Ngô Khải Nghiệp trực tiếp đến chỗ thôn trường một tờ hưu thư, thôn trưởng cũng khuyên, trực tiếp gạch tên của Lôi thị gia phả.
"Đáng lẽ nên chuyện lâu ! sẽ đến nha môn hộ khẩu cho !" Thôn trưởng võ võ bả vai Ngô Khải Nghiệp.
Vợ thôn trưởng với Ngô Khải Nghiệp: "Nghiệp tử cần sợ, thẩm tìm một vợ thật cho cháu!"
Ngô Khải Nghiệp xong vội xua tay: "Cam ơn thẩm, cần al Thật sự cần!"
Ngô Khải Nghiệp chạy nhanh.
Vợ thôn trưởng lắc đầu: "Haiz, đứa nhỏ Lôi thị dọa sợ ."
Ngô Khải Nghiệp trực tiếp về nhà mà ông lên trấn mua mấy 6 khóa, đem bộ khóa trong nhà đổi hết.
Ôn Gia Thụy huyện mua nhiều nhu yếu phẩm đem về, sắp xếp thứ xong xuôi, thấy còn việc gì mới dẫn theo Ôn Noãn về nhà, tránh cho Ngô thị ở nhà lo lắng.
Vào lúc gần tối, khi khói bếp lượn lờ trong thôn, Lôi thị mới run rẩy co rúm trở vê.
Lôi thị co rúm đến cửa nhà, phát hiện cửa nhà đóng.
Bà duỗi tay gõ cửa, cũng dám lên tiếng gọi .
Ngô Khải Nghiệp nhét một phong hưu thư ngoài khe cửa: "Lôi Đại Hoa đây là hưu thư! Nếu cô một lòng về nhà đẻ, còn chút tình cảm nào dành cho , cho con, cho cái nhà , thành cho cô! Cô về nhà đẻ sống !"
Ngô Khải Nghiệp xong liền ve phòng.
Ông chẳng liếc mắt bà một cái, cũng chẳng gì với bà nữal
Cút ! Đừng xuất hiện trong thế giới của ông nữa!
Lôi thị ở ngoài cửa nhặt tờ hưu thư lên đó một lúc lâu mới phản ứng rốt cuộc đang xảy chuyện gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-351.html.]
Bà dùng sức gõ cửa: "Tướng công, tướng công, giải thích! Lần dám nữa! Nếu trả nợ giúp ! Sòng bạc sẽ bán cha mất!"
"Tướng công, đảm bảo ! Sau kêu gì sẽ cái đó! Ta thật sự sai ! Chàng mở cửa !"
"Ta đảm bảo đây là cuối cùng, ve nhà đẻ nữa! Thật sự, tin ! Mau mở cửa! Cảnh Chí, Cảnh Hoan mau mở cửa cho !""...
"Trời đánh! Ngô Khải Diệp ông thể đối xử với như thế, sinh cho ông hai đứa con trai, ông thể bỏ ! cũng ngoại tình..."...
Cho dù Lôi thị to ầm ï ở bên ngoài như thế nào, Ngô Khải Nghiệp cũng đáp một câu!
Người Ngô gia chẳng ai quan tâm một câu.
Lôi thị kêu tướng công gọi ông Ngô, gọi Trương thị, ... Khóc lóc gọi hết tên một nhà!
Cũng chẳng một ai trả lời bà .
Hàng xóm thấy, nhưng ai đồng tình với bà cả.
Khóc lóc ầm ïnhư thế, giọng cũng nghẹn ngào!
ồn đến mức vợ trưởng thôn thật sự chịu nổi nữa, bưng một chậu nước rửa chân ngoài hắt lên bà : "Cút! Cút vê thôn Lôi gia ! Nếu là cô, còn mặt mũi mà ở đây! Cái loại ga cho ai là tai họa cho đấy! Đừng hại khác! Nếu cô còn chút lương tâm, thì đừng quấy ray Khải Nghiệp! Chẳng niệm tình giúp em trai nhà đẻ cô trả nhiều nợ như thế! Cũng niệm tình hai đứa con trai của cô! Có một như cô thì ai dám gả cho chúng nó? Sau khi gả cho chúng nó để trả nợ giúp cho em trai cô cả đời ? Một thêm nữa, cô ở nhà chồng ham ăn biếng ! Ai nợ cô? Ai nợ nhà đẻ cô hả?"
"Phi! Bà quan tâm cái gì, gả cho thì ba của chính là ba của , em trai chính là em trai , trả nợ cho em trai thì , hả! Bà xen việc khác để gì!"...
Hai mắng qua mắng bùm bùm.
Vợ trưởng thôn sớm ưa Lôi thị nên mắng bà tal
Lôi thị sẽ ? Lúc Ngô Khải Nghiệp bà bao nhiêu !
Ngô Khải Nghiệp thấy tiếng cãi bên ngoài thì xoay dậy từ giường.
Cầm cây d.a.o chẻ củi mở cửa ngoài!