Chương 78: Nỗi nhớ quê hương
Hôm lên thư viện, Kiều Ly đến chỗ Đặng Bằng Anh như khi. Anh luôn 1 , lặng lẽ như 1 ốc đảo, thật sự khiến Kiều Ly cũng cảm giác xót xa.
Cô xuống ghế, nhẹ nhàng đặt balo của lên bàn, sang bắt chuyện với :
- Chúc mừng vinh danh là cá nhân xuất sắc. Lúc hình ảnh lá cờ Việt Nam xuất hiện, em tự hào.
Thấy Kiều Ly xuất hiện, gương mặt của Đặng Bằng Anh cũng tươi tỉnh hơn hẳn. Anh ngừng công việc đang dở, tranh thủ tám chuyện với Kiều Ly:
- Cảm ơn em. Lúc ăn buffet, xuống chỗ em tìm em nhưng thấy, nên cũng về luôn.
- Ủa, em cũng mặt ở hội trường ạ?
- Không nhiều mặc áo xanh.
- Thật lúc em cũng lên tìm để chúc mừng, nhưng thấy , em cũng tưởng về .
Đặng Bằng Anh thì ngạc nhiên cảm thấy tiếc nuối:
- Vậy là em đều tìm nhưng gặp.
Kiều Ly mở balo lấy sách vở đặt lên bàn, mỉm vô tư:
- Có vẻ em duyên.
Đặng Bằng Anh , mà nghiêm túc cô:
- Duyên là do con cả thôi, nhất định sẽ tìm em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-yeu-la-trap-girl/chuong-78-noi-nho-que-huong.html.]
Đã mấy tháng trời ở London, Kiều Ly nhớ nhà nhớ quê hương. Ở đây chỉ Thùy Linh và Đặng Bằng Anh giúp cô vơi bớt nỗi nhớ nhà. Chỉ là vơi bớt chứ hết . Vẫn những đêm cô kìm nén mà ướt gối.
Đang là mùa đông trời lạnh, cũng , càng khiến cho cô cảm thấy sắp trầm cảm.
Cô chống tay cằm, lặng lẽ ngoài cửa sổ, buông lời vu vơ:
- Sắp Tết .
- Em nhớ nhà ?
- Vâng.
Lúc mới sang London, Đặng Bằng Anh cũng nhớ nhà. thời gian đó, lao học với thêm để kiếm tiền, cho nên cũng đỡ. Anh cũng hiểu đại khái cảm giác mà Kiều Ly đang trải qua. Đặng Bằng Anh liền mỉm an ủi:
- Tết ở đây cũng tổ chức 1 buổi tiệc đầm ấm lắm. Em cũng chỉ 1 năm ở đây thôi, hãy vui vẻ với những trải nghiệm đang . Sau , cũng còn cơ hội nữa .
- Anh giỏi thật đấy?
- Giỏi á? Chuyện đó thì ai cũng mà. - Đặng Bằng Anh thấy vui âm ỉ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn buông lời bông đùa cho đỡ ngại.
- Không, ý em là, ở đây, sống giữa những châu Âu, chẳng cần bạn bè ở bên cạnh, mà thấy buồn.
- Anh buồn. nỗi buồn là sa sỉ đối với . Lúc nào cũng biến nỗi buồn thành sức mạnh.
Im lặng 1 lúc, Đặng Bằng Anh sang bảo Kiều Ly:
Tiểu thuyết là nơi chữa lành.
Mấy bạn ghé qua follow mình trên Fb để ủng hộ mình nha.
Mình là Tiểu thuyết Tsuky.
- mà mỗi gặp em thì vui. Em là niềm vui hiếm hoi của trong những năm qua.
Kiều Ly im lặng. Cô từng Đỗ Hoàng Anh chê là khô khan nhàm chán. Bản cô cũng thấy khô khan nhàm chán thật. Ngược , cô thấy Hương Trà mới là năng lượng tươi mới vui vẻ. Thế mà, cô thể mang niềm vui cho Đặng Bằng Anh? Kiều Ly gật đầu mỉm :
- Vậy thì quá. Em cũng ảnh hưởng đối với xung quanh.