Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Chương 1.1
Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:38:44
Lượt xem: 6
Năm Nguyên Long thứ mười tám đời Đại Hưng, ngày mùng hai tháng Sáu.
Triệu Gia Thôn, huyện Cổ Thuỷ.
Trời hửng sáng cơn mưa đêm, đường đất trong thôn trơn trượt khó . Trước cửa nhà Triệu Đại Bảo, dân làng tụ tập đông nghịt, ba lớp trong, ba lớp ngoài. Bên trong cả thôn trưởng, bảo trưởng, đến cả tộc công cũng kinh động. Bên ngoài, đám già trẻ trong thôn rướn cổ hóng chuyện, bao lâu liền thấy áp giải từ trong nhà.
Người đó chính là Triệu Đại Bảo.
Hắn trói gô , hai thanh niên tráng kiện trong thôn kẹp hai bên, xô đẩy, vùng vằng kêu oan:
“Tộc công! Ta oan!”
Một lớn tiếng quát :
“Oan ư? Triệu Đại Bảo, đêm qua hàng xóm quanh nhà đều thấy ngươi và vợ ngươi cãi ầm ĩ, nàng la hét đến tận trời, còn ngươi thì gào to là g.i.ế.c nàng . Ấy mà nửa đêm, phát hiện nàng treo cổ xà nhà. Việc ngươi bảo là trùng hợp ?”
“Ta… .. lúc đó chỉ buột miệng bừa, ai mà ngờ nàng nghĩ quẩn, nửa đêm treo cổ tự tử chứ!”
Người hừ lạnh:
“Sợ là ngươi nổi lòng ác, g.i.ế.c vợ sợ kiện cáo vướng mạng , nên mới bày trò treo cổ lên xà nhà, giả thành nàng tự tử, ?”
Một khác bước từ trong nhà, theo là tộc công và các vị chức sắc trong thôn. Hắn mặc áo choàng bằng vải gấm thô, mặt mày bóng loáng.
Triệu Đại Bảo đỏ bừng mắt, gấp đến nỗi gần phát :
“Triệu Đồ Tử! Ta với ngươi oán thù, ngươi vu hãm ?!”
Triệu Đồ Tử hừ lạnh, quét mắt đám đông dân làng ngoài sân, vẻ khách khí chắp tay thi lễ:
“Các vị hương phụ lão, chúng đều là chuyện xưa của mà lớn lên, chắc ai cũng từng đến chuyện quỷ thắt cổ, đúng ? Ai treo cổ, lưỡi thè dài đến ba tấc! vợ của Triệu Đại Bảo treo lên xà nhà, mà đầu lưỡi chẳng lộ ngoài một chút nào, quá kỳ lạ ?”
Hắn ngừng một chút, giọng càng thêm đắc ý:
“Vừa nãy, cùng tộc công nhà, tự tay gỡ xác từ xà nhà xuống. Các vị đoán xem, phát hiện điều gì?”
Bên ngoài gian nhà vẫn im phăng phắc, gần trăm nhân khẩu lớn bé trong thôn đều dán mắt Triệu Đồ Tử, lòng hiếu kỳ đẩy lên đến cực điểm, sốt ruột chờ tiếp.
Triệu Đồ Tử khẽ ho một tiếng, mới cao giọng kể:
“Dây thừng cổ Triệu gia bà nương siết vô cùng chặt, gỡ thế nào cũng ! Mọi nghĩ mà xem, nếu là tự treo cổ, sợi dây hẳn để đầu chui mới . bà nương nhà Triệu Đại Bảo, dây thừng quấn chặt đến mức sống c.h.ế.t tháo nổi! Hỏi thử, nếu c.h.ế.t tháo , thì lúc sống mà đút đầu ? Rõ ràng là ghìm c.h.ế.t nàng , mới treo xác lên xà nhà để giả tự tử!”
Ngoài phòng vẫn im lặng đến nghẹt thở, hồi lâu mới phản ứng , lập tức rộ lên những tiếng xì xào kinh hãi.
Triệu Đồ Tử thấy thì càng vênh mặt, hướng ba vị trưởng lão như phá kỳ án:
“Triệu Đại Bảo, ngươi còn gì để ? Tộc công, thôn trưởng, bảo trưởng, mời giải lên huyện gặp quan!”
Hai thanh niên áp giải tiếp tục đẩy mạnh Triệu Đại Bảo. Hắn hết đường chối cãi, mặt đỏ bừng, vùng vẫy kêu lên:
“Tộc công! Ta thật sự oan! Ngài là lớn lên, nào hạng ác độc đến mức g.i.ế.c vợ ? Bà nương nhà tính tình chua ngoa, vợ chồng cãi to tiếng là chuyện thường, chịu thiệt bao giờ chẳng là ? là đêm qua mắng, lỡ mồm là ‘ g.i.ế.c nàng’, nhưng chỉ nhảm thôi, dám chuyện độc ác !”
