu , đôi mày nhướn cao.
“Hỷ Nhi là ? Con gái trưởng quầy quán tên Tề Thanh mà! Huynh lòng , thế mà ngay cả tên cũng chẳng nhớ rõ, đúng là khúc gỗ !”
Ta thoáng ngẩn , m.ô.n.g lung:
“Ngươi gì? Tề Thanh là ai cơ?”
Phó Uyên phá lên , khoát tay như bắt trúng nhược điểm:
“Chứ chẳng ngày nào cũng sang quán đối diện Phúc Ký, đến mòn cả ghế, chỉ để liếc cô nương con gái trưởng quầy đó ? Đừng tưởng qua mắt !”
Toàn như khựng , sắc mặt cứng đờ. Một thoáng , nghiêm nghị gắt:
“Không ! Ngươi bậy bạ gì thế!”
Thấy nghiêm giọng, ánh mắt một chút lay chuyển, Phó Uyên thoáng khựng . Hắn bỗng nhận lầm, nụ trêu chọc dần tắt môi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , bắt gặp nơi đáy mắt lóe lên một tia lo sợ, mờ mịt nhưng thể giấu nổi, hệt như từng vô tình “trộm long tráo phụng”năm xưa. Linh cảm chợt dấy lên trong lòng, khẽ cau mày, giọng gấp gáp:
“Nói , ngươi gây chuyện gì ?”
PMD
Hắn hoảng hốt, môi run run, lắp bắp từng tiếng:
“Huynh… … bình tĩnh . Mấy hôm hỏi thương ở quán , trả lời nửa vời, sinh nghi. Ta… thấy nơi chỉ mỗi một cô nương đang độ xuân thì là Tề Thanh, liền tưởng đó chính là để lòng, nên … …”
Ta trừng mắt thẳng, giọng nghiến từng chữ:
“Đã gì?”
Phó Uyên nuốt khan, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay áo, lắp bắp tiếp:
“Ta… nghĩ vốn ngây ngô chuyện nam nữ, e rằng chần chừ mãi dám mở lời… nên… nên … giúp một tay. Ta nhờ thư tình… gửi cho Tề Thanh …”
Lời dứt, trong lòng như ngọn lửa bùng nổ. Toàn run lên vì phẫn nộ, thở nặng nề. Ta gầm gừ qua kẽ răng, giọng nghèn nghẹn như dội từ lồng ngực:
“Phó… Uyên…!”