Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Chương 1.2
Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:38:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão nhân lắc đầu:
“Không hẳn. Nương nàng xuất từ một gia tộc lớn từng hiển hách ở Thịnh Kinh. Nghe là danh môn vọng tộc, rạng rỡ một vùng.”
“ triều đình đổi, gia tộc sa cơ. Mười tám năm , bộ nam nhân trong tộc xử tử, nữ quyến thì giáng quan nô.”
“Nương nàng phát đến Huyện Cổ Thủy, lúc còn trẻ , tri huyện đại nhân nạp . Đại phu nhân trong phủ cho, còn nương nàng cũng chẳng cam lòng , liền cầu gả cho Mộ lão.”
Đường đường là một thiên kim tiểu thư xuất danh môn, cuối cùng gả cho một Ngỗ tác…
Than ôi, cũng là khổ.
Trời chẳng thương đáng thương, kết cục là kết hôn hai năm thì qua đời vì khó sinh.”
Lão nhân thở dài một thật sâu:
“Mộ cô nương chào đời, nương nàng trút thở cuối cùng. Thầy bói xem mệnh, nàng mệnh cứng, sát khí quá nặng. Trong thành, nhũ mẫu ai nấy đều sợ nàng khắc, chẳng ai dám nhận nuôi. Mộ lão hết cách, mời ai, nhưng cũng nỡ nữ nhi c.h.ế.t đói, bèn về thôn chúng , mua về hai con dê cái đang sữa. Từ đó, cha, nương, một tay nuôi lớn nàng nên .”
“Thầy bói còn , sát khí của nàng quá nặng, chỉ sống chung với c.h.ế.t mới thể giữ mạng. Vì thế, Mộ lão dâng sớ cầu xin Tri huyện đại nhân, từ khi nàng mới ba tuổi mang theo bên , nghĩa trang. Bao nhiêu bản lĩnh nghiệm thi của , đều truyền hết cho nàng .”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lão nhân ngẩng đầu, giọng mang theo vài phần khâm phục lẫn cảm thán:
“Mà cũng lạ , từ lúc Mộ lão cho nữ nhi theo đến nghĩa trang, huyện phàm vụ án nào, đều phá cả!
Án phá nhiều, danh tiếng Tri huyện cũng theo đó mà vang xa.”
“Nhiều năm qua, Tri huyện tại huyện Cổ Thủy, từng ai thăng quan! Người trong thành đều đồn rằng: sát khí của vị Mộ cô nương quá nặng, khi là phán quan âm phủ chuyển thế. Dẫu sợ, vẫn kính trọng.”
“Ngay cả Tri huyện đại nhân cũng cho nàng tự do nha môn, gần như xem nàng là Ngỗ tác chính thức trong nha môn .”
Đứa bé đến mê mẩn, cảm thấy câu chuyện còn hấp dẫn hơn cả những chuyện nương thường kể giờ ngủ.
Bên cạnh, giọng lão nhân vốn nhanh nhẹn cũng chậm , thở dài:
“Aizzz… Dù , Mộ cô nương rốt cuộc vẫn là nữ tử. Với thế như thế, mang nhiều lời đồn đại như , chỉ e khó mà gả nhà tử tế. Đáng thương , nàng khuôn mặt xinh , vài phần giống mẫu mất của nàng.”
“Xinh ạ? Đẹp đến mức nào? Có hơn A Tú tỷ trong thôn chúng ?” đứa bé tò mò hỏi.
Lão nhân , xoa đầu cháu trai:
“Đợi nàng tới , ngươi một sẽ thôi.”
__
Tháng Sáu ở Giang Nam, chính là mùa mưa.
Nửa đêm mưa xong, sáng sớm trời quang bao lâu, bắt đầu lất phất mưa bay.
Mưa bụi Giang Nam giăng mờ khúc đường thôn. Trong làn mưa mờ ảo, thấp thoáng đang đến gần.
Khi thôn dân rõ hướng cổng làng, đứa bé hăm hở chen lên , nhón chân cuối đường.
Cuối con đường đất, chậm rãi tiến . Gió nhẹ thổi, sương mù lững lờ. Mép váy trắng đơn giản lướt trong mưa bụi, tay cầm một cây dù (ô) tre. Nửa khuôn mặt che khuất tán dù, cánh tay cầm dù trắng muốt như tuyết. Dưới tán dù thanh trúc, hạt mưa rơi tí tách như ngọc chạm ngọc.
