Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không có tiếng mèo đáp lại.
Phía bên kia cánh cửa, Ninh Cửu ngồi xổm, dùng đuôi che mặt, đỏ mặt tía tai.
Xấu hổ quá... Mèo hư làm việc xấu...
Cậu dùng lông đuôi lau nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, che mặt, cố gắng bình tĩnh lại. Nhịp tim dần bình ổn cùng với cảm giác xấu hổ dâng lên khiến mặt cậu càng nóng bừng.
Phải nghĩ cách giải thích với tiên sinh thế nào đây...
Nếu tiên sinh thấy bộ dạng xấu xí của mình mà không thích mình nữa thì sao?
"Mèo nhỏ, đừng để bụng đói, cơ thể em vốn đã không được... tốt..."
Lời Mộ Cảnh Dật nói dở dang khi Ninh Cửu cuối cùng quyết định mở cửa.
"Tiên sinh, em..."
Ninh Cửu giấu tay ra sau lưng, đầu ngón tay ướt át nhắc nhở cậu về những gì mình vừa làm. Mặt cậu đỏ bừng, giọng nói cũng rất nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, cau mày đáng thương, tai mèo cũng cụp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-con-xinh-dep-duoc-ba-nuoi-nuong-chieu/28.html.]
"Tiên sinh... Miêu Miêu không thể cưỡng lại thứ này..."
Mộ Cảnh Dật nắm chặt khung cửa. Ninh Cửu chủ động gọi mình là "Miêu Miêu" quả là một đòn chí mạng.
Chính cậu cũng không nhận ra sự nũng nịu này, nhưng đối với Mộ Cảnh Dật, nó có thể được coi là một loại "cần bạc hà mèo" của loài người.
"Mèo nhỏ thích là tốt rồi."
Mộ Cảnh Dật dùng ngón tay khẽ vuốt ve khóe mắt nóng bừng của cậu, dịu dàng xoa đầu.
Ninh Cửu hơi nghi hoặc nhìn anh: "Tiên sinh không thấy khó chịu sao?"
Giờ đến lượt Mộ Cảnh Dật khó hiểu, anh vẫn không theo kịp suy nghĩ của Ninh Cửu: "Khó chịu ai? Khó chịu Mèo nhỏ sao?"
"Mèo không cố ý mất mặt..."
Ninh Cửu thậm chí không dám nhớ lại "bộ dạng xấu xí" của mình vừa rồi.
Cậu lo lắng nắm chặt chiếc bánh mì "thủ phạm", bóp chặt cỏ khô bên trong tạo ra tiếng sột soạt.
"Đây không phải là mất mặt," Mộ Cảnh Dật âu yếm xoa đầu mèo nhỏ: “Mèo nhỏ thích món quà này chứ? Thích cảm giác cắn bánh mì chứ?"