“Tộc công, bà nương nhà c.h.ế.t , trong nhà còn một hai đứa con thơ, nếu mang tội oan, bọn trẻ sống ? Xin ngài thương lấy bọn nhỏ, đừng tin lời từ một phía của Triệu Đồ Tử !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-pham-ngo-tac/chuong-1-1.html.]
Người đầu là một lão nhân tóc bạc, râu hoa râm, lưng còng xuống. Nghe đến đây, ông đầu trong phòng, nơi hai đứa trẻ đang nức , gương mặt ông thoáng hiện nét đành lòng. Cuối cùng, ông buông một tiếng thở dài, với hai thanh niên đang giữ Triệu Đại Bảo:
“Thôi . Hãy lên huyện mời Mộ cô nương tới.”
Câu dứt, trong nhà ngoài sân đồng loạt rơi tĩnh lặng.
Hai thanh niên đành buông tay, để mặc Triệu Đại Bảo thẫn thờ, lặng lẽ rời khỏi sân viện. Dân làng tụ cổng tự động dạt sang hai bên, nhường lối cho họ. Mọi ánh mắt đều dõi theo bóng lưng đang khuất dần nơi cuối con đường đất.
Ánh còn kịp thu , trong đám đông vang lên một giọng trẻ con non nớt:
“Mộ cô nương là ai ?”
Một lão nhân sang đứa cháu nội đang bên cạnh , mỉm xoa đầu nó:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Mộ cô nương ? Nàng là nữ nhi của Ngỗ tác Mộ lão trong huyện nha đấy. Mới ba tuổi theo cha xuất nhập nghĩa trang, nha môn, chứng kiến bao vụ nghiệm thi lớn nhỏ. Từ nhỏ luyện tay nghề vững vàng, thể là trò giỏi hơn thầy, bản lĩnh chẳng kém gì cha nàng .”
Đứa bé tròn xoe mắt:
“Là… nữ tử ạ?”
Dù còn nhỏ tuổi, cũng rõ: việc trong nha môn, công sai phá án thường đều là nam nhân.
Lão nhân gật đầu:
“Không sai, là nữ tử đấy. Cũng lẽ là nữ Ngỗ tác duy nhất của triều Đại Hưng .”
“Nàng là nữ quan ạ?” đứa bé ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Không hẳn là quan. Nữ tử rốt cuộc vẫn thể chính thức quan. Mộ cô nương từng nhận chức trong huyện nha, chỉ vì tay nghề nghiệm thi của nàng quá cao minh nên Tri huyện đại nhân cho phép cùng cha xuất nhập công vụ. Mỗi khi Mộ lão ở trong thành, nếu vụ án cần nghiệm thi, đều gọi nàng tới xem xét .”
Ánh mắt đứa trẻ lấp lánh, hưng phấn reo lên:
“Vậy là lợi hại lắm luôn!”
“Lợi hại …aizzz!”
Lão nhân , nhưng nụ thoáng nhạt dần. Ông thở dài một tiếng:
“Lợi hại thì lợi hại… nhưng suy cho cùng, vẫn là một nữ tử đáng thương.”
“Sao đáng thương ạ?” đứa bé ngơ ngác hỏi.
Lão nhân chắp tay lưng, ngẩng về phía xa, nơi thành huyện ẩn hiện lớp sương sớm, giọng chậm rãi như đang kể một câu chuyện xưa:
“Sinh trong Mộ gia… là mệnh . Ngỗ tác vốn là nghề hạ tiện. Cả đời tiếp xúc với c.h.ế.t, ngày ngày mổ xác xem xương, dính đầy âm khí. Chó ngoài đường chỉ cần ngửi thấy mùi là sủa inh ỏi. Quan quyền quý thì thấy xúi quẩy, chẳng ai chịu kết giao. Từ xưa đến nay, Ngỗ tác chỉ là kẻ thấp hèn trong dân gian, chức cũng vẫn là tiện tịch.”
“Cha nàng – Mộ lão – tuy việc cho nha môn, nhưng phận vẫn thuộc tiện tịch. Mộ cô nương là nữ nhi của , dĩ nhiên cũng rơi tiện tịch.”
“ bi kịch dừng ở đó… Nương của nàng là quan nô.”
“Quan nô ạ?” đứa bé thắc mắc.