ngọn lửa và tro tàn - chap 13 :
Cập nhật lúc: 2025-10-25 17:10:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau màn rượt đuổi náo loạn của Dịch Phong và Hạo Dương, cả nhóm vẫn ngừng . Ai nấy mặt đỏ bừng, lau nước mắt lắc đầu.
Gia Nghi vỗ tay cái bốp:
– “Thôi thôi, hôm nay đủ ! Nếu chơi tiếp chắc cả xóm chạy coi mất.”
Cả nhóm bật , gật gù đồng ý.
Chu Thiên Lạc đồng hồ nhíu mày:
– “Ê, tụi về thôi, ở trụ sở chính còn việc cần giải quyết gấp. Không về kịp chắc mắng c.h.ế.t mất.”
Nghe , Dật Phong dậy, phủi nhẹ bụi quần áo. Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, chỉ khẽ gật đầu.
– “Ừ, thôi.”
Cả đội của nhanh chóng thu dọn, tiếng bước chân, tiếng rộn rã vang lên trong căn sân nhỏ. Gia Nghi vẫy tay, nửa đùa nửa thật:
– “Đi đường cẩn thận nhé! Mai nhớ đấy, đừng biến mất là tụi buồn đó!”
Thế Hiên cũng góp vui:
– “Nhất là Dật Phong nha, thì hôm nay kịch tính .”
Mọi phá lên , khí bớt phần lặng lẽ.
Dật Phong thoáng dừng bước, ánh mắt vô tình lướt qua Sở Vy – chỉ một thoáng, nhưng đủ khiến cô khẽ giật . Anh gì thêm, chỉ nhàn nhạt để một câu ngắn:
– “Mai gặp.”
Rồi cùng đồng đội rời .
Sân chỉ còn đội của Sở Vy. Cô lặng theo bóng lưng cho đến khi khuất hẳn trong màn đêm, nơi ánh đèn đường hắt xuống những cái bóng dài, như thể còn níu giữ chút dư âm kịp tan.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá Không khí mát lành. Gia Nghi uể oải vươn vai, ngáp dài:
– “Trời ơi, ngủ một giấc như mới thấy sướng. Em ước gì ngày nào cũng .”
Thế Hiên đang nhóm bếp chuẩn bữa sáng, liếc cô một cái:
– “Ước mơ viển vông. Cảnh sát mà ngày nào cũng dài, xã hội chắc loạn mất.”
– “Anh đúng là đồ phá bĩnh.” – Gia Nghi liếc xéo, còn Hạo Khiêm thì bật , xua tay:
– “Được , hai đừng đấu võ mồm nữa. Cho ăn sáng yên bình cái.”
Không khí rộn ràng, tiếng vang khắp khu nhà gỗ. kịp kéo dài, điện thoại của Hạo Khiêm bất ngờ rung lên. Anh thoáng màn hình, sắc mặt chững , lập tức dậy máy.
Giọng cấp vang lên nghiêm nghị từ đầu dây bên :
– “Hạo Khiêm, kỳ nghỉ của các tạm thời kết thúc. Có một vụ án mới, các bàn bạc sớm để đưa hướng giải quyết. Chiều nay đội mặt ở sở.”
Hạo Khiêm đáp gọn:
– “Rõ, thưa sếp.”
primrose
Tắt máy, xoay . Nhìn vẻ mặt chờ đợi của , khẽ thở dài:
– “Xin , nhưng cấp gọi. Chiều nay chúng về trụ sở. Có vụ án mới cần bàn bạc gấp.”
Không khí vốn thoải mái bỗng chốc trùng xuống. Gia Nghi phụng phịu:
– “Mới nghỉ một ngày thôi mà…”
Thế Hiên nhạt:
– “Đấy, , cảnh sát thì bao giờ rảnh rỗi quá lâu .”
