Lúc đám Ôn Noãn đến thì cũng muộn.
Ngũ công chúa tuy phế, nhưng vẫn là con gái của Hoàng hậu và Hoàng thượng, ai dám nể mặt?
Cho nên đến đây từ sáng sớm!
Quách Minh Diễm thấy đám Ôn Noãn tới liền châm chọc: "Thế mà còn tới muộn hơn so với Hoàng hậu? là là quá kiêu ngạo!
Đến trễ hơn so với Hoàng hậu, đây chính là Ôn Noãn vô cùng bất kính!
Mọi về phía Ôn Noãn, chờ nàng sợ đến mức quỳ xuống xin tha.
Ôn Uyển bên cạnh Đại hoàng tử phi, trong tay nàng bế một đứa bé bọc trong chiếc khăn màu vàng, nàng cả nhà Ôn Noãn nhưng ánh mắt Ôn Noãn là sâu thẳm nhất.
Ôn Ngọc bên cạnh Ôn Uyển, nàng đảo mắt xem thường cả nhà Ôn Noãn.
Mắt Ôn Noãn lướt qua Ôn Uyển, khi sinh con xong nàng cũng đẫy đà ít, màu da cũng hơn. Có lẽ vì đắm chìm trong vinh hoa phú quý, nên cả còn khí chất cao quý hơn so với , cũng càng tăng thêm mùi vị nữ nhân.
Nàng còn tâm cơ, thuận lợi sinh hoàng tôn, hơn nữa còn thể sống tiếp!
Lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, đưa đến một mùi hương.
Có hương thơm phấn nồng của nữ nhân, cũng mùi hương hoa.
Ôn Noãn như ngửi cái gì, nàng vô thức hít hít cái mũi, mùi hương biến mất.
Ôn Nhiên cũng hít hít cái mũi theo.
Ánh mắt hai thể dừng đứa nhỏ trong lòng Ôn Uyển.
Lúc Ngô thị đầu hành lễ với Hoàng hậu, đám Ôn Noãn cũng vội theo: Thần phụ/ Tuệ An gặp qua hoàng hậu, Hoàng hậu cát tường."
Hoàng hậu nhếch khóe môi mỉm yếu ớt, trong mắt lạnh lùng, Ôn Noãn với vẻ mặt giống như dịu dàng nhưng trong lòng hừ lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-847.html.]
Chỉ là một con gà rừng bay lên cành cao, còn thật sự nghĩ hóa thành phượng hoàng, thế mà dám để bà mắt?
Hại con cháu của bà , thì thu hồi chức vị, thì phạt nặng!
Hoàng hậu chỉ cần nghĩ đến mỗi một việc mà Ôn Noãn , cho dù đem nàng lăng trì bỏ trong lửa nướng lên cũng bà hả dại
mà, hiện tại !
Thế nhưng sẽ một ngày, bà cho con gà rừng c.h.ế.t cháy đó cho chó ăn! Cũng tru di chín tộc của nàng!
Hoàng hậu đưa mắt dừng ở Đại Hôi: Dùng thịt nàng cho con ch.ó của nàng ăn cũng !
Đại Hôi Hoàng hậu cảnh giác: Cái lão yêu bà thật , trong lòng chừng đang âm mưu quỷ kế gì.
Hoàng hậu nhanh chóng thu ánh mắt , : "Ngô phu nhân, Tuệ An quận chúa miễn lễ, tất cả miễn lễt"
Ôn Noãn thẳng , lúc mới trả lời câu của Quách Minh Diễm: "Tối hôm qua bận rộn công việc của Hoàng thượng sắp xếp, bận đến tận khuya, sáng sớm hôm nay còn đem tấu chương sửa trình cho Hoàng thượng nên mới đến muộn một chút. Chỉ điều canh giờ thiệp mời chẳng là giờ Ty canh ba ? Hiện tại là giờ Ty canh ba ? Bản quận chúa còn tưởng rằng bản quận chúa đến sớm nửa khắc . Dù bản Quận chúa cũng hôm nay Hoàng hậu cũng đến, cho nên câu gọi là tội! Hoàng hậu, Tuệ An đúng ?"
Mọi : "...'
, quên Tuệ An quận chúa chỉ là quận chúa, còn là nữ tướng quân tam phẩm!
Nghe Hoàng thượng lâm triêu xong còn đặc biệt cho gọi nàng đến, giao cho nàng nhiệm vụ bí mật, cũng là nhiệm vụ gì.
Hoàng hậu nở một nụ gượng gạo: "Tuệ An quận chúa đúng, chính sự của Hoàng thượng giao cho quan trọng hơn!"
Lời ngươi sai , lấy Hoàng thượng để chuyện, ai dám sai chứ, đúng là nhanh mồm nhanh miệng!
Trong lòng Hoàng hậu khó chịu! xả !
Tuệ An quận chúa thật nhiều! Thật chặn miệng của nàng !
Ôn Noãn mỉm với Hoàng hậu, đó về Quách Minh Diễm: "Quách cô nương, cô cũng nên học cách ăn cho , nếu cô mở miệng liên kéo thêm thù hận cho khác! Người còn tưởng cô là thích gây chuyện nữa đó!"