Cả Hoàng Hậu lạnh như băng rời khỏi Tử Thần Cung.
Nhìn thấy một bóng màu vàng nhạt từ phía đối diện đến.
Hoàng cung tháng tư, ôm tất cả cảnh của thế gian.
Hắn dạo trong vườn hoa thơm cỏ xanh, phong độ xuất trần, vạn vật trong trời đất như đều trở nên nhạt màu!
Hoàng Hậu dừng , về phía nam tử, sâu trong con ngươi tràn ngập oán hận cuồng đến tận trời.
Sau khi nam tử và mẫu hậu của xuất hiện, cướp tất cả của bà tal
Con cháu của bà phụ hoàng yêu thương!
Người Hoàng Hậu là bà ở trong cung cũng là thùng rỗng kêu to, khắp nơi Thái Hậu trẻ tuổi xinh đè ép!
Hoàng Thương dành tất cả yêu thương cho hai mẫu tử bọn họ.
Nạp Lan Cẩn Niên đến mặt Hoàng Hậu, nhàn nhạt hành lễ: "Gặp qua Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu mỉm : "Cẩn Vương, hiện tại ngươi vui chứ?"
Nạp Lan Cẩn Niên , gương mặt tuấn tú xinh như yêu nghiệt: "Bổn vương ngay, chính. Trên then với trời, hổ với mặt đất. Lại hưởng hết vinh hoa phú quý trong thiên hạ, cho nên ngày nào cũng đều vui vẻ, lúc nào cũng vô cùng vui vẻ. Sao ? Hoàng Hậu nương nương vui ? Làm phụ nhân tôn quý nhất thế gian, ngươi vui, bổn vương xin khuyên ngươi một câu: Bằng lòng với hiện tại, thể bảo vệ phú quý!"
Nạp Lan Cẩn Niên lướt qua bà Tử Thần Cung.
Hoàng Hậu tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, ở nơi đó hỗn loạn trong gióiI
Lời của là châm chọc ai ?
Cái gì mà thẹn với trời, hổ với mặt đất?
Cái gì mà bằng lòng với hiện tại?
Phi! Tham lam thứ thuộc vê con cháu của bà còn là bằng lòng với hiện tại?
"Truyên Quách lão tướng quân tới gặp bổn cung!"
Hoàng Hậu với thái giám ở bên .
Nói bà vung khăn, nhanh chóng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-867.html.]
Tiếp theo g.i.ế.c c.h.ế.t Nạp Lan Cẩn Niên thì bà họ Quách!
Trịnh Dương là trảm lập quyết, khi hạ triều kéo xuống nhốt xe chở tù, đưa bên ngoài ngọ môn c.h.é.m đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên cho Lôi Đình đao phủ.
Phủ doãn Thuận Thiên Phủ quan giám trảm.
Lôi Đình dựa thời gian để suy đoán xem rốt cuộc của ở gốc cây đào nào.
mà gốc cây đào đó còn một sợi tóc nào cả.
Vừa ngọ môn xa, Trịnh Dương nhà những hại đó ném đá, ném lá cải héo úa.
"Ngươi là ! Ngươi trả mạng cho nữ nhi của !"
"Cầm thú, bằng súc sinh! Đi tìm c.h.ế.t !"... Ngũ công chúa nhào tới xe chở tùi
"Dương nhi! Dương nhi!"
"Mẫu ! Mẫu ! Cứu con! Con chết!" Đôi tay Trịnh Dương nắm chặt song gỗ của xe chở tù, lóc kêu lên với Ngũ công chúa!
Sao c.h.é.m đầu chứ?
Hắn chính là cháu ngoại của Hoàng Thượng đó! Cháu ngoại ruột thịt! Sao thể c.h.é.m đầu!
Không hổ dữ ăn thịt con ?
Ngũ công chúa sức đẩy cấm vệ: "Các ngươi thả nhi tử ! Các ngươi gì!"
Cấm vệ nhanh chóng ngăn cản Ngũ công chúa.
"Lớn mật! Buông bản công chúa ! Thế mà dám ngăn cản bổn cung, tin là c.h.é.m đầu ngươi !" Ngũ công chúa nổi điên vung đôi tay lên, đuổi cấm vệ tiến lên ngăn cản bà .
Suy xét tới phận của Ngũ công chúa nên những cấm vệ đó cũng dám dùng sức quá mạnh.
Phủ doãn phủ Thuận Thiên tới: 'Nạp Lan phu nhân, Trịnh Dương tội ác tày trời, Hoàng Thượng phán trảm lập quyết! Mong phu nhân đừng chậm trễ giờ thi hành công vụ, cản trở chúng chấp hành thánh mệnh."
"Làm càn, Dương nhi của tội, những việc đó đều ! Phụ hoàng khả năng c.h.é.m đầu Dương nhi của ! Các ngươi mau thả !" Ngũ công chúa trực tiếp chạy đến bên cạnh xe chở †ù, sức kéo xích sắt xe chở tù.
Kéo , thậm chí bà còn vươn tay định lấy chìa khóa treo hông một quan binh.
Lôi Đình tiến lên, trực tiếp nắm lấy tay của bà .