Câu nói đó như một cái tát thức tỉnh Cố Đình Hoài. Anh gật đầu, nét mặt dần lấy lại sự kiên định:
“Em nói đúng. Không bằng ngày mai, nhân tiện đi mua đồ dùng chuẩn bị cho đám cưới của anh với Bạch Mân, mình mua thêm một phần nữa. Đợi đến khi Thiếu Ngu trở về, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng , đừng để đến khi đó thiếu nọ thiếu kia . Bé đã vất vả như vậy, làm anh mà đến chút việc nhỏ cũng không thể lo giúp em ấy chu toàn thì thật không đáng mặt anh trai.”
Cố Tích Hoài liếc sang xấp tiền dày cộp vẫn còn trong tay anh cả, rồi nở một nụ cười sảng khoái, vỗ mạnh lên vai anh:
“Được! Sáng mai chúng ta đi sớm!”
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Cố Nguyệt Hoài ngồi sau xe đạp của Bạch Mân, hai người cùng nhau đến bệnh viện huyện.
Thời gian qua, Bạch Mân đã quen với việc tự mình đạp xe đi làm, tay lái cũng ngày càng vững vàng. Lúc này chở thêm Cố Nguyệt Hoài, cô vẫn đạp đều chân, không có lấy một chút mệt nhọc, chỉ chuyên chú nhìn về phía trước.
Tới cổng bệnh viện, Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ kỹ mà quen thuộc trước mắt. Từng tầng lầu, từng ô cửa, ngay cả biển hiệu trên mái cũng đều không có gì thay đổi, nhưng cảm xúc trong lòng cô lại hoàn toàn khác biệt. Nơi này, cô từng đến không ít lần, nhưng lần này, chỉ mới cách một thời gian ngắn , cô quay lại đây, không còn là với tư cách người nhà bệnh nhân , hay phóng viên đến lấy tin nữa , mà là với một vai trò mới – một người bắt đầu chính thức dấn thân vào nghề y.
Bạch Mân nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng kiên định, kéo vào trong bệnh viện. Trên đường đi, cô vừa cúi đầu vừa dặn dò, giọng nói rõ ràng mang theo sự tin tưởng tuyệt đối:
“Nguyệt Hoài, chuyện Lý Nhĩ Tân bị Hoàng Thịnh mưu hại , tưởng chừng đã mất mạng , chính em đã phát hiện dị thường mà tất cả mọi người có mặt ở thời điểm đó đều không phát hiện được và cứu được người trở về từ Quỷ môn quan , chuyện xảy ra khi đó lan truyền ra ngoài đã làm không ít người chú ý. Thầy cũng vậy , chị còn nhớ , khi đó, thầy chị từng nói với chị: đó không phải là may mắn. Đó là bản năng nghề nghiệp, là trực giác nhạy bén mà chỉ những người thực sự phù hợp với nghề này mới có.”.
Cô ngừng lại một nhịp, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài tràn đầy kỳ vọng.
“Bây giờ chuyện ấy đã qua, bên ngoài cũng không ai nhắc lại nữa, nhưng năng lực của em đã được chính người trong nghề chứng thực. Không cần khoe khoang, không cần bất kỳ ai bảo đảm. Bây giờ , chị sẽ dẫn em tới chỗ thầy , sau khi em gặp ông ấy thì cứ trực tiếp giới thiệu mình là ai , và đề nghị với ông ấy được ở bên cạnh ông ấy học tập. Ông là người có con mắt tinh đời, luôn rất trọng người có tài, lại càng quý người có mắt nhìn và gan làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2045-toi-yeu-viet-nam.html.]
"Ông sẽ không để một người như em phải chen chúc học mấy thứ nhập môn cùng người khác. Ông sẽ giữ em lại bên cạnh, dạy cho em những thứ tinh hoa nhất trong cuộc đời làm nghề của ông ."
Cố Nguyệt Hoài hơi sững lại.
Cô không ngờ... Bạch Mân lại chọn cách này.
Cách làm ấy nghe qua có vẻ giống “đi cửa sau” – dùng danh tiếng để chen chân vào một vị trí mà mỗi người đều mơ ước. Mà người làm chuyện đó... lại là Bạch Mân – người cô vẫn luôn cho rằng ngay thẳng, chất phác như anh cả cô, Cố Đình Hoài.
Thì ra, cô đã đánh giá sai. Bạch Mân không ngây thơ như cô tưởng. Ngược lại, rất thông minh, biết tính toán, biết đúng lúc nên nói gì, nên làm gì để đạt được kết quả tốt nhất.
Nhưng mà... Bạch Mân à, chị có chắc khi em mở miệng nhận mình chính là "thần y" được báo chí đưa tin sau vụ Lý Nhĩ Tân, bệnh viện huyện này sẽ không bị chấn động sao? Em chỉ sợ, ngay khi tin đó rò rỉ ra ngoài, cửa khoa ngoại sẽ bị bác sĩ toàn viện lấp kín, mỗi người một câu, mỗi người một thắc mắc, truy vấn dồn dập. Đến lúc đó, làm sao còn yên tĩnh mà học được?
Chuyện xảy ra lúc ấy, chỉ mình cô hiểu rõ. Lúc Lý Nhĩ Tân được đưa đến , tình huống của anh ta thực sự đã nguy kịch đến mức nào. Nếu không có năng lượng chữa trị trong tay, thì dù có nhận ra anh ta chỉ là rơi vào trạng thái c.h.ế.t giả, cũng chẳng thể cứu nổi.
Nga
Đó không phải là điều có thể giải thích bằng y học thông thường.
Dĩ nhiên, cô cũng có thể cố cãi, cắn răng khẳng định rằng mình chỉ "trùng hợp" phát hiện, chẳng qua là ánh sáng rọi đúng góc nhìn, trực giác mách bảo, vẫn vân . Dù sao, khi ấy những người có mặt tại hiện trường đều không nhìn ra được, mà lúc Lý Nhĩ Tân bị đưa tới bệnh viện, không ai nhìn ra vấn đề gì lạ thường. Là thật hay là giả, là lừa hay là ngựa, còn không phải do cô quyết định ?
"Yên tâm, em biết rồi."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khiến Bạch Mân cũng thở phào nhẹ nhõm.