Quả thật quá dũng mãnh!
Hà Hoán Hồng thấy bản ăn khép nép cầu bọn họ, bọn họ vẫn kiên trì hưu phu nên cũng nổi giận: "Hưu phu? Là hưu cô! Ôn thị, cô đừng hối hận! Về thì cũng cần côi!"
Lúc đôi mắt Tưởng thị hoãn đến quá mức, bộ bốn phía vành mắt đều đen đến thể đen hơn!
Bà mất một nha sai sử, nên : "Ôn thị, cô thật sự suy nghĩ rõ ràng ? Cô ở Hà gia chúng , hưu về nhà đẻ chính là sẽ dân thiên hạ nhạo báng, còn xem sắc mặt tẩu để sống. Hiện tại bọn họ dễ , khuyên cô hòa li! Chính là chờ đến khi mỗi ngày cô ở nhà đẻ ăn của bọn họ, dùng của bọn họ, hỏng thanh danh cháu gái nhà đẻ, về cô sẽ hối hận vì quyết định hôm nay!"
Ôn Gia Thụy nhanh tìm thôn trưởng Hà gia thôn, thôn trưởng khuyên thật lâu, Ôn Gia Thụy vẫn kiên trì, Ôn Gia Mỹ một câu hòa li chuyện nữa.
Thôn trưởng lắc lắc đầu, cũng quản chuyện nhà nữa.
Ôn Gia Thụy thư hòa li xong, nổi giận đùng đùng qua, để Hà Hoán Hồng ấn dấu tay.
Sau khi Hà Hoán Hồng ấn dấu tay xuống, một tay ném hưu thư Ôn Gia Mỹ: "Cút! Đồ Tang Môn tinh!"
Ôn Noãn duỗi tay bắt lấy, thoáng qua, trong lòng thoáng yên tâm cất gọn .
Tưởng thị thấy Ôn Noãn như thế, một ngụm m.á.u thiếu chút nữa kiềm chế mà phun ral
" , nhà đẻ cô giống như hai đứa chất nữ cũng từ hôn ? Tấm tắc... Quả nhiên cả nhà ôn thần! Hưu cũng ! Miễn cho tai họa đến Hà gia chúng tai"
Nếu thể giữ , Tưởng thị chuyện lập tức cần khách khít
Thân thể Ôn Gia Mỹ cứng đờ, đúng , hưu, sẽ hỏng thanh danh của các cháu gái.
Ôn Gia Mỹ đau khổ nhắm mắt .
Bà giống như một đến chỗ nào cũng đều gây rắc rối cho khác!
Ôn Noãn lạnh lùng Tưởng thị, vẻ mặt châm biếm: "Tiểu cô về gặp chuyện như thế nào cũng nhọc bà lo lắng! Tuyệt đối sẽ hơn khi ở ổ sói của các ! Bà vẫn nên nhổ cỏ cho nhi tử của bà dil Đã xanh đến đến tỏa sáng luôn !"
Tưởng thị về phía đầu tóc Hà Hoán Hồng: Có ý gì? Đâu mọc cỏ !
Có chỗ nào bạc ? Chỉ là mấy cái sợi bạc mà thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-282.html.]
"Tiểu , Noãn nhi, chúng cũng về nhà thôi!"
"Từ từ!" Ôn Noãn quần áo vợ Dương Tử, mặt lộ một nụ lạnh.
Da đầu ba tê dại: Nàng ?
"Trả của hồi môn cho tiểu cô !"
Tưởng thị thấy vẫn còn của hồi môn: "Cái của hồi môn gì, mấy năm nay nàng còn thể sinh một quả trứng, những của hồi môn đó sớm đổi thành bạc cho nàng khám đại phu !"
"Còn của hồi môn? bắt nàng bồi thường gia sản cho là còn ! Ôn thần! Tang Môn tỉnh!"
Ôn Noãn để ý tới hai : "Cha, cha nhớ rõ những đồ vật là của hồi môn của tiểu cô ?"
"Nhớ ro
Năm đó khi gả tiểu , Noãn nhi còn sinh , của hồi môn chuẩn nhiều. "Trên bà mặc cái áo bông chính là của hồi môn, là bà nội con tự tay ! Còn tu chén cùng chén sứ trắng bên trong. Thau đồng , thùng gỗ nữa, còn tủ quần áo cùng giường..."
Đợi Ôn Gia Thụy xong, Ôn Noãn tiến lên.
"Ngươi gì? Ngươi gì!!! A -" Tưởng thị sợ tới mức liên tục lui về phía , thét chói tail
Ôn Noãn cởi áo bông Tưởng thị , xé thành hai nửa, ném xuống đất.
"AI Ngươi đừng quá đáng! Ngươi gì! Thau đồng !"
Gót chân nhỏ đá một cái, cái đế thau đồng hướng lên trời.
Gót chân nhỏ giam một phát, đế thau đồng lập tức xuyên qual
Người trong phòng: "...'
Chân ngắn nhỏ duỗi , bộ tủ chén đều nàng đạp xuống!
Bộ chén sứ trắng de nát đầy đất, bộ tủ chén cũng tan thành từng mảnh.