Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nắng Trên Sân Gạch - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:40:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

**Chương 6: Bà Dạy Nói Tiếng Quê**

 

Những ngày mưa kéo dài khiến Quân cảm thấy chán nản. Cậu không thể ra ngoài chơi, cũng không có việc gì để làm. Cậu chỉ quanh quẩn trong nhà, hết xem TV lại chơi game.

 

"Sao cháu cứ dán mắt vào cái điện thoại suốt ngày thế? Ra ngoài chơi với lũ trẻ trong xóm đi." Bà Lựu nhắc nhở.

 

"Cháu có quen ai đâu mà chơi." Quân đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

 

"Thì làm quen đi. Trẻ con ở đây hiền lành, dễ thương lắm." Bà Lựu khuyên nhủ. "Mà này, cháu thử học nói tiếng quê mình xem sao? Vui lắm đấy."

 

"Tiếng quê á? Tiếng gì cơ?" Quân ngạc nhiên hỏi.

 

"Thì tiếng của bà, của bố mẹ cháu ấy. Tiếng mà người ta hay gọi là tiếng địa phương ấy." Bà Lựu giải thích.

 

"Kỳ cục lắm bà ơi! Cháu không thích đâu." Quân nhăn mặt.

 

"Có gì mà kỳ cục. Tiếng quê mình hay lắm đấy. Ví dụ nhé, thay vì nói 'mẹ', người ta sẽ nói là 'mạ'. Thay vì nói 'không biết', người ta sẽ nói là 'nỏ biết'." Bà Lựu cười hiền hậu.

 

Quân bật cười. "Mạ... nỏ biết... nghe buồn cười thật."

 

"Đấy, cháu thấy chưa? Vui mà. Bà dạy cháu nhé?" Bà Lựu hỏi.

 

Quân suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Dù sao thì cậu cũng đang rảnh rỗi, không có việc gì làm.

 

"Được thôi. Bà dạy cháu đi." Quân nói.

 

Và thế là, bà Lựu bắt đầu dạy Quân nói tiếng quê. Bà dạy cậu những từ ngữ đơn giản nhất, như "mạ", "nỏ biết", "đi soi cá", "con nít", "trời nắng chang chang"...

 

Ban đầu, Quân còn cảm thấy ngượng ngùng và khó khăn. Cậu phát âm sai, nói ngọng nghịu khiến bà Lựu phải bật cười.

 

"Cháu phải nói chậm thôi, phát âm cho rõ ràng." Bà Lựu nhắc nhở.

 

Quân cố gắng làm theo lời bà. Dần dần, cậu cũng quen với cách phát âm và ngữ điệu của tiếng quê.

 

"Giỏi lắm. Cháu nói tốt hơn rồi đấy." Bà Lựu khen ngợi Quân.

 

Sau khi học được một vài từ ngữ cơ bản, Quân bắt đầu thử sử dụng chúng trong giao tiếp hàng ngày. Cậu chào bà Lựu bằng câu "Mạ ơi, cháu chào mạ!", hỏi đường bằng câu "Bác ơi, cho cháu hỏi đường đi đến nhà văn hóa ở mô?",...

 

Những người xung quanh đều ngạc nhiên và thích thú khi nghe Quân nói tiếng quê. Họ khen cậu nói hay, nói chuẩn.

 

"Thằng Quân dạo này nói tiếng quê giỏi quá ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-tren-san-gach/6.html.]

 

"Thằng bé này học nhanh thật đấy."

 

"Chắc là bà Lựu dạy cho nó đấy mà."

 

Quân cảm thấy vui vẻ và tự hào khi được mọi người khen ngợi. Cậu bắt đầu yêu thích tiếng quê mình hơn.

 

Một buổi chiều, Quân rủ mấy đứa trẻ trong xóm đi bắt ve. Ban đầu, lũ trẻ còn e ngại và dè dặt. Nhưng khi nghe Quân nói tiếng quê, chúng trở nên cởi mở và thân thiện hơn.

 

"Đi bắt ve với bọn tao không?" Quân hỏi bằng tiếng quê.

 

"Đi chứ! Mấy đứa mình đi bắt ve ngoài đồng đi." Một đứa trẻ đáp lại.

 

Và thế là, Quân cùng lũ trẻ trong xóm kéo nhau ra đồng bắt ve. Họ chạy nhảy, nô đùa, cười nói rôm rả. Quân cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn bao giờ hết.

 

"Hôm nay bắt được nhiều ve quá!" Quân reo lên.

 

"Ừ, hôm nay trúng mánh rồi!" Một đứa trẻ đáp.

 

Sau khi bắt ve xong, cả bọn kéo nhau ra bờ ao mót lúa. Họ cặm cụi nhặt từng bông lúa rơi rớt trên đồng.

 

"Mót lúa này về cho gà ăn là nhất đấy." Quân nói.

 

"Ừ, gà nhà tao thích ăn lúa lắm." Một đứa trẻ đáp.

 

Quân cảm thấy mình đã thực sự hòa nhập với cuộc sống ở làng quê. Cậu không còn là một cậu bé thành phố xa lạ nữa. Cậu đã trở thành một phần của cộng đồng này.

 

Một ngày nọ, Quân đi ngang qua nhà văn hóa thôn. Cậu thấy mấy bác nông dân đang ngồi túm năm tụm ba, bàn tán xôn xao.

 

"Thằng cháu bà Lựu giờ không chảnh nữa rồi." Một bác nói.

 

"Ừ, dạo này thấy nó hay giúp bà làm việc nhà, còn biết nói tiếng quê nữa chứ." Một bác khác tiếp lời.

 

"Bà Lựu mát lòng mát dạ rồi đấy." Một bác nữa nói.

 

Quân nghe thấy những lời bàn tán của mấy bác nông dân, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cậu biết rằng, mọi người đã chấp nhận cậu, coi cậu như một người con của làng quê này.

 

Từ đó trở đi, Quân càng tích cực học nói tiếng quê. Cậu muốn hiểu rõ hơn về văn hóa, phong tục tập quán của quê hương mình. Cậu muốn trở thành một người con thực sự của làng quê này.

 

Và cứ thế, nhờ có bà Lựu dạy nói tiếng quê, Quân đã tìm được niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống ở làng quê. Cậu đã học được cách yêu thương và trân trọng những giá trị truyền thống của quê hương mình.

 

Loading...