Nghe vậy, ban đầu Bạch Mân khựng lại, rồi cô bỗng nhớ ra – đúng rồi, Cố Nguyệt Hoài được điều động đến đây học tập là theo thông báo chính thức từ công xã! Cô liền lấy từ trong túi ra tờ giấy thông báo huấn luyện, đưa tới trước mặt chị Vương, đồng thời giải thích bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin:
“Đây là giấy thông báo chính thức, Cô ấy được điều tới bệnh viện học tập, tham gia huấn luyện.”
Y tá Vương đón lấy tờ giấy, ánh mắt thoáng sững lại khi nhìn thấy dấu đỏ và chữ ký xác nhận phía dưới. Một giây sau, cảm giác căng cứng trong người như được tháo bỏ, bà âm thầm thở phào. Người có giấy tờ điều động đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, không phải đi cửa sau chen chân vào – như vậy bà hoàn toàn có thể xử lý theo quy trình mà không cần lo nghĩ hậu quả.
Trên mặt lập tức hiện lên nụ cười:
“Vậy thì tốt quá! Tiểu Bạch, em đúng là hại chị hú hồn đấy.”
Giọng điệu đã hoàn toàn buông lỏng, không còn chút cảnh giác nào nữa.
Chị Vương nhanh chóng làm thủ tục huấn luyện cho Cố Nguyệt Hoài.
Khi đưa thẻ bài ra, dù chỉ là thẻ tạm, bà vẫn dặn dò tận tình:
“Em cứ đeo cái này để ra vào bệnh viện trong thời gian thực tập. Sau này nếu có cơ hội được giữ lại chính thức thì sẽ đổi sang thẻ mới.”
Những học viên như Cố Nguyệt Hoài – được điều động tới bệnh viện huyện tham gia huấn luyện – dù có giấy tờ đầy đủ, cũng chỉ được xem là nhân sự tạm thời , sử dụng thẻ tạm thời .
Họ phần lớn đều là những “người ngoài hàng rào” đang thử sức với môi trường khắt khe, chưa chính thức trở thành một phần của hệ thống vận hành chuyên nghiệp tại nơi này. Được giữ lại làm việc hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào biểu hiện trong thời gian huấn luyện – từ năng lực chuyên môn cho đến thái độ, kỷ luật và khả năng hòa nhập tập thể.
Cố Nguyệt Hoài hiểu điều đó. Cô không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, đeo chiếc thẻ bài tạm thời lên n.g.ự.c áo một cách nghiêm túc, miệng cũng ngọt ngào hướng chị Vương nói lời cảm ơn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2047-toi-yeu-viet-nam.html.]
"Vâng, cảm ơn chị Vương ."
Giọng cô trong trẻo, thái độ khiêm nhường, lễ độ vừa đủ – không quá nịnh bợ, cũng không lạnh lùng. Chị Vương nhìn cô gái trước mặt, bất giác mềm lòng.
Bà bật cười, đưa tay vỗ nhẹ vai Cố Nguyệt Hoài:
“Tiểu cô nương vừa xinh xắn, lại biết cư xử. Cố gắng học hành cho tốt, nếu thuận lợi thì biết đâu có thể ở lại đây làm việc. Đừng để lỡ cơ hội.”
Cố Nguyệt Hoài chỉ cười cười, cũng không tiếp tục nói cái gì , rồi cùng Bạch Mân rời khỏi văn phòng.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không tiếp lời, cũng không vồn vã. Cô chỉ cúi đầu chào một cái thật nhẹ, rồi theo chân Bạch Mân rời khỏi văn phòng hành chính.
Ra khỏi cửa, hành lang bệnh viện như rộng hơn, ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang phủ lên sàn nhà những quầng sáng nhạt, lạnh lẽo mà thanh tĩnh. Bạch Mân đi phía trước, không nói gì. Cô ấy vốn là người trầm lặng, nhưng hôm nay, ánh mắt lại chất chứa một cảm xúc khó gọi thành tên – như chua xót, như giễu cợt chính mình.
Nga
Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi cô ấy như nụ cười của một kẻ vừa nhìn thấy phiên bản cũ của bản thân – ngây thơ, dễ mềm lòng, và dễ dàng bị những điều gọi là “tình thân” trói chặt.
Từ ánh mắt đề phòng của chị Vương, cô có thể nghĩ đến việc lúc xưa mình 'lợi dụng' mối quan hệ để đưa người thân vào bệnh viện , rốt cuộc đã khiến người khác khó xử đến mức nào.
Bao nhiêu năm qua, cô đã để mặc Bạch gia dắt mũi. Chỉ vì một chữ "tình thân" mơ hồ, cô không ngừng làm những chuyện trái lương tâm chuyên môn, đi ngược nguyên tắc, khiến đồng nghiệp khó xử . Thậm chí, chính cô cũng trở thành người “đáng thương” mà không hề tự biết. Bị lợi dụng, bị ràng buộc, mà vẫn tưởng rằng mình đang hy sinh vì người thân – hóa ra là ngu ngốc đến buồn cười.
May mắn là, giờ đây cô đã tỉnh táo. Không còn gông xiềng, không còn u mê.
Cô cuối cùng cũng có thể sống cho chính mình !