Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Chương 2.2

Cập nhật lúc: 2025-10-31 16:03:00
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiếu nữ tay cầm đầu dây, lặng lẽ bắt đầu buộc nút.

Ngón tay nàng thon dài, trắng như hành, sạch như ngọc. Dưới màn mưa bụi, làn da như mỡ dê càng trở nên mịn màng.

Động tác của nàng thuần thục, gọn gàng, từng nút dây buộc trông chặt chẽ mắt.

Chỉ hai ba , một nút thòng lọng hình thành trong tay nàng.

Mộ Thanh ngẩng đầu, liếc cây táo trong sân, đưa tay ném dây thừng lên.

Sợi dây vòng qua cành, gặp sức kéo liền siết chặt nút buộc. Chỉ một cái giật nhẹ tay, nút thòng lọng cứng , quấn chặt lấy đầu cành!

Mộ Thanh hờ hững :

“Dây thừng hai loại nút buộc: nút cố định và nút thòng lọng.

Nút cố định thì kích thước đổi, còn sống luồn đầu , thì c.h.ế.t cũng gỡ .

Nút thòng lọng thì khác, kết cấu linh hoạt, siết càng mạnh càng chặt.

Triệu gia bà nương siết bằng nút thòng lọng, tên gọi là ‘từng bước gấp’, gặp lực thì siết, lúc sống còn luồn , c.h.ế.t tự nhiên tháo .”

Nàng buông tay, sợi dây lả lướt rơi xuống từ nhánh táo. Dân làng chằm chằm sợi dây , ánh mắt lộ vẻ thán phục.

Thì … treo cổ cũng nhiều môn đạo đến ?

Sắc mặt Triệu Đồ Tử khi xanh khi trắng, ánh mắt vẫn gắt gao sợi dây, tay siết chặt thành nắm đấm, cố chấp chịu thua:

“Vậy… thì cũng thể chứng minh là nàng tự treo cổ! Có khi nào chính Triệu Đại Bảo buộc cái nút đó, ghìm c.h.ế.t vợ ? Có chứng cứ gì cho thấy nút thòng lọng là do chính nàng tự kết?”

Mộ Thanh đáp chậm nửa nhịp:

“Dấu siết thòng lọng phía cổ tạo thành vết giao bát tự, thoáng qua dễ nhầm là khác siết c.h.ế.t. phân biệt rõ.

Nếu là ghìm c.h.ế.t, dấu siết sẽ tập trung đúng phía cổ, tạo thành vòng giao bát tự.

Còn nếu là tự treo cổ, vết siết sẽ nghiêng lên, độ cong, vì kéo lên do trọng lượng cơ thể.

Ngươi cứ tự kỹ vết siết cổ Triệu gia bà nương thì rõ.”

Lời dứt, Triệu Đồ Tử lập tức vội vã xông phòng.

Lần , một lúc lâu Triệu Đồ Tử mới bước khỏi phòng.

Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, sắc mặt phức tạp như nuốt ruột đắng.

Hắn cúi đầu như gà trống thua trận, dám ngẩng lên Mộ Thanh.

Trong đầu chỉ còn vang vọng mãi một câu:

“Khác nghề như cách núi.”

Ba vị trưởng lão của Triệu gia thôn cũng từ trong nhà .

Thôn trưởng vội vàng sang hai thanh niên trong viện:

“Mau! Mau cởi trói cho Đại Bảo!”

Bảo trưởng thì , tức giận mắng Triệu Đồ Tử:

“Ngươi đó! Chỉ khoe khoang, suýt chút nữa hại mất một mạng đấy!”

Tộc công thì bước tới, cúi thi lễ với Mộ Thanh:

“Lão hủ mặt Đại Bảo và hai đứa nhỏ, đa tạ Mộ cô nương!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-pham-ngo-tac/chuong-2-2.html.]

Mộ Thanh vội đưa tay đỡ ông dậy.

Từ trong phòng, hai đứa trẻ nước mắt ròng ròng lao , nhào lòng Triệu Đại Bảo đang ướt sũng trong sân.

Cha con ôm lớn, tiếng nức nở khiến ngoài cũng khỏi chua xót.

Ngoài sân, dân làng reo lên đầy xúc động, tiếng khen ngợi vang dội khắp viện:

“Phán quan Âm Ti, quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Khác nghề như cách núi, thật sự phục !”

“Nếu Mộ cô nương, Đại Bảo mang oan ! Triệu Đồ Tử, ngươi khoe khoang cái gì chứ? Suýt nữa hại mạng còn gì!”

Triệu Đồ Tử đỏ mặt tía tai, đầu vẫn cúi gằm, dám cãi nửa lời.

Nghề Ngỗ tác tuy bắt nguồn từ liệm táng, từ tay nghề đồ tể, nhưng nay… đúng là cách xa .

Mộ Thanh xoay , giọng nhàn nhạt, ánh mắt như nước lạnh:

“Người dù heo, khi chẳng bằng heo.”

Triệu Đồ Tử đột ngột ngẩng đầu, giận dữ và hổ đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y , như thể vả thẳng một cái mặt.

Ba vị lão giả bên cạnh chỉ thể thở dài.

Hôm nay, nếu tộc công động lòng trắc ẩn, thấy thương hai đứa trẻ Triệu gia, quyết định mời Mộ Thanh đến, thì chỉ e rằng Triệu Đại Bảo giải thẳng lên nha môn.

Mà nay Mộ già mặt trong thành, Triệu Đồ Tử vốn là đầu tiên nha môn mời nghiệm thi.

Quan phủ bãi bỏ quy định để đồ tể tham gia nghiệm thi, Tri huyện nếu theo lời mà định án…

Vậy thì một mạng sẽ vùi trong oan khuất.

Hai đứa trẻ cũng sẽ thành mồ côi, sống kiếp lang thang nơi nương tựa.

Vị Mộ cô nương , lời nàng thể độc miệng thật, nhưng so với mạng , câu tính là nặng.

“Không kim cương, thì đừng ôm đồ sứ sống. Hôm nay ngươi ôm nhầm , ôm chính là một mạng .”

Mộ Thanh xong, giọng bình thản một chút phẫn nộ, cũng chẳng mang tự mãn.

Nàng cúi thi lễ với ba vị trưởng giả, đó xoay , rời trong mưa bụi.

Triệu Đồ Tử chấn động.

Hắn tuy kim cương là vật gì, nhưng nửa câu nặng nề như chùy sắt nện thẳng ngực.

Đến khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mộ Thanh bước đến cổng viện.

Dân làng già trẻ tự động nhường một lối .

So với khi nàng đến, ánh mắt trong thôn lúc còn sợ hãi, chỉ còn vẻ cung kính.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Triệu Đại Bảo ôm hai đứa con lao từ trong sân, quỳ xuống giữa vũng bùn, dập đầu tiễn biệt.

Thiếu nữ đầu .

Tới đầu đường, nàng bung chiếc dù trúc thanh mảnh, lặng lẽ bước , dần khuất trong màn mưa bụi mịt mờ…

Triệu gia thôn cách huyện Cổ Thủy hai mươi dặm.

Bên cạnh đường một khúc sông nhỏ uốn lượn chảy xuôi.

Mưa phùn gió nhẹ, sương mù dâng lên mờ phủ mặt sông, hoa sen đỏ thắm, nước biếc lăn tăn, thuyền nhỏ lặng lẽ trôi.

Mộ Thanh một tay cầm dù, sóng bước bên bờ, trong khung cảnh tựa tranh vẽ.

Đi một dặm đường, nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như sương.

Phía , hai tên tráng hán chặn đường nàng.

Loading...