Sau một lúc lâu Ôn Gia Quý mới : "Noãn nhi cháu thật ? Mở y quán cần ít bạc để mua dược liệu. Còn mời đại phu vê khám, tiền khám bệnh mỗi tháng của các đại phu sẽ ít hơn bảy lượng bạc."
Dược liệu nhiều chủng loại, hơn nữa nhiều loại dược liệu trân quý, dù trong một hiệu thuốc những loại dược liệu cơ bản, nếu bốc thuốc mà mua thuốc thì lân đến nữa.
Mà trong dược liệu cơ bản cũng ít loại khá đắt, cho nên mở tiệm thuốc, cho dù là những dược liệu trân quý như nhân sâm linh chi lộc nhung, riêng việc thu mua dược liệu bình thường, còn cả thuê cửa hàng trang hoàng cộng ít nhất cũng tốn vài trăm lượng.
"Đương nhiên là nghiêm túc. mà y quán là do nhị bá và cháu hợp tác mở chung, thể ngoài. Nhị bá chỉ thể với bên ngoài là công. Cũng giấu giếm để mấy ông nội ! Nếu nhị bá đồng ý, thì nhị bá thể bắt đầu tìm cửa hàng, tìm cửa hàng phù hợp, mua, đó thể tìm đến trang hoàng ."
Ôn Gia Quý là con trai Chu thị, nếu để loại như Chu thị Ôn Gia Quý sắp mở tiệm bán thuốc, ha hả.
Ôn Noãn dám tưởng tượng.
Ôn Noãn lấy ngân phiếu trị giá ba trăm lượng: "Nhị bá, đây là bạc mua cửa hàng và trang trí cho cửa hàng. Nếu đủ thì nhị bá cứ tìm cháu, nhị bá cần lo đủ bạc."
Ôn Gia Quý: "..."
Bây giờ ông tin !
"Đủ , đủ ! Mấy cửa hàng trấn một gian chỉ tốn một trăm lượng."
Ôn Linh thấy Ôn Noãn tùy ý lấy ba trăm lượng như thế, giống như lấy những thứ bình thường rẻ mạt, trừng lớn mắt: "Noãn nhi, nhiều ngân lượng như thế?"
Ôn Noãn cho là đúng : "Ban thưởng của huyện chúa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-318.html.]
Trời ạ, lên huyện chúa còn ban thưởng nhiều ngân lượng như thế? Ôn Linh hỏi ban thưởng bao nhiêu, ban thưởng thứ gì, nhưng nghĩ nếu như thế hình như phù hợp, liền hỏi.
Ôn Gia Quý cầm ngân phiếu ba trăm lượng, trong lòng Noãn nhi đang giúp ông, một y quán danh tiếng, tiếp tục kinh doanh là một việc dễ!
Thật cho dù y quán là hiệu thuốc, đầu dựa danh dự tích lũy trong nhiều năm.
Cho nên công việc kinh doanh của y quán và hiệu thuốc lâu đời trăm trăm !
Trong lòng ông cảm động: "Noãn nhi, Tứ , công ở y quán là , cần chia một nual Mỗi tháng cháu cứ trả cho một ít tiền công là ."
Ôn Noãn mỉm : "Công việc ở y quán chỉ dựa một nhị bá, nhà chúng cháu chỉ phụ trách chỉ bạc, cho nên nhị bá sẽ vất vả, nhị bá, thì thể mở nổi y quán! Cứ quyết định chia tiền hoa hồng như thế ! Nếu cháu cũng sẽ mở y quán!"
Ôn Gia Quý lắc lắc đầu: "Sao mở, cháu thể mời chưởng quầy khác! Nhị bá cháu giúp , nhưng mà chia đôi thì quá nhiều, chỉ cần mấy lượng bạc một tháng là đủ !"
"Mời chưởng quầy khác cháu cũng yên tâm! Nhị bá cứ yên tâm nhận lấy ! Chẳng lẽ cháu cháu gái thể hiếu kính nhị bá một chút ? Nếu nhị bá lúc luôn cho bạc, bán dược liệu lỗ vốn cho nhà cháu, chừng mạng của cháu cũng chẳng còn nữa."
Ôn Gia Thụy cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đều là một nhà, đừng so đo nhiều như thế, việc cứ quyết " Ôn Gia Quý gì nữa, ông hạ quyết tâm chắc chắn kinh doanh hiệu thuốc, hơn nữa lấy một nửa tiền lợi nhuận.
Ba đứa con trai nhà Tứ đang ở tuổi học, cần ít bạc, một việc dùng nhiều bạc.
Nếu bọn họ tin ông, thì ông cũng thể để bạc của bọn họ như ném đá sông.
Bởi vì ngày mai là ngày tổ chức ăn nhà mới, một nhà Ôn Noãn còn chuẩn nhiều thứ, ở lâu , liền rời .