Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi... tới nữa!" Lão gia Ôn, trán giật liên hồi, vội vã đưa tay can ngăn. "Dừng tay!"
Vừa dứt lời, một tiếng 'xoẹt' chói tai vang lên, Chu thị nhanh tay cào thêm một đường lên má Vương thị. Vết cào sâu hoắm, m.á.u rướm , đỏ tươi đến rợn . Ả vẫn hả giận, định vung tay nữa thì lão gia Ôn gầm lên: "Đủ ! Còn thể thống gì nữa!"
Chu thị dừng , nước mắt ngắn dài như đê vỡ, tiếng than vang khắp sân. "Ô ô, lão gia ơi, sống nổi nữa! Cả nhà sắp cái thứ tai ương hại c.h.ế.t ! Đã mang tiếng lấy chồng, sinh con nối dõi, giờ ức hiếp, bảo vệ thì thôi, còn dung túng cho cái chổi hãm hại cả nhà ! Thà c.h.ế.t còn hơn!"
Lời lẽ của Chu thị như những nhát d.a.o cứa thẳng tai lão gia Ôn, khiến ông cảm thấy đau đầu hơn bao giờ hết. "Bà thể chuyện cho tử tế ? Có gì thì xuống mà bàn bạc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/4.html.]
"Nói tử tế?" Chu thị bỗng ngẩng phắt đầu, ánh mắt tóe lửa. "Được, thẳng! Lão nhân, hôm nay hoặc là ông vứt bỏ con chổi , hoặc là đuổi con tiện nhân Vương thị khỏi nhà! Nếu , thề sẽ dắt ba đứa con trai nhảy sông tự vẫn! tuyệt đối thể để giọt m.á.u của thứ chổi hại!"
Lý do cho việc cãi vã thì Chu thị rõ, Vương thị sẽ bao giờ vứt bỏ con bé, bởi nó là báu vật của họ. Thế nên, mục đích cuối cùng của Chu thị vẫn là đuổi cổ bọn họ . ả , chồng ả vốn mềm lòng, còn dễ đổi ý định khi thấy nước mắt của Vương thị. Phải cho ông , chỉ một trong hai lựa chọn mà thôi!
Lão gia Ôn nhíu chặt mày. Đứa cháu trai duy nhất của ông, Lượng nhi, học hành thông minh, là niềm hy vọng của cả gia tộc. nếu đuổi con Vương thị , họ khi trong tay chẳng một đồng bạc nào? Tiền bạc trong nhà đều Chu thị quản chặt, thể nào lấy .
"Ô ô," Chu thị bật , nước mắt cho vết sẹo má càng đỏ hơn, giọng đầy uất ức. "Số Lượng nhi nhà khốn khổ, là mầm mống Trạng Nguyên nhưng ngôi chổi liên lụy. Vương thị, nếu bà vứt bỏ nó, thề, nếu Lượng nhi đỗ Trạng Nguyên, sẽ tha cho bà!"
"Noãn nhi chổi! Bà năng sạch sẽ một chút!" Vương thị, cào rách mặt, Chu thị mắng chửi con cháu như " chổi", "đồ quỷ c.h.ế.t sớm", cơn giận bùng lên. Bà cũng bỏ , bởi lẽ ai mà chịu nổi cảnh sống sự khinh miệt của Chu thị suốt đời chứ?