Sở Vy im lặng một lúc, đó cất giọng bình thản nhưng dứt khoát:
– “Được thôi, nghỉ ngơi là đủ . Làm cảnh sát, chúng quyền chọn khi nào bắt đầu và kết thúc.”
Cả nhóm , đồng loạt gật đầu. Dù ai cũng tiếc nuối, nhưng tinh thần trách nhiệm khiến họ nhanh chóng thu dọn hành lý.
Trước khi rời , Gia Nghi còn bệt xuống thềm gỗ, lẩm bẩm:
– “Hy vọng thật sự nghỉ cho hồn. Mà… hôm nay về gặp mấy chuyện bất ngờ thì ?”
Nói cô sang Sở Vy, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến gò má của Vy thoáng đỏ lên.
, khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi, cả tổ trọng án lặng lẽ trở thành phố. Ánh hoàng hôn loang dài những con phố, đèn đường bắt đầu sáng, báo hiệu một ngày mới đầy bận rộn đang chờ.
Trong phòng họp của tổ, khí khác hẳn. Không còn sự thảnh thơi của mấy ngày qua, tất cả đều ngay ngắn, chờ đợi Hạo Khiêm.
Điện thoại bàn vang lên. Sau vài phút trao đổi, đặt máy xuống, giọng trầm :
– “Cấp gọi đến Vụ án mới mà sáng nay mà , họ chúng bàn bạc hướng giải quyết ngay.”
Gia Nghi chống cằm, than thở:
– “Ôi trời, kịp nghỉ ngơi thêm tí nào.”
Thế Hiên liếc sang:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngon-lua-va-tro-tan/chap-13.html.]
– “Làm cảnh sát thì đừng mơ nhàn rỗi. Nếu cô nhàn thì đổi nghề .”
– “Anh…” – Gia Nghi tức đến đỏ mặt, nhưng cũng chẳng thể phản bác.
Thế Hiên xong , sang Hạo Khiêm:
– “Vụ nghiêm trọng lắm , đội trưởng Trịnh ?”
Hạo Khiêm gật nhẹ, ánh mắt sắc lạnh:
– “Rất thể. Chi tiết thì lát nữa phòng tổng cục sẽ gửi hồ sơ xuống. theo tin sơ bộ, dấu hiệu liên quan đến một chuỗi tội phạm phức tạp. Nhiệm vụ nặng hơn nhiều.”
Không khí trong phòng chùng xuống.
Sở Vy yên lặng, ngón tay vô thức khẽ siết bút. Kỳ nghỉ ngắn ngủi qua như một dừng thở hiếm hoi, nhưng giờ đây, cô về với hiện thực khắc nghiệt – những vụ án, những bí ẩn, và cả những hiểm nguy chực chờ.
Gia Nghi bỗng lên tiếng, phá tan sự im lặng:
– “Thôi thì… coi như nạp đủ năng lượng. Giờ thì chiến đấu thôi. Cả tổ mà tay thì gì là khó!”
Cả nhóm khẽ bật , khí bớt căng thẳng phần nào. ai cũng rõ: phía , con đường sẽ chẳng dễ dàng gì.
Phòng họp tổ trọng án.
Ánh đèn trắng hắt xuống chiếc bàn dài, đó là tập hồ sơ gửi đến từ tổng cục. Không ai gì, chỉ còn tiếng lật giấy khẽ vang, xen lẫn tiếng bút gạch chi chít lên mặt tài liệu.
Hạo Khiêm đầu
Hạo Khiêm mở tập hồ sơ, giọng trầm vang lên:
– “Chúng chính thức nhận một vụ án mới. Nạn nhân là một nữ giảng viên đại học, 32 tuổi, phát hiện tử vong ngay trong phòng việc của cô tối qua. Hiện trường khóa trái từ bên trong, cửa sổ dấu vết cạy mở. Tuy nhiên, dấu hiệu vật lộn và bàn một tách cà phê còn dở dang.”
