Ánh mắt Cố Đình Hoài khựng lại, rõ ràng là thật sự bất ngờ:
“Anh ta cũng ở Phong thị?”
Dù trong nhà ai cũng biết Nguyệt Hoài là người đứng sau phố Lương, nhưng những chuyện liên quan đến hoạt động bên trong, từ quy củ, phạm vi buôn bán, cho đến các đối tác — lại thật sự rất mù mờ. Khoảng cách địa lý quá xa khiến việc truyền tin bị giới hạn, trừ phi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe ngóng, bằng không khó mà hiểu rõ cục diện thực tế.
Không dài dòng, Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng tóm lược tình hình ở Phong thị cho anh cả nghe. Ngữ khí tuy đơn giản, gãy gọn, nhưng mỗi câu đều là trọng tâm, phản ánh bản lĩnh rõ ràng và lý trí vững vàng của cô.
Nhìn em gái , Cố Đình Hoài không khỏi cảm thán trong lòng , dù anh biết từ sau khi em gái gầy đi , tâm tính cũng trưởng thành hơn rất nhiều , nhưng mỗi lần phát hiện một mặt khác của em gái , lại vẫn khiến anh ngạc nhiên.
Cố Nguyệt Hoài nói đến cuối , nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc:
“Em cần anh cả ở đó, không phải chỉ để quản lý phố Lương, mà còn là để giám sát chặt chẽ động tĩnh của nhà họ Tống. Chỉ khi biết anh đang ở đấy giúp em lo liệu những việc này , em mới có thể yên tâm tập trung công tác ở quân khu .”
Những khúc mắc chồng chéo, những mối quan hệ lợi ích , tiền tài, những tranh chấp cá nhân , hoặc những âm mưu phía sau , bắt nguồn từ phố Lương, cô đều đã cẩn trọng phân tích rõ ràng cho Cố Đình Hoài. Không tô hồng, không giấu giếm, càng không dùng lời nỉ non hay áp đặt, cô chỉ nói sự thật.
Cố Nguyệt Hoài đã dựng lên một bức tranh toàn cảnh — trong đó anh thấy rõ sự phức tạp, thấy rõ ràng lý do tại sao phải là anh .
Cô cần một người có lý trí, có dũng khí, quan trọng nhất là đủ đáng tin để gánh lấy trách nhiệm — không phải cho cô, mà là cho những điều cô muốn bảo vệ.
Chính sự tin tưởng không nói thành lời ấy khiến Cố Đình Hoài không thể làm ngơ. Cố Nguyệt Hoài từ khi thay đổi , đã không còn bị tình cảm chi phối , cô sự lý sự việc rất lý trí . Lúc này , nếu sự việc không phải đã rơi vào thế khó , cô tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ vả.
Phải biết rằng , hiện tại , phố Lương là gốc rễ, là chỗ dựa, là lớp người thật việc thật đang sống dựa vào nó.
Cố Nguyệt Hoài không nói những điều thừa thãi , nhưng mỗi lời gộp lại đều đủ để khiến anh không thể dửng dưng.
Gánh nặng trên vai như trở nên hữu hình, ép anh thẳng lưng đứng vững. Đó không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là một sự tin tưởng tuyệt đối mà em gái trao cho anh. Anh gật đầu, chậm nhưng dứt khoát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2041.html.]
“Được. Chỉ cần là chuyện giúp được em, anh nhất định không từ chối. Bé, em cứ yên tâm, anh sẽ trông coi phố Lương chu đáo.”
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu , nhìn thẳng vào mắt anh cả, chậm rãi lên tiếng, giọng nói rõ ràng từng chữ, như thể muốn khắc từng lời vào trong lòng anh , đủ để có thể khiến anh luôn ghi nhớ :“Anh cả, có một điều em muốn anh luôn luôn ghi nhớ, không chỉ bây giờ mà là bất kỳ lúc nào, ở đâu — trong lòng em, điều quan trọng nhất chưa bao giờ là quyền lợi, cũng không phải là phố Lương hay bất kỳ con số nào trên sổ sách… Mà là người thân, là gia đình mình. Anh hiểu chứ?”
Cô không nói nhanh, bởi những lời này không thể qua loa. Mỗi câu đều là kết tinh từ những va đập cuộc đời, từ sự tỉnh táo có được sau những gì cô đã trải qua ở kiếp trước .
Giọng cô chùng xuống, ánh mắt dịu lại, mang theo nét nghiêm túc nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng chân thành:
“Phong thị bây giờ chẳng yên ổn gì. Dưới vẻ ngoài tưởng chừng như phồn hoa là một vũng nước đục, bất cứ lúc nào cũng có thể có người bị nhấn chìm. Không ai có thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu sau này có gặp phải tình huống khó xử, phức tạp, hoặc vượt ngoài khả năng kiểm soát… anh không cần cố gắng xử lý một mình. Cứ lập tức báo lại cho em.”
Cô khựng lại một chút, rồi nói tiếp, lần này lời dặn trở nên rõ ràng như một mệnh lệnh, nhưng trong đó lại chứa đựng sự tha thiết khôn cùng:
“Có thể không nhúng tay thì đừng nhúng tay. Không đáng để vì bất kỳ thứ gì mà khiến bản thân gặp nguy hiểm. Em cần anh giúp đỡ, đúng, nhưng càng cần anh bình an trở về bên gia đình .”
Giây phút ấy, trong lòng cô không còn là một người làm ăn tính toán, không còn là người phụ trách 'phố Lương', nơi đang làm mưa làm gió thời buổi khuyết lương này , mà đơn giản chỉ là một người em gái — một đứa em đang dặn dò anh trai trước khi anh trai bước vào nơi đầy hiểm họa.
Cô mím môi, rồi nói thêm, lần này giọng mềm lại, nhưng không vì thế mà kém đi phần nghiêm trọng:
“Anh cả, sau này làm việc ở đó, điều quan trọng nhất không phải là hiệu suất, cũng chẳng phải là lợi nhuận… mà là sự an toàn của chính anh. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng phải nhớ: giữ mình bình yên, mới là cách giúp em nhiều nhất.”
Anh cả là người có trách nhiệm, sống thẳng lưng, một khi đã dấn thân thì sẽ không dễ lùi bước. Nhưng Phong thị không giống những nơi anh từng quen thuộc — nơi đó không chỉ có thương trường mà còn là nơi giao thoa giữa danh lợi, mưu toan và dã tâm , chúng rất phức tạp , càng khó để nhìn thấu .
Cô đã trải qua cảm giác mất người thân , không chỉ một lần , ở kiếp trước .
Nga
Kiếp này , cô quay về , là để làm lại tất cả , chứ không phải để vết xe đổ lặp lại.
Cô có thể liều lĩnh làm rất nhiều việc , nhưng người thân chính là giới hạn cuối cùng trong lòng cô .