Trời đất lặng im, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích. Người bước tới sân, ánh mắt thôn dân dõi theo, trong lòng đồng thời hiện lên danh xưng truyền tụng: Âm Ti phán quan. Từng tiếng xôn xao im bặt, đám đông tản một trống.
Vừa kính sợ, dè chừng.
Người khẽ thu chiếc dù, ngẩng đầu trong phòng.
Ngay khoảnh khắc nàng thu dù, đứa bé đột nhiên trừng to mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy thiếu nữ lặng giữa cơn mưa, tuổi tác mười sáu mười bảy, cài trâm Thúy Trúc, búi tóc xanh biếc vắt sang một bên. Gió nhẹ thoảng qua, dáng lưng mảnh mai như ngọc trúc, khí chất thanh nhã vượt bậc. Dung nhan , khó mà tả nổi bằng lời, chỉ cảm thấy thế gian chỉ một mang gương mặt như thế, mới xứng với dáng vẻ cao nhã, thoát tục đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-pham-ngo-tac/chuong-1-2.html.]
Quả nhiên là: Người trong mưa, tựa như trúc, cổ tay trắng như tuyết đầu sương. Phong thái thanh cao tuyệt diệu, giai nhân vô song trong thiên hạ.
Người đời thường ca ngợi quân tử như trúc, chẳng ngờ thế gian một nữ tử mang phong thái .
Dân trong thôn chất phác, chữ nghĩa, chẳng rành ngôn từ hoa mỹ, nhưng ngay cả đám trẻ con cũng , so với thiếu nữ mắt, nhan sắc của A Tú tỷ trong thôn chỉ là sắc phấn son tầm thường.
Gió như cũng ngừng thổi, đám đông im bặt.
Dưới mái hiên, ba vị lão giả dậy, định bước đón, thiếu nữ một bước, cúi thi lễ:
“Ba vị tộc lão.”
Tuy giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng giữa màn mưa đặc biệt rõ ràng. Ba vị lão giả thấy nàng lễ nghi chu , cũng dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ:
“Đa tạ Mộ cô nương ngại ngày mưa tới đây. Chuyện nhà Triệu Đại Bảo, chắc hẳn cô nương cũng dọc đường. Người đặt trong phòng, mời cô nương xem qua một lượt.”
Mộ Thanh gật đầu, nhấc chân bước sân, thẳng phòng.
Trong sân thoang thoảng mùi thuốc.
Bên ngoài, đứa bé ngửi thấy hương t.h.u.ố.c theo gió thoảng , ngẩng đầu gia gia, trong mắt ánh lên vẻ ngây thơ khó hiểu: Không Ngỗ tác đều mùi xương khô ruột nát khó ngửi ? Sao Mộ cô nương chẳng hề chút mùi nào như thế?
Trái , mùi t.h.u.ố.c còn phần tươi mát, dễ chịu, khiến tỉnh táo tinh thần.
Ngoài sân, dân làng bắt đầu thấp giọng bàn tán, tất cả đều nín thở chờ đợi.
Trong sân, Triệu Đại Bảo trói gô, bệt giữa vũng bùn lầy lội. Toàn ướt sũng, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp dán chặt cánh cửa lớn đang đóng kín nhà , trong đôi mắt chứa đầy mong chờ.
Một chén thời gian trôi qua, cửa mở.
Mộ Thanh bước . Trong thôn, hơn một trăm ánh mắt đồng loạt hướng về phía nàng.
“Treo cổ tự tử.”
Giọng nàng lạnh nhạt, lời lẽ ngắn gọn. đối với Triệu Đại Bảo, hai chữ nặng tựa ngàn cân, là hai chữ nắm giữ cả tính mạng .
Hai chữ tẩy sạch nỗi oan khuất, cứu mạng .
Người trong thôn lập tức ồ lên, bàn tán ầm ĩ.
Rõ ràng ban nãy Triệu Đồ Tử còn lý lẽ rành mạch, khẳng định vợ của Triệu Đại Bảo ghìm c.h.ế.t treo lên xà nhà.
Vậy mà chỉ chừng một canh giờ trôi qua, kết luận biến thành “treo cổ tự tử”?
Mộ Thanh mở miệng, thì chẳng ai dám nghi ngờ.
Án nào qua tay nàng, từng sai sót!
Chỉ là vì ?
“Không thể nào!”
Một tiếng quát lớn vang lên trong sân. Có đột ngột bước , sắc mặt đầy tức giận phục.
Chính là Triệu Đồ Tử.