Cả phòng im lặng vài giây. Gia Nghi là đầu tiên phá tan:
– “Một vụ án phòng kín? Càng ngày hung thủ càng thích chơi trò thách đố cảnh sát nhỉ.”
Sở Vy cau mày, tay lật nhanh mấy trang ảnh hiện trường:
– “Vật lộn mà dấu đột nhập… kẻ đó quen , nạn nhân cho , hoặc ẩn náu từ .”
Phùng Thế Hiên gõ bàn phím, đưa hình ảnh camera hành lang lên màn hình:
– “Camera tầng đó cắt điện 15 phút khi xảy án mạng. trong dữ liệu dự phòng, khôi phục một đoạn cho thấy bóng một đàn ông xuất hiện gần khu vực phòng việc, dáng khá đặc biệt – hình như chân khập khiễng.”
Gia Nghi chống tay lên bàn, ánh mắt sáng lên:
– “Một manh mối . Người tật ở chân thì nhiều.”
Thế Hiên nhướng mày khẩy:
– “Đừng mừng vội, đoạn video chỉ mờ mờ, chắc là hung thủ.”
– “Thì ít còn hơn là gõ bàn phím suốt ngày.” – Gia Nghi phản pháo.
Không khí bắt đầu nóng lên, Hạo Khiêm thở dài, giơ tay chặn:
– “Hai thôi cho nhờ. Việc cần bây giờ: là khám nghiệm hiên trường và t.h.i t.h.ể , Sở Vy em và Gia Nghi lo chuyện nhé . Chông trờ em hết đấy bác sĩ pháp y Tần
Sở vy : ‘ em ‘’
Buổi chiều, tổ trọng án mặt tại khu giảng đường nơi xảy vụ án. Phòng việc của nữ giảng viên niêm phong, ánh đèn vàng hắt xuống khiến khí càng thêm nặng nề.
Hạo Khiêm đeo găng tay, đẩy cửa bước . Mùi cà phê còn vương trong khí, xen lẫn chút tanh nồng khó chịu.
– “Cẩn thận, đừng chạm lung tung.” – nhắc.
Sở Vy cúi xuống bên cạnh thi thể. Nạn nhân gục ghế, khuôn mặt vẫn còn dấu vết kinh hoàng, hai bàn tay co cứng như cố chống trả điều gì đó. Cô nghiêm giọng:
– “Không vết thương chí mạng bên ngoài. môi tím tái, đồng tử giãn… khả năng lớn là ngộ độc. sẽ mang mẫu chất lỏng trong dày và cốc cà phê xét nghiệm.”
Phùng Thế Hiên tiến đến cửa sổ, soi kỹ bằng đèn pin:
– “Không dấu vết cạy mở từ ngoài. Khung cửa còn bụi, nếu ai trèo chắc chắn để dấu.”
Anh cúi xuống kiểm tra sàn:
– “Dấu giày lạ ở gần bàn, kích cỡ 42. Nạn nhân mang giày 36, trong phòng ai khác ngoài cô . Đây thể là dấu của hung thủ.”
Gia Nghi đang xem qua đống tài liệu rơi vương vãi sàn. Cô nhặt lên vài tờ giấy vò nát, cau mày:
– “Đây là giáo án và bài luận của sinh viên. Có nhiều chỗ gạch đỏ, nhận xét gay gắt… Có lẽ nạn nhân từng va chạm với ít .”
Phùng Thế Hiên lôi chiếc USB cắm trong máy tính:
– “Trong ổ cứng gì bất thường, nhưng USB cắm tối qua. sẽ mang về phân tích.”
Hạo Khiêm
một vòng, dừng tách cà phê còn dở. Anh thật lâu khẽ :
– “Hung thủ chỉ g.i.ế.c . Hắn để trò chơi.”
Sở Vy ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh:
– “Vậy thì chúng sẽ chơi đến cùng.”