Bạch Mân đối với bệnh viện huyện là rất quen thuộc đường đi nước bước , nên Cố Nguyệt Hoài không phải mất thời gian quá lâu để chờ đợi , Bạch Mân trực tiếp đưa Cố Nguyệt Hoài tới phòng nhân sự.
Làm việc tại đây đã nhiều năm, tính cách lại ôn hoà, nhã nhặn, Bạch Mân sớm gây dựng được quan hệ tốt với đồng nghiệp lẫn cấp trên. Hơn thế, cô còn là học trò cưng của bác sĩ Lý Tự Ngôn – người phụ trách khoa ngoại, cho nên dù người ở vị trí nào, cũng nể mặt cô vài phần . Nếu không nhờ vào điều đó , e rằng với việc Bạch Sơn cùng Từ Đông Mai từng nhiều lần tới bệnh viện quấy rối – hôm trước khóc lóc kể lể, hôm sau lại la hét chửi bới, chiêu trò một bộ tiếp một bộ – thì vị trí công việc hiện tại của cô cũng khó mà giữ được lâu.
Trong phòng làm việc, một người phụ nữ trung niên đang bận rộn sắp xếp hồ sơ.
Bạch Mân gõ cửa, mỉm cười chào:
“Chị Vương, em làm phiền chị một chút được không?”
Nghe giọng quen thuộc, người phụ nữ ngẩng đầu lên, thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười:
“Ồ, là đồng chí Tiểu Bạch à? Dạo này bận rộn mà còn ghé thăm chị, có chuyện gì thế?”
Tuy ngoài mặt tỏ ra thân thiện, nhưng trong lòng chị Vương đã lập tức dấy lên cảnh giác : Không có việc gì sao tự dưng tiểu Bạch lại tới đây ? Chẳng lẽ lần này lại muốn đưa thêm người nhà vào bệnh viện nữa?
Ký ức về lần trước, Em gái của Bạch Mân từng gây chuyện lớn, suýt chút nữa khiến cả khoa ngoại bị liên đới truy cứu. Vụ việc chỉ vừa tạm lắng, người kia cũng mới bị cho thôi việc chưa lâu, vậy mà giờ đã lại đưa thêm một người mới tới? Nếu người lần này cùng người lần trước là cùng một cái đức hạnh , tay nghề thì không ra gì , mà ở đâu có chuyện là ở đó có mặt cô ta , thì chỉ sợ không chỉ người mới bị đào thải, mà cả bà ta – người đã trực tiếp ký tên tiếp nhận – cũng khó tránh khỏi vạ lây.
Nga
Nghĩ đến đây, y tá Vương âm thầm cau mày, lòng dâng lên một tia lo lắng.
Có điều , dân gian với thường nói với nhau : sợ cái gì cái đó đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2046-toi-yeu-viet-nam.html.]
Hoàn toàn không sai một chút nào !
Vừa định mở miệng dò hỏi Bạch Mân vài câu xã giao để thăm dò ý định thật sự, ánh mắt bà bất ngờ dừng lại nơi bóng dáng cô gái đang đứng sau lưng Bạch Mân. Cô gái đó vóc người thanh mảnh, làn da trắng, đôi mắt sáng ngời, dung mạo nổi bật đến mức khiến người ta chỉ nhìn một lần liền ghi nhớ.
Nhưng bệnh viện không phải sân khấu tuyển diễn viên, lại càng không phải chỗ để sắc đẹp có thể thay thế năng lực chuyên môn. Tại nơi này, tiêu chuẩn đánh giá một người không nằm ở ngoại hình, mà ở tay nghề, ở khả năng xử lý tình huống, ở bản lĩnh đối mặt với sinh tử nơi tuyến đầu. Người dù xinh đẹp đến đâu, nếu chỉ là bình hoa di động thì cũng không trụ được lâu, thậm chí còn có thể trở thành gánh nặng cho tập thể , thậm chí còn kéo theo phiền phức cho những người đã bảo lãnh cho họ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt chị Vương bỗng trở nên ngưng trọng. Nụ cười nhạt dần, thay vào đó là vẻ cảnh giác ẩn hiện sau đôi mắt: lại thêm một quả b.o.m nổ chậm?
Nhưng Bạch Mân vẫn giữ thái độ thoải mái, giống như hoàn toàn không phát hiện ra sự đề phòng kia. Cô nhẹ nhàng quay lại, dẫn Cố Nguyệt Hoài tiến lên phía trước, giọng điệu tự nhiên:
“Chị Vương, hôm nay em dẫn người tới báo danh.”
Chị Vương nghe những lời này thì mấp máy môi, lời định thốt ra lại nghẹn lại giữa cổ họng, bà không thẳng thừng từ chối mà đắn đo một chút, tổ chức lại ngôn ngữ , lựa lời hỏi sao cho vừa có thể giữ thể diện cho Bạch Mân, vừa có thể giữ đường lui cho chính mình.
Suy nghĩ một lúc , bà hỏi :
“Tiểu Bạch, chuyện này bác sĩ Lý có biết không?”
Một câu hỏi, nghe có vẻ không có ý gì , nhưng lại như một câu nhắc nhở: chị không có quyền quyết định chuyện này, nếu có sự đồng ý từ người có chức quyền như bác sĩ Lý thì hẵng bàn tiếp. Nói trắng ra là: nếu có vấn đề xảy ra, người chịu trách nhiệm sẽ là người phê duyệt, chứ không phải bà.
Ở nơi làm việc như bệnh viện huyện, mỗi quyết định tuyển dụng đều liên đới đến hàng loạt trách nhiệm pháp lý và nghiệp vụ. Một cá nhân nếu không đủ năng lực, không chỉ ảnh hưởng tới chất lượng chuyên môn, mà còn kéo theo uy tín và thậm chí là tiền đồ của người bảo lãnh – điều này, y tá Vương hiểu rõ hơn ai hết.
Cũng tức là nói , chỉ cần bác sĩ Lý Tự Ngôn mở miệng đồng ý , thì dù Bạch Mân có dẫn tiến ai vào , bà ta cũng không nói hai lời, khẳng định không do dự gật đầu đồng ý , dù sao , sau này có chuyện gì , người gánh trách nhiệm lại chẳng phải bà ta, chuyện cũng k liên quan gì đến bà ta hết .