Câu nói Cố Nguyệt Hoài vừa dứt, sắc mặt Lý Tự Ngôn khẽ biến đổi. Ánh mắt ông thoáng chấn động, hàng mày rướn lên, giọng nói vô thức bật ra, mang theo sự kinh ngạc không giấu nổi:
“Cô… muốn làm quân y?”
Một câu hỏi, nhưng cũng như tiếng vọng dội về từ ký ức xa xôi.
So với danh xưng “thần y” mà báo chí và nhiều người không ngừng tâng bốc những ngày gần đây , hai chữ “quân y” đơn sơ nhưng mới thực sự là thứ có thể khiến tâm can Lý Tự Ngôn rung động. Không phải bởi hào quang, mà bởi chính trọng lượng tinh thần ẩn sâu trong đó – một lý tưởng, một trách nhiệm, một sự hy sinh không lời.
Lý Tự Ngôn không phải là người dễ dàng tin tưởng vào những lời đồn thổi . Kinh nghiệm hàng chục năm làm nghề khiến ông nhận định một điều: một cô gái mười tám mười chín tuổi , dù có bản lĩnh thế nào cũng khó mà cứu người trong trạng thái tim đã ngừng đập, một việc có độ khó cực kỳ cao , kể cả đối với bác sĩ chính quy như các ông . Nhưng giờ đây, sự hoài nghi trong ông bắt đầu d.a.o động.
Phải chăng, thật sự là , có những việc không thể chỉ nhìn tuổi đời mà đánh giá?
Lý Tự Ngôn từng có một giấc mơ giống như cô gái này – một giấc mơ cháy bỏng suốt những năm tháng tuổi trẻ: trở thành quân y, ra tiền tuyến, sát cánh cùng các chiến sĩ nơi đầu sóng ngọn gió, dùng tay mình giành giật sự sống giữa tiếng b.o.m đạn.
Thế nhưng cuối cùng, ông lại dừng chân ở huyện Thanh An. Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, ngay cả bản thân ông cũng không rõ rốt cuộc là do lựa chọn hay số phận sắp đặt. Chỉ biết rằng, hiện tại ông đã là bác sĩ khoa ngoại, kết hôn, sinh con, dần dần bước vào nhịp sống ổn định, yên bình.
Cuộc sống trôi đi, lý tưởng cũng bị hiện thực mài mòn từng chút một. Lý Tự Ngôn chưa bao giờ nhắc lại giấc mộng cũ, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ giữ gìn một sự kính trọng đặc biệt dành cho những người đủ dũng cảm lựa chọn con đường ấy – những người quân y .
Bởi làm bác sĩ đã khó, làm quân y lại càng gian nan gấp bội. Đó không chỉ là kỹ năng cứu chữa, mà còn là bản lĩnh đối diện với m.á.u lửa, là lòng can trường giữa chiến trường không bóng trắng, không ánh đèn mổ, không thuốc tê – chỉ có sự sống và cái c.h.ế.t trong gang tấc. Chọn con đường ấy, chính là lựa chọn hy sinh.
Giờ đây, một cô gái trẻ lại đứng trước mặt ông, ánh mắt không né tránh, giọng nói không run rẩy. Cô không kể công, không cầu xin, chỉ bình tĩnh nói lên nguyện vọng của mình – giống như ông ngày đó, từng đứng giữa thao trường, lòng tràn đầy nhiệt huyết, tin rằng chỉ cần cố gắng là có thể thay đổi cả cục diện sinh tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2050-toi-yeu-viet-nam.html.]
Ký ức bị chôn vùi mười mấy năm như có ai đó khẽ khàng gõ cửa, những điều ông từng mơ, từng nuối tiếc, từng không dám nhìn lại, bỗng sống dậy trong khoảnh khắc.
Ánh mắt ông dịu đi, không còn cảnh giác như trước, mà dần chuyển sang thăm dò. Ông muốn biết: liệu ánh sáng trong mắt cô có thật sự xuất phát từ nội tâm, hay chỉ là một tia sáng nhất thời?
Trước ánh nhìn đó, Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh gật đầu, giọng cô rất nhẹ, nhưng cũng rất chắc chắn :
“Vâng. Em nộp hồ sơ xin làm quân y. Đơn vị phục vụ : Quân khu số Tám, thành phố Hoài Hải.”
Câu nói bình tĩnh ấy giống như một đường chỉ đỏ, kéo thẳng từ lý tưởng của cô đến nơi mà lòng Lý Tự Ngôn từng hướng về – nhưng chưa bao giờ có thể chạm tới.
Ông im lặng giây lát. Trong đầu, những hình ảnh rời rạc đan xen: tiếng còi báo động, những chuyến xe dã chiến, bàn tay bác sĩ lấm m.á.u nhưng không run rẩy, và cả cái nhìn kiên cường mà cô gái trước mặt ông vừa dành cho ông, khiến ông thấy mình như đang đứng đối diện với phiên bản tuổi trẻ của chính mình – chỉ là lần này, giấc mộng ấy không còn nằm trong tay ông nữa, mà đã chuyển sang một người khác mang nó tiếp tục đi xa.
Nhưng ....
Làm quân y… đâu phải chuyện đơn giản.
Lý Tự Ngôn hiểu điều đó hơn ai hết. Ông không chỉ biết, mà từng khao khát, từng đau đáu một thời với hai chữ ấy. Nhưng cũng chính vì đã từng mơ, từng chạm gần, lại phải từ bỏ, ông càng rõ ràng hơn bất kỳ ai: con đường ấy hiểm hóc và chông gai đến mức nào.
Đó không phải là một nghề nghiệp đơn thuần. Nó là một lời thề, một thứ ràng buộc cả thể xác lẫn tinh thần. Không chỉ cần bản lĩnh, kỹ thuật, mà còn phải có lý tưởng kiên định, gan dạ trước hiểm nguy, và đôi khi – cả một nền tảng đủ vững chắc phía sau làm chỗ dựa. Bởi chỉ có ý chí thôi thì không đủ, phải có cả sức mạnh chống đỡ những va đập của thực tế.
Nga
Một cô gái trẻ như vậy – tuổi đời còn quá non, kinh nghiệm chẳng thể nói là dày dạn – vậy mà có thể trực tiếp bước vào hệ thống quân khu, không cần qua những bậc thang như trạm xã, bệnh viện huyện, tỉnh... điều đó, nói trắng ra, chẳng thể chỉ nhờ vào may mắn hay điểm